Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:39:27
Lượt xem: 6
Tần Tĩnh Nghiễn cất thỏi bạc vào ngăn kéo như thường lệ, nhìn Lâm Nguyệt nói: "Khách quan, ngài muốn vé khách quý khu 2, hay là vé thường?"
Lâm Nguyệt vội vàng nói: "Tất nhiên là khu 2 rồi! Khu 2 còn miễn cưỡng xem được, vé thường đều ở phía sau, xem cũng không rõ!"
Nói xong không khỏi phàn nàn: "Sân khấu của tiệm sách các người cũng quá nhỏ, mỗi buổi chỉ có thể ngồi hơn một trăm người, vé cũng khó mua!"
"Khách quan, thực ra chúng ta cũng đã cân nhắc đến vấn đề này rồi nên đã đang xây dựng lại rạp hát, rạp hát mới xây rất lớn, thêm vài tháng nữa là có thể xây xong, sân khấu cũng rất lớn, đến lúc đó, ngài cũng có thể ủng hộ." Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười giải thích.
Đôi mắt Lâm Nguyệt sáng lên: "Vậy thì tốt quá! Vài buổi đầu ta đều không mua được vé, vậy thì sau này còn diễn lại mấy buổi đầu không?"
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Sẽ diễn lại, rạp hát của chúng ta rất lớn, chia thành nhiều phòng, mỗi phòng sẽ diễn những suất khác nhau, đến lúc đó, ngài muốn xem suất nào thì xem suất đó."
Lâm Nguyệt vừa nghe, trong nháy mắt vui mừng khôn xiết: "Được được được, ta biết rồi!"
Trong lòng nàng ta vui mừng, lại nghĩ đến vừa rồi Hướng Từ đưa cho Tần Tĩnh Nghiễn một thỏi bạc, nàng ta liền đưa hai thỏi bạc qua: "Không cần trả lại!"
Tiếp đó liền dẫn theo nha hoàn tiểu tư mặt mày hớn hở đi ra khỏi tiệm sách.
Lại qua một khắc, vé đã bán hết sạch.
DTV
Những người xếp hàng phía sau lập tức kêu rên: "Sao lại hết rồi! Lần trước ta cũng không mua được!"
"Lão bản, vé của mấy người quá ít, sao không chuẩn bị nhiều hơn một chút? Có tiền cũng không kiếm sao?"
"Đúng vậy, lão bản, vé của các ngươi đúng là ít, nếu như giữa chừng có một buổi không mua được thì xem những buổi sau không phải là không theo kịp sao!"
...
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn những vị khách trước cửa tiệm sách, người một lời, ta một lời, chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục giải thích: "Tiệm sách của chúng ta thực sự quá nhỏ, thật sự không thể chứa được nhiều khách như vậy, chúng ta cũng không có cách nào, mọi người hãy thông cảm, lần sau mọi người đến sớm một chút."
"Hoặc là mọi người sợ không hiểu được cốt truyện của buổi diễn tiếp theo thì mua một quyển sách về xem, vở diễn của chúng ta cũng là biên soạn từ quyển [Phi Sa] này." Tần Tĩnh Nghiễn cầm lấy quyển [Phi Sa] bên cạnh, nói.
Theo vở diễn ngày càng nổi tiếng, người xem ngày càng đông, kéo theo [Phi Sa] cũng lại bán được thêm mấy trăm quyển, rất nhiều người đều là chưa từng xem sách, ngược lại bị vở diễn làm cho kinh diễm, cho nên đương nhiên cũng nguyện ý mua một quyển để xem trước cốt truyện.
Mọi người nghe lời cậu nói, rất nhiều người đã mua sách, cũng không nán lại lâu, trực tiếp rời đi, còn rất nhiều người chỉ xem vở diễn thì lại đều ùa vào.
Một lát sau, trên bàn sách [Phi Sa] lại ít đi năm mươi mấy quyển, kéo theo [Đoạn Kiều] bên cạnh cũng bán được hơn mười quyển.
Tần Tĩnh Nghiễn cười mỉm mỉ cất hết số tiền vừa thu được vào ngăn kéo, nhìn thấy bên trong chật ních thỏi bạc, tâm trạng cậu càng tốt hơn.
Thực ra tiền bán vé hiện tại còn lâu mới bằng tiền thưởng mà khách hàng cho, chỉ riêng tiền bán vé ngày hôm nay cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng.
Hài lòng khóa ngăn kéo lại, cậu ngồi xuống trước quầy thu ngân, lấy ra một quyển giấy, mài mực, bắt đầu viết.
Tiểu thuyết mới của cậu đã viết được một nửa, thêm mười ngày nữa hẳn có thể viết xong, cũng có thể in ấn bán ra.
Cậu cúi đầu đang viết rất nghiêm túc, một bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại liền sờ lên mặt cậu.
Cậu sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của nữ nhi bảo bối nhà mình.
Cậu vội vàng cất hết giấy bút đi: "Phao Phao, lại đây để cha ôm."
Bế Phao Phao vào trong ngực, cậu mới nhìn về phía Lý Tuyết Trân: "A Trân, Niên Niên đâu?"
Lý Tuyết Trân cười nói: "Tẩu tử đang dẫn Đô Đô chơi ở nhà, Niên Niên và Đô Đô chơi rất vui, Phao Phao khóc lóc đòi tìm chàng, chỉ có thể đưa nó đến đây."
