Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 284
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:39:02
Lượt xem: 5
Lý Tam Nương gật đầu: "Có có có! Yên tâm, nương làm nhiều, ăn no!"
Mấy người đang nói chuyện trong sân, đột nhiên trong nhà truyền đến tiếng khóc của Đô Đô.
Lý Tam Nương vội vàng nói: “Chắc là Đô Đô tỉnh rồi, không thấy người nên mới khóc.”
Giang Oản Oản nói: “Để con bế nó ra.”
Đi đến phòng ngủ, Đô Đô đang ngó trái ngó phải, nước mắt trên mặt chảy thành từng hàng, Giang Oản Oản vội vàng bế nó lên: “Ôi chao, đây là tiểu tử đáng thương nhà ai thế, sao lại khóc thảm thiết thế này?”
Được nàng ôm vào lòng, Đô Đô lập tức nín khóc nhưng vẫn nức nở, miệng bi bô nói không ngừng.
Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì đi theo sau Giang Oản Oản, Đô Đô thấy Tần Tĩnh Trì liền vội vàng đưa hai tay về phía hắn: “A... A…”
Tần Tĩnh Trì mỉm cười, vội vàng bế tiểu oa trước mặt vào lòng.
Giang Oản Oản vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nhỏ của Đô Đô, nói: “Tiểu tử này lại bám lấy chàng!”
Tần Tĩnh Trì cười đắc ý: "Đương nhiên rồi! Ta là cha nó mà!" Nói xong, hắn hôn Đô Đô hỏi: "Nhi tử, đúng không nào?"
Đô Đô cười khúc khích, giật một lọn tóc của hắn.
Tiểu tử này đã được bảy tám tháng tuổi nên sức lực không giống như lúc mới sinh, nó không biết người khác có đau hay không, chỉ biết dùng sức của mình.
Dù Tần Tĩnh Trì đã quen với việc bị nó giật tóc nhưng lần nào cũng thấy đau.
"Ui... Tiểu tử này, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, con không định làm cha hói đầu chứ."
Đô Đô không hiểu hắn nói gì, chỉ thấy dáng vẻ nhăn nhó của cha mình rất buồn cười, bàn tay nhỏ lại giật tóc hắn.
Thấy Tần Tĩnh Trì lại kêu lên đau đớn, còn cười khúc khích nhưng nó chỉ chơi một hai lần rồi thôi, dưới sự dỗ dành của Tần Tĩnh Trì, nó từ từ buông tóc hắn ra.
Sau đó lại không yên phận, bám vào vai Tần Tĩnh Trì muốn trèo lên.
Dường như Tần Tĩnh Trì đã quen với động tác này của nó, trong nháy mắt đã bế tiểu oa này lên vai mình ngồi.
Đô Đô được ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì như ý nguyện, mắt chớp chớp, có lẽ ý thức nguy hiểm khá mạnh nên hai bàn tay nhỏ ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u Tần Tĩnh Trì, sợ mình ngã xuống.
Đợi đến khi chắc chắn mình an toàn, tiểu oa mới cúi đầu nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, thấy Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt lập tức ngập tràn ý cười.
Đoàn Đoàn ngây người nhìn đệ đệ của mình, một lúc lâu sau mới hỏi Tần Tĩnh Trì: "Cha, hồi nhỏ Đoàn Đoàn cũng như Đô Đô ạ?"
Đoàn Đoàn nghĩ, mình không thể nghịch ngợm như vậy chứ?
Tần Tĩnh Trì một tay đỡ lưng Đô Đô, một tay nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay nhỏ của Đô Đô đang siết chặt cổ hắn, nghe Đoàn Đoàn nói, hắn buột miệng nói: "Con ngoan hơn tiểu tử này nhiều, con xem nó ôm chặt cha thế này, chẳng biết thương cha chút nào."
Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang cười toe toét, lại nhìn Tần Tĩnh Trì bất lực, cười khúc khích: "Đô Đô nghịch ngợm quá!"
Đoàn Đoàn trước mặt Tần Tĩnh Trì nhảy lên từng cái, vẫy tay với Đô Đô: "Đô Đô, đệ có thể bắt nạt cha nhưng không được bắt nạt nương và ca ca đâu nhé!"
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn Đoàn Đoàn: "Sao lại có thể bắt nạt cha? Đây là đạo lý gì vậy? Bảo bối không ngoan rồi!"
Đoàn Đoàn nghe Tần Tĩnh Trì nói thì ngẩn người ra một lúc, cha mình vậy mà cũng có thể nói ra những lời như vậy, còn... Còn Đoàn Đoàn...
Đoàn Đoàn phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Cha, Đô Đô mới là Đô Đô, Đoàn Đoàn đã lớn rồi, là tiểu nhi lớn, không thể gọi là tiểu oa oa nữa, nếu không... Nếu không Tiểu Bao Tử và những người khác chắc chắn sẽ cười con."
Tần Tĩnh Trì nói: "Chẳng phải trước kia con rất thích nương con gọi con là bảo bối sao? Sao, nương con có thể gọi, cha con thì không thể gọi?"
Đoàn Đoàn vội vàng giải thích: "Không... Không phải vậy, nương... Nương đã lâu rồi không gọi Đoàn Đoàn là bảo bối, hơn nữa... Hơn nữa đám Tiểu Bao Tử nói nếu gọi bảo bối sẽ... Sẽ rất... Rất trẻ con."
"Nhưng... Nhưng Đoàn Đoàn rất thích cha nương gọi con như vậy! Không phải không thích!"
