Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:50
Lượt xem: 6

Ăn được hai miếng bánh ngọt thơm ngọt, Tiểu Bao Tử l.i.ế.m môi lại không muốn ăn nữa: “Không ăn không ăn! Nhị Oa ca, Cẩu Đản ca còn có Đoàn Đoàn ca ăn đi, đệ cũng đã ăn ở nhà rồi, các huynh chưa từng ăn, các huynh ăn nhiều một chút.”

Đoàn Đoàn và Cẩu Đản thấy Nhị Oa cũng rất thích bánh ngọt, sau khi ăn hai miếng, cũng ngừng lại.

“Nhị Oa ca, phần còn lại huynh giữ lại ăn đi, Đoàn Đoàn ăn đủ rồi, ăn nữa sẽ ngán lắm.”

Cẩu Đản lau miệng, gật đầu theo: “Ta cũng ăn không nổi nữa.”

Kim Thị bưng thức ăn đặt lên bàn, cười nói: “Đúng, đừng ăn nữa, ăn cơm mới là quan trọng.”

Cẩu Đản bưng bát nhỏ: “Nương, đồ ăn hôm nay thơm quá!”

Kim Thị nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, còn có Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử cũng vậy, đúng rồi, sao hôm nay Tiểu Tử Hành không tới?”

Tiểu Bao Tử ăn một con tôm, vội vàng nhổ vỏ tôm ra, nói: “Hôm nay huynh ấy xin phép phu tử, chúng ta cũng không biết, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ trở lại.”

Kim thị gật đầu: “Vậy là được, hôm nay thẩm còn cố ý làm thịt kho tàu cho nó.”

Đoàn Đoàn gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng: “Thẩm à, bọn cháu cũng rất thích thịt kho tàu, nhất định có thể ăn hết!”

Kim Thị mỉm cười gắp thức ăn cho mấy tiểu tử: “Nói được làm được đấy nhé!”

Ngoài miệng nàng ta nói chuyện nhưng động tác gắp thức ăn cũng không ngừng, dựa theo khẩu vị của các tiểu tử kia, mỗi người một con tôm, mỗi người một muỗng trứng hấp, làm không biết mệt.

...

Mà ba người Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn chỉ dùng bữa đơn giản, lúc này đang trên đường đi xem cửa tiệm, bọn họ dự định mua mấy cửa tiệm gần võ quán của Trương Đại Trụ lại rồi phá hủy sửa lại thành rạp hát lớn có thể chứa được mấy trăm người.

Dựa theo mức đội nổi tiếng của buổi diễn tối hôm qua, sân khấu kịch bên tiệm sách thật sự có hơi hẹp.

Nhưng, mặc dù muốn xây rạp hát lớn, có thể chia làm hai ba sân khấu kịch, cùng một lúc có thể trình diễn nội dung vở kịch khác.

Mà nếu như một sân khấu thiết lập quá nhiều người xem thì người xem ở xa sân khấu sẽ không thể nhìn rõ động tác hoặc biểu cảm của diễn viên, như vậy hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao thì đây là biểu diễn của người thật, không giống như thời hiện đại, ở rạp chiếu phim, có thể có màn hình lớn phóng to cảnh và nhân vật lên để trình bày rõ ràng.

May mắn thay, vận may của họ khá tốt, vừa khéo có hai cửa tiệm một tầng liền kề nhau đang muốn bán.

Nhưng diện tích của hai cửa tiệm đó không đạt được như mong muốn của Giang Oản Oản, nàng định hỏi thêm xem các chủ cửa tiệm bên cạnh có muốn bán không.

Vị trí của những cửa tiệm này không được coi là quá tốt, hơn nữa các cửa tiệm ở đây bán không phải là đồ ăn hoặc quần áo nên việc kinh doanh cũng không được tốt lắm, nếu trả thêm một chút tiền, để họ chuyển cửa tiệm đến một vị trí tốt hơn thì cũng không khó.

Nói thế nào thì cũng phải nói, mỗi cửa tiệm đều được trả thêm năm mươi lượng bạc, cuối cùng đã mua được thêm hai cửa tiệm liền kề.

“Tĩnh Trì, A Nghiễn, chúng ta mua cửa tiệm này chắc chắn không thể sửa đổi được, mấy ngày này phải tìm thợ xây nhà đến, phá bỏ hết các cửa tiệm, nhanh chóng xây dựng rạp hát.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Một lát nữa ta sẽ đi tìm người.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Theo bản vẽ thiếp vẽ, chỗ ngồi của người xem sẽ từ trước ra sau cao dần lên, ghế ngồi cần dùng cũng phải làm lại, ước tính ít nhất cũng cần khoảng ba nghìn cái, cái này cũng phải làm theo.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng rồi, còn gương đồng, lần này chắc phải làm lớn hơn nhỉ?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Ừm ừm, sân khấu rạp hát mới xây sẽ lớn hơn nhiều, gương đồng đương nhiên cũng phải làm lớn hơn mới được.”

Tần Tĩnh Nghiễn lên tiếng: “Hay là đệ đi tìm người xây nhà, ca lo chuyện ghế ngồi và gương đồng đi, đệ thấy Diêu sư phụ đã từng xây nhà cho chúng ta trước đây cũng được, ý tẩu thế nào, tẩu tử?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Được, vậy đệ phụ trách xây nhà nhưng đây là xây ở trong huyện, chúng ta chắc chắn không thể bao ăn được, vậy thì tiền công mỗi ngày tăng thêm mười văn.”

“Được, vậy đệ đi trước đây.”

Đợi Tần Tĩnh Nghiễn đi xa, Giang Oản Oản mới nhìn Tần Tĩnh Trì nói: “Tĩnh Trì, vậy chàng đi đặt làm gương đồng đi, thiếp phải về tiệm may trước đã, chúng ta ra ngoài lâu như vậy, sợ là Đô Đô lại khóc rồi.”

“Đi thôi, ta đưa nàng về trước đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-278.html.]

Hai người trở về tiệm, quả nhiên, trong phòng truyền đến tiếng nức nở của Đô Đô, giống như tiếng mèo con, nghe thật đáng thương.

“Hu... A…”

“Tôn tử ngoan, tôn tử ngoan, cha nương cháu sẽ về ngay thôi.”

“Ai u, nhìn dáng vẻ thương tâm này, nhóc đáng thương.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì rửa tay rồi nhanh chóng đi vào trong.

“Đô Đô, nương đã trở lại.”

Giang Oản Oản đưa tay đón lấy Đô Đô đang còn đẫm lệ trong vòng tay của Tần mẫu, nàng liên tục nhẹ nhàng dỗ dành: “Đô Đô ngoan, đừng khóc nha, có phải con đói bụng rồi không?”

Tần mẫu nói: “Oản Oản, vậy chúng ta đi ra ngoài trước, con đút sữa cho nó đi, chắc là nó đói bụng đó.”

Quả nhiên, sau khi ăn no rồi thì tiểu tử kia cũng không khóc nữa, mà vươn đôi tay nhỏ bé vung tới vung lui trong lòng của Giang