"Thế nào? Hôm nay đã bán hết vé chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-287.html.]
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cười nói: "Không đến nửa canh giờ, đã bán hết sạch, ta ước chừng hôm nay kiếm được mấy trăm lượng!"
Lý Tuyết Trân kinh hỉ gật đầu: "Hôm nay sao lại nhiều thế? Vài lần trước cũng chỉ được hơn hai trăm lượng thôi."
"Bởi vì có rất nhiều người trực tiếp đưa thỏi bạc rồi cầm vé đi luôn, dù sao cũng có tiền nên không cần ta trả lại."
"Xem ra người giàu ở huyện Khúc Phong của chúng ta vẫn rất nhiều, ngày thường không nói không rằng, giờ đây lại ra tay hào phóng."
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Đúng vậy, đây còn chưa tính gì, nàng xem hai tiểu tử Nhị Oa và Tuấn Phong kia, cả ngày nhận quà cũng được mấy chục lượng bạc."
Ngoài nhà và cửa tiệm, ngay cả ở học đường, bất kể là đồ ăn, đồ dùng hay quần áo, Nhị Oa và Tần Tuấn Phong mỗi ngày đều nhận được một túi quà lớn.
Lúc đầu hai tiểu tử này còn vui vẻ lắm, sau này quà tặng nhiều quá, chúng cứ đến giờ tan học là chạy thẳng ra cổng học viện, chỉ sợ có người chặn lại nhất quyết tặng quà.
Lý Tuyết Trân nghĩ đến dáng vẻ lúng túng và buồn phiền của hai tiểu tử khi bị người ta chặn lại muốn bắt tay, liền bật cười: "Nhưng thiếp thấy chỉ cần Tư Nguyệt vừa lên sân khấu, các tiểu tử kia hẳn sẽ không còn khổ sở như vậy nữa."
Dù sao chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Giang Tư Nguyệt, cũng có thể thu hút hết sự chú ý của tất cả người xem.
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt, cũng gật đầu đồng tình: "Sau này đệ ấy ước chừng sẽ phiền não lắm đây."
Phao Phao nhìn cha nương mình nói một câu ta một câu ngươi, bị bỏ rơi, cô bé liền sốt ruột, bàn tay nhỏ túm lấy tai Tần Tĩnh Nghiễn ê a nói: "Ô... A a!"
Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ vào lưng tiểu nữ nhi: "Phao Phao, con mau buông cha ra, sao cứ túm tai cha mãi thế, sau này không được như vậy nữa."
Phao Phao nào chịu nghe, còn túm tai cậu chặt hơn.
"A a a!"
Tần Tĩnh Nghiễn từ từ kéo tai mình ra khỏi tay nhỏ của cô bé. Sau đó hôn lên mặt nhỏ của cô bé mấy cái: "Phao Phao ngoan!"
Phao Phao bị hắn hôn xong mới lại cười khanh khách, mắt híp lại thành một đường chỉ.
Lý Tuyết Trân lau nước miếng trên khóe miệng Phao Phao, cười nói: "Chàng thấy nữ nhi bảo bối của chúng ta chỉ muốn chàng hôn nó thôi, hôn mấy cái là vui vẻ thế này!"
Tần Tĩnh Nghiễn tự hào nói: "Đương nhiên là Phao Phao của chúng ta thích ta rồi, ngay cả Niên Niên cũng vậy, lúc ta hôn nó cũng cười tít mắt, còn muốn nằm lì trong lòng ta cả ngày."
Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ liếc nhìn cậu: "Chàng đắc ý đi!"
Tần Tĩnh Trì cười ngây ngô: "Đương nhiên rồi! Ta có một đôi nhi tử và nữ nhi bảo bối, còn có một nương tử xinh đẹp!"
Nói rồi còn nghiêng đầu hôn lên mặt Lý Tuyết Trân một cái.
Phao Phao thấy cha mình như vậy, cũng túm lấy vạt áo Lý Tuyết Trân, chồm đến bên cạnh nàng ấy rồi in lên mặt nàng ấy một nụ hôn đầy nước miếng.
Lý Tuyết Trân cũng cười tít mắt hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô bé mấy cái.
"Hi hi... Ê a! Aaa..."
Chơi với Phao Phao một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn tay trái ôm cô bé ngồi trên đùi mình, còn tay phải cầm bút tiếp tục viết.
Phao Phao nằm trong lòng cha, thỉnh thoảng lại bập bẹ miệng nhỏ, kéo vạt áo và miếng ngọc bội trên thắt lưng cậu chơi.
Lý Tuyết Trân ngồi bên cạnh hai cha con, mỉm cười nhìn họ, một mảnh yên bình.
Những vị khách ra vào nhìn cảnh tượng tình cảm của một nhà ba người họ, mỉm cười như thường lệ rồi ai đọc sách thì đọc sách, ai ôn bài thì ôn bài.
Ngày hôm sau, sau giờ Ngọ, tiệm sách không còn mở cửa nữa, đến gần giờ Dậu, dưới sân khấu đã chật ních người.
Cả nhà họ Tần cũng dẫn theo Đoàn Đoàn và Đô Đô ngồi ở chỗ được dành riêng cho họ, vì mọi người cũng không câu nệ nên được sắp xếp ở gần cửa ra vào.