Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:56
Lượt xem: 7

Đoàn Đoàn nhìn cậu bé rồi thở dài nói: “Ôi trời, nếu lần trước đệ đến xem Nhị Oa ca biểu diễn thì chắc chắn huynh ấy cũng là thần tượng của đệ rồi! Nhị Oa ca thật là thiệt thòi, vô duyên vô cớ mất đi một người hâm mộ.”

Tiểu Bao Tử chớp mắt, nghe đến đây, vội vàng nói: "Không có đâu, Nhị Oa ca cũng là thần tượng của đệ mà! Huỳnh ấy đã là thần tượng của đệ từ lâu rồi!"

Đoàn Đoàn ngẩn ra, mặt không biểu cảm nhìn cậu bé: “Không phải đệ vừa nói không có thần tượng nào khác sao?”

“Ừm... Ừm… Đệ... Đệ nói vậy thôi, hình như còn có Cẩu Đản ca, Nhị Oa ca và cả tiểu cữu của đệ nữa, vì… Vì họ cho đên đồ ăn ngon mà, không phải đệ… Đệ có tùy tiện nhận ai làm thần tượng đâu! Đệ không có... Không có tùy tiện như vậy! Ừm... Đúng! Chính là như vậy!”

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ liếc nhìn cậu bé: “Được rồi, huynh không nói với đệ nữa, nói một lúc thế này, Tuấn Phong ca sắp xuống sân khấu rồi.”

Tiểu Bao Tử vội vàng tập trung sự chú ý vào sân khấu, miệng lại hô lên: “Tuấn Phong ca! Tuấn Phong ca!”

Đoàn Đoàn giả vờ ghét bỏ nhìn Tiểu Bao Tử đang mất mặt bên cạnh: “Một lát nữa Tuấn Phong ca xuống sân khấu, chúng ta sẽ đưa đệ đi gặp huynh ấy, đệ đừng có kích động nữa!”

Tiểu Bao Tử mắt sáng lên: “Đúng rồi! Tuấn Phong ca đang ở trong học viện của chúng ta mà! Ngày mai đệ có thể mang đồ ăn ngon cho huynh ấy! Tặng huynh ấy quà nhỏ! Vài ngày trước ngoại tổ mẫu của đệ mới nhờ người mua cho đệ bánh ngọt mới, đệ vẫn chưa ăn, ngày mai đệ sẽ mang cho Tuấn Phong ca.”

Đoàn Đoàn, Lâm Tử Hành, Cẩu Đản và Nhị Oa trợn tròn mắt nhìn tiểu tử cười híp mắt đang tính toán trước mặt, bọn chúng từng câu từng câu cáo buộc.

“Được lắm, bánh ngọt của đệ thì chúng ta còn chưa ăn mà!”

“Trước kia đệ đều chia cho chúng ta trước!”

“Tiểu Bao Tử, đệ làm huynh rất thất vọng!”

“Đệ có tường thành mới thì thôi đi, đến cả đồ ăn ngon cũng chỉ nghĩ đến huynh ấy thôi sao?”

...

Tiểu Bao Tử nhìn trái nhìn phải, khổ não chống hai tay lên đùi, thở dài nói: “Được rồi được rồi, các huynh đừng ghen tị nữa, đệ cũng chia cho các huynh là được.”

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại miễn cưỡng đồng ý của cậu bé, Đoàn Đoàn bắt chước dáng vẻ thường ngày của Tần Tĩnh Trì ở nhà, khoanh tay trước ngực: “Cũng tạm được, chúng ta là hảo huynh đệ của đệ mà! Không thể không trọng nghĩa khí được.”

Vài tiểu tử khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Phải trọng nghĩa khí!”

“Cũng tạm được!”

Tiểu Bao Tử cười híp mắt nói: “Yên tâm đi, thần tượng của đệ có thể có rất nhiều nhưng huynh đệ thì chỉ có các huynh thôi!”

Lâm Tử Hành đặt tay lên vai cậu bé: “Hảo huynh đệ!”

Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Nghiễm, Tần Tuấn Phong và ngoại tổ phụ của mình đều không còn trên sân khấu, người xem bên cạnh cũng bắt đầu luyến tiếc thu dọn đồ đạc rời đi, cậu bé vội đứng dậy: “Đi thôi, Tiểu Bao Tử, huynh dẫn đệ đi gặp Tuấn Phong ca!”

Tiểu Bao Tử nghe vậy, vội vàng chạy theo sau Đoàn Đoàn, nếu không phải ghế quá nhiều, quá chật chội thì cậu bé thậm chí còn muốn nhảy cẫng lên.

Khi cậu bé đi đến hậu trường, Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ vừa mới thay quần áo xong.

Đoàn Đoàn phấn khích lao vào lòng Giang Hiền Vũ: “Ngoại tổ phụ! Ngoại tổ phụ giỏi quá! Không hổ danh là ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn, diễn hay lắm!”

Nói xong lại vội vàng thò đầu ra khỏi lòng Giang Hiền Vũ nhìn Tần Tuấn Phong: “Tuấn Phong ca cũng rất giỏi, Đoàn Đoàn suýt khóc luôn.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu bé vội vàng ra khỏi lòng Giang Hiền Vũ, kéo Tiểu Bao Tử sang một bên: "Tuấn Phong ca, huynh còn nhớ Tiểu Bao Tử không? Đệ ấy cũng rất thích huynh, đệ ấy nói sau này huynh sẽ là thần tượng của đệ ấy.”

Tiểu Bao Tử bị cậu bé kéo ra, nhìn Tần Tuấn Phong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Tuấn Phong ca."