Tần Tĩnh Trì cố ý nói: "Được được được, nếu Đoàn Đoàn không thích cha gọi con là Đoàn Đoàn bảo bối, vậy thì cha không gọi con là Đoàn Đoàn bảo bối nữa."
Đoàn Đoàn nghe xong định gật đầu, mới nhận ra không đúng: "Cha, cha bắt nạt người, vừa rồi cha đã gọi mấy lần rồi! Hừ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-284.html.]
Đoàn Đoàn tức giận ngẩng đầu nhìn Đô Đô: "Đô Đô, sau này ngoài những người khác trong nhà, đệ phải bắt nạt cha nhiều vào, cha hư quá!"
Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Con không thấy Đô Đô nhà ta vừa thấy cha là đưa tay muốn ôm sao? Nó chắc chắn sẽ đứng về phía cha, chắc chắn sẽ không nghe lời con."
"Hừ! Cha thối!"
"Đoàn Đoàn đi ăn cơm đây! Không cho ngoại tổ mẫu nấu cho cha ăn, lêu lêu..."
Làm một biểu cảm buồn cười với Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn nhanh chân chạy ra ngoài, đi thẳng đến nhà bếp, sau đó giọng nói mềm mại của cậu bé truyền đến từ phía nhà bếp: “Ngoại tổ mẫu ơi ngoại tổ mẫu! Cha bắt nạt con, ngoại tổ mẫu đừng nấu món cha thích ăn, nấu món chân giò Đoàn Đoàn thích! Không nấu thịt kho tàu cho cha..."
Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì ăn quả đắng, ôm bụng cười không ngừng: "Hahaha... Tĩnh Trì, sao chàng... Sao chàng lại trẻ con như vậy? Còn cãi nhau với Đoàn Đoàn."
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tiểu tử này, trước kia nếu gọi nó là bảo bối chắc nó sẽ vui mấy ngày, mới bao lâu chứ, đã chê rồi."
"Nó đã đi học đường một năm rồi, biết xấu hổ rồi."
Đô Đô dựa vào đầu Tần Tĩnh Trì, cúi xuống nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, miệng hơi há, trong mắt toàn là vẻ nghi ngờ.
“A? Ê ê?”
“Aaa…”
Tần Tĩnh Trì bế tiểu oa đang ê a trên vai vào lòng: "Sao vậy?"
Đô Đô giơ bàn tay nhỏ lên sờ mặt hắn, lại nhìn Giang Oản Oản: "Aa... A..."
Tần Tĩnh Trì cười híp mắt lắc đầu: "Cha không hiểu, con phải nhanh học nói, rồi nói cho cha nghe, được không?"
Đô Đô vẫn nhìn hắn nghi ngờ, đưa bàn tay nhỏ lên miệng cắn.
Giang Oản Oản vội kéo tay nó xuống: "Đô Đô ngoan, không được cắn tay, bẩn lắm! Biết không?"
Đô Đô bất đắc dĩ bỏ cắn tay, nhắm mắt lại: "A?"
DTV
Tần Tĩnh Trì lên tiếng: "Nhi tử, cha dạy con nói nhé, nào! Nói theo cha, cha… Cha, nương… Nương!”
“A a…”
“Cha... Cha…”
“A a!”
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Nương… Hôn…”
“A a!”
Giang Oản Oản cười nói: "Nó mới bây lớn như này thì sao có thể biết nói chuyện!”
Tần Tĩnh Trì thở dài: "Ôi, cũng không biết khi nào nó mới có thể nói chuyện, biết nói mới thú vị.”
Nói tới đây, Giang Oản Oản hỏi: "Trước đây Đoàn Đoàn bắt đầu nói chuyện từ lúc nào vậy?”
Tần Tĩnh Trì ngẩn người, nghĩ hồi lâu mới áy náy nói: "Hình như ta... Ta cũng không biết, lúc đó Đoàn Đoàn ở cùng gia gia nãi nãi, mãi đến một hôm ta đến thăm nó, nó đột nhiên nhìn ta gọi "cha" bằng giọng trẻ con, ta mới biết... Nó biết nói rồi."
Giang Oản Oản vội nói: "Không sao không sao, đó... Cũng là chuyện không thể tránh khỏi, thiếp... Thiếp... Tóm lại là chàng cũng đừng tự trách mình quá, huống chi Đoàn Đoàn của chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao, bây giờ tiểu tử này vô lo vô nghĩ, vừa rồi còn cãi nhau với chàng, đã là một đứa trẻ lớn khôn rồi.”
“Ừ, nàng nói rất đúng.”
Giang Tư Nguyệt và Lý Tam Nương dọn hết thức ăn lên bàn, thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vẫn chưa ra, Giang Tư Nguyệt nói với Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con mau vào gọi họ ra ăn cơm đi.”
Đoàn Đoàn nhìn nồi chân giò hầm và đĩa thịt kho tàu to đùng trên bàn, bĩu môi nói: “Hừ, đúng là tiện cho cha xấu xa mà!”
Lý Tam Nương nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu bé, cười nói: “Không phải con bảo ngoại tổ mẫu làm nhiều hơn sao? Sao giờ lại hối hận rồi?”
Đoàn Đoàn kiêu ngạo nói: "Không có đâu, con chỉ sợ cha xấu xa kia giành chân giò của con thôi, Đoàn Đoàn và tiểu cữu không đủ ăn đâu, không phải vì quan tâm đến cha đâu!”