Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:54
Lượt xem: 11
Nam nhân nhìn hài tử trước mặt tuy mặc quần áo rách rưới nhưng lại có vẻ lạc quan và hoạt bát, ngẩn người một lúc, thấy tiểu tử vẫn nhìn mình, ông ấy mới chậm rãi gật đầu: “Được, lần sau… Ta sẽ chú ý."
Tiểu Cảnh Phóng hài lòng cười cười rồi vẫy tay với ông ấy, sau đó nhanh chóng chạy đến bên tấm biển gỗ mà mình đã ném xuống.
Hắn ta nhặt tấm biển gỗ lên lau sạch lại tiếp tục chào mời bản thân.
Nam nhân ngồi trong lều uống trà, nhìn chằm chằm vào tiểu tử vẫn nói không ngừng, hồi lâu vẫn không hoàn hồn lại được.
Giang Hiền Vũ cầm tách trà uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tuấn Phong, đến khi màn nhung kéo lên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên lên sân khấu nên ông ấy căng thẳng vô cùng.
Nhìn màn nhung hoàn toàn che khuất mình, Giang Hiền Vũ nắm tay Tần Tuấn Phong đang đi tới, nhanh chóng đi đến bên cạnh sân khấu.
Nhìn Giang Tư Nguyệt bên cạnh sân khấu, ông ấy như trút được gánh nặng: “Nhi tử, Lên sân khấu… Như này khác hẳn nhỉ! Căng thẳng quá! Nhưng trên sân khấu đúng là không nhìn thấy khán giả, đợi đến lúc con lên sân khấu diễn, đừng căng thẳng đấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, hôm nay cha diễn thế nào? Không làm mất mặt chứ?”
Giang Tư Nguyệt cười tươi lắc đầu: “Cha, cha diễn rất tốt! Không nhìn ra là căng thẳng chút nào!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”
Tiếp đó Giang Hiền Vũ lại cúi đầu nhìn Tần Tuấn Phong: “Tiểu Tuấn Phong của chúng ta hôm nay cũng rất tuyệt! Không hề sai sót chút nào.”
Tần Tuấn Phong ngượng ngùng cười: “Cháu... Cháu thật ra cũng rất căng thẳng nhưng nhìn thấy Giang gia gia là cháu không sợ nữa.”
Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé: “Tiết mục tiếp theo, vẫn là Giang gia gia diễn cùng cháu, đừng sợ, Giang gia gia sẽ ở bên cháu!”
“Vâng!”
Giang Tư Nguyệt cũng nắm lấy tay nhỏ của Tần Tuấn Phong, nhìn khắp người cậu bé: “Thế nào, vừa nãy cảnh bị đẩy ngã xuống đất có bị đau không?”
Tần Tuấn Phong lắc đầu: “Không đau đâu! A Nguyệt thúc!”
Bên này các diễn viên cuối cùng cũng diễn xong, còn người xem thì vẫn chưa hoàn hồn lại, Tần Tĩnh Nghiễn vừa lên sân khấu, tuyên bố buổi biểu diễn hôm nay kết thúc, tất cả mọi người đều rất nhất trí yêu cầu tiết mục tiếp theo của cậu phải bắt đầu nhanh hơn một chút, xem mãi không chán, nếu ngày hôm sau có thể biểu diễn thì tốt nhất.
Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng một chút, sau đó mới giải thích: “Bảy ngày biểu diễn một lần đã rất nhanh rồi, mọi người cũng thấy đấy, diễn viên của chúng ta ở tiết mục trước mới chỉ hơn năm tuổi, diễn viên của tiết mục này cũng mới chỉ bảy tám tuổi, chúng đều còn phải đi học. Cho nên chỉ có thể tập luyện sau giờ học, thời gian quá ngắn, thực sự không kịp, mọi người thông cảm nhiều hơn nhé.”
Mọi người nghe xong lời giải thích này, có lẽ là thực sự thích màn biểu diễn của Nhị Oa và Tần Tuấn Phong nên tiếng giục giã của mọi người mới dần lắng xuống.
Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn mọi người, rồi vẫy tay gọi Tần Tuấn Phong và Giang Hiền Vũ đang đứng trong bóng tối bên cạnh sân khấu.
Sau khi Giang Hiền Vũ dắt Tần Tuấn Phong lên sân khấu, khán giả lại bùng nổ một tràng tiếng hét chói tai.
Oa! Nghĩa phụ! Cảnh Phóng!
Cảnh Phóng!
Nghĩa phụ!
...
Tiếng hò reo vang lên từng đợt, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Giang Hiền Vũ và Tần Tuấn Phong cảm nhận được sự nhiệt tình của khán giả, đều có chút ngượng ngùng.
Tần Tuấn Phong còn trốn ra sau Giang Hiền Vũ, Giang Hiền Vũ đưa một tay ra xoa đầu Tần Tuấn Phong, tay kia bối rối nắm lấy vạt áo của mình, không ngừng nhìn về phía Tần Tĩnh Nghiễn bên cạnh, cố gắng bình tĩnh lại.
Tần Tĩnh Nghiễn bất lực cười, đợi đến khi tiếng hò reo của mọi người yếu đi một chút, mới lại ra hiệu im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-280.html.]
Đợi đến khi cả tiệm sách đều im phăng phắc, chỉ còn lại ánh mắt nhiệt tình sáng lấp lánh của khán giả, Tần Tĩnh Nghiễn mới cười nhìn Giang Hiền Vũ và Tần Tuấn Phong: “Thúc, Tiểu Tuấn Phong, nhanh lên, hai người giới thiệu bản thân với người xem đi!”
Giang Hiền Vũ cúi đầu nhìn Tần Tuấn Phong, ông ấy khẽ ho một tiếng, mở lời trước: "Đại... Đại gia đình thân mến! Ta là diễn viên đóng vai nghĩa phụ trong [Phi Sa], ta... Ta tên là Giang Hiền Vũ! Ừm... Đa tạ mọi người!"
DTV
Ông ấy vừa dứt lời, phía dưới lại tiếp tục hò reo nhiệt liệt: “A a a! Nghĩa phụ!”
“Nghĩa phụ! Ngươi diễn thật tốt!”
“Nghĩa phụ thật tuấn tú!”
“Nghĩa phụ!”
...
Giang Hiền Vũ ngơ ngác nhìn khán giả, chỉ biết cười ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì.
Ngay lập tức ông ấy vội vàng nắm lấy tay nhỏ của Tần Tuấn Phong: “Tiểu Tuấn Phong, nhanh lên! Đến giới thiệu với mọi người về bản thân mình nào!”
Tần Tĩnh Nghiễn cũng đứng bên cạnh nhìn cậu bé với vẻ mong đợi và khích lệ.
Ngay cả người xem có lẽ cũng nhận ra sự căng thẳng của cậu bé, tiếng hét và tiếng hoan hô đều dừng lại.
Tần Tuấn Phong ngẩng đầu nhìn Giang Hiền Vũ, lại nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, cậu bé nuốt nước bọt, mới từ từ tiến lên hai bước.
“Xin chào mọi người! Cháu là... Là diễn viên đóng vai Tiểu Cảnh Phóng trong [Phi Sa], cháu... Cháu tên là Tần Tuấn Phong!”
Sau đó cúi chào mọi người, lại nói: “Đa tạ mọi người đã thích tiết mục của bọn cháu!”
Cậu bé vừa dứt lời, tiếng hét của khán giả bên dưới càng nhiệt liệt hơn, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bên cạnh sân khấu đều vô thức che tai lại.
Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử cười híp mắt nhìn xung quanh, thấy người xem thích Tần Tuấn Phong không kém gì Nhị Oa lần trước, chúng đều vui mừng vô cùng.
Đoàn Đoàn cũng yên tâm, nương và cha cậu bé còn sợ mọi người sẽ vì ấn tượng ban đầu mà thích Nhị Oa hơn, có thể sẽ không thích Tuấn Phong ca nhưng xem ra cha nương cậu bé đoán sai rồi, nhìn vẻ phấn khích của mọi người thì cũng rất thích Tuấn Phong ca mà!
Tiểu Bao Tử ngồi bên cạnh Đoàn Đoàn nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, mềm mại nói: "Sau này Tuấn Phong ca chính là... Là thần tượng của đệ! Đệ rất thích rất thích huynh ấy!"
Tiểu Bao Tử học được từ "Thần tượng" từ miệng Đoàn Đoàn, còn Đoàn Đoàn thì học được từ miệng Giang Oản Oản.
Có lần Đoàn Đoàn nói thần tượng của cậu bé là một người tên Mộ Nam Tinh, sau đó Tiểu Bao Tử liền nhớ kỹ.
Còn Đoàn Đoàn nghe Tiểu Bao Tử nói vậy thì bất đắc dĩ liếc nhìn cậu bé: “Tiểu Bao Tử, thần tượng của đệ nhiều thật đấy, lần trước đệ còn nói huynh là thần tượng của đệ, lần trước nữa ăn kẹo mới làm của nương huynh, liền nói nương của huynh là thần tượng của đệ. Lần trước nữa nữa, cha của huynh làm một món đồ chơi mới tặng đệ làm quà sinh thần, đệ lại nói cha huynh là thần tượng của đệ, còn có…”
Tiểu Bao Tử vội vàng ngượng ngùng che miệng cậu bé: “Đoàn Đoàn ca, huynh... Huynh đừng nói nữa! Các huynh đều là thần tượng của đệ mà! Đệ thích tất cả các huynh!”
Đoàn Đoàn lắc đầu: “Thần tượng chỉ có thể có một, nếu đệ có nhiều người như vậy, nương của huynh nói... Nói hành vi này gọi là trèo tường! Đệ nói huynh là thần tượng của đệ trước, cho nên những người khác đều là tường thành của đệ.”
Tiểu Bao Tử bị cậu bé nói đến ngơ ngác.
Còn Lâm Tử Hành cũng vội vàng lên tiếng: “Đoàn Đoàn, vậy Hiểu Thanh từng nói chữ ta viết đẹp, nói ta cũng là thần tượng của đệ ấy, vậy ta có phải là tường thành của đệ ấy không?”
Đoàn Đoàn trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tiểu Bao Tử: “Sao ngươi lại có nhiều tường thành thế? Còn ai mà huynh không biết nữa không?”
Nhị Oa và Cẩu Đản nhìn nhau, cười híp mắt nhìn chúng, quyết định vẫn không nói ra chuyện Tiểu Bao Tử cũng từng nói họ là thần tượng của cậu bé.
Tiểu Bao Tử chột dạ nhìn Đoàn Đoàn và Lâm Tử Hành, lại liếc Nhị Oa và Cẩu Đản, thấy họ không vạch trần cậu bé, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bao Tử là người hâm mộ lần đầu tiên bị thần tượng bắt quả tang trèo tường, nhất thời không biết nên biện giải thế nào cho phải.
"Đệ... Đệ không... Không có thần tượng nào khác, chủ yếu là đệ rất thích mọi người mà, đương nhiên... Đương nhiên đều là thần tượng cả..." Cậu bé chắp hai tay nhỏ vào nhau, chột dạ vô cùng, cậu bé nói được một lúc, giọng điệu còn dần nhỏ xuống.