Tần Tuấn Phong cười gật đầu: "Đệ là Tiểu Bao Tử đúng không, lần trước huynh đến lớp tiểu nhi của các đệ tìm Đoàn Đoàn còn gặp đệ, đệ còn nhớ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-281.html.]

Tiểu Bao Tử vội vàng gật đầu: “Nhớ nhớ! Lần đó đệ... Đệ nghịch với Lâm Tử Hành, còn vô tình giẫm phải chân huynh.”

Lâm Tử Hành vội vàng đi tới, ngượng ngùng giải thích: "Tuấn Phong ca, đệ... Bọn đệ không cố ý nghịch đâu."

"Tuấn Phong ca, đệ… Đệ có thể bắt tay huynh không?" Cậu bé xoa đầu, cười nói: “Hehe... Đoàn Đoàn nói, nếu thích huynh thì có thể bắt tay huynh, đệ... Đệ cũng rất thích huynh.”

Tần Tuấn Phong cười nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Nói xong liền đưa tay ra với cậu bé.

Lâm Tử Hành vội vàng lau tay, mới cười híp mắt nắm lấy tay Tần Tuấn Phong, trên mặt toàn là nụ cười ngây ngô.

Tiểu Bao Tử thấy Lâm Tử Hành hành động nhanh như vậy, ngẩn người, vội vàng chạy đến trước mặt hai người, đưa tay ra: “Tuấn Phong ca, đệ cũng muốn đệ cũng muốn!”

Tần Tuấn Phong thấy Lâm Tử Hành không nỡ buông tay mình, đành bất đắc dĩ duỗi tay còn lại ra, nhìn Tiểu Bao Tử nói: “Tiểu Bao Tử, đệ nắm tay này nhé.”

Giang Hiền Vũ nhìn hai tiểu tử nắm tay Tần Tuấn Phong không chịu buông, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, hai tiểu hâm mộ cuồng nhiệt, hai đứa nắm tay lâu quá rồi, sao không đến bắt tay gia gia nào?"

Hai tiểu tử nghe vậy, vội vàng xấu hổ buông tay Tần Tuấn Phong, lại chạy đến bên Giang Hiền Vũ, cùng nắm tay ông ấy.

Tiểu Bao Tử miệng ngọt như mía lùi, nắm tay Giang Hiền Vũ khen ngợi không ngớt: “Giang gia gia, Tiểu Bao Tử cũng rất thích rất thích gia gia! Gia gia diễn cũng rất hay, gia gia cũng là thần tượng của cháu."

Lâm Tử Hành nhìn Tiểu Bao Tử: "Cháu cũng rất thích gia gia! Cháu cũng là thần tượng của gia gia... Á không đúng! Gia gia là thần tượng của cháu, hihi…”

Nhìn vẻ mặt rất vui mừng của gia gia mình, Đoàn Đoàn nhìn Nhị Oa và Cẩu Đản, quyết định vẫn không vạch trần chuyện Tiểu Bao Tử có rất nhiều thần tượng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi vào, nhìn cảnh tượng bắt tay này, không khỏi nghi ngờ.

Giang Oản Oản lên tiếng: “Các cháu đang làm gì vậy?”

Tần Tuấn Phong cười híp mắt nói: “Thẩm, Tiểu Bao Tử và Tiểu Tử Hành nói cháu và Giang gia gia là thần tượng của đệ ấy, đều muốn bắt tay.”

DTV

Giang Oản Oản gật đầu: “Ồ, ra là vậy.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng vội vàng nói với Tần Tuấn Phong và Nhị Oa: “Sau này nếu có nhiều người thích các cháu hơn, các cháu chỉ được bắt tay với một hai người thôi, người quá đông thì chạy đi, nếu không chen chúc nhau, sẽ có thể bị thương đấy biết chưa?”

Nhị Oa và Tần Tuấn Phong nhìn nhau, mới chậm rãi gật đầu.

Mặc dù mấy tiểu tử chưa từng trải qua nhưng Giang Oản Oản biết những ngôi sao thời hiện đại sống như thế nào, cả ngày trốn tránh người hâm mộ, lẩn trốn khắp nơi.

Mỗi lần đến nơi công cộng, người hâm mộ vây kín, nếu những tiểu tử như chúng ngã thì không phải chuyện nhỏ.

Hơn nữa còn có những kẻ quá khích, sẽ lẻn vào nhà của người nổi tiếng để dòm ngó đời tư của họ, những người hâm mộ cuồng nhiệt này cũng rất đáng sợ.

Nhưng hiện tại mấy tiểu hài vẫn chưa nổi tiếng đến vậy, hẳn là vẫn ổn, hơn nữa tiểu nhi thì không nên có người hâm mộ cuồng nhiệt.

Nghĩ đến đây, nàng mới nhận ra rằng khuôn mặt của Giang Tư Nguyệt mới là thứ cần phải chú ý.

Sau này nếu đóng nhiều kịch hơn, e là phải bố trí hộ vệ cho cậu ta.

Mà trước khi buổi diễn tiếp theo diễn ra vào bảy ngày sau, Giang Hiền Vũ đều đặn mỗi ngày đến võ quán, theo Trương Đại Trụ học vài động tác võ thuật.

Ông ấy cũng không cần học quá kỹ, dù sao cảnh của ông ấy cũng chỉ là làm vài động tác khi dạy Cảnh Phóng, những lúc khác đều không có cảnh hành động nên thực ra đối với ông ấy cũng không phải là thách thức quá lớn.

Còn Giang Tư Nguyệt bên này cũng bắt đầu tập luyện cảnh chiến trường, cậu ta theo các diễn viên quần chúng tập luyện cảnh đánh đ.ấ.m g.i.ế.c chóc, mỗi ngày về nhà đều mệt đến không muốn động đậy, thậm chí cơm cũng không muốn ăn.

Loading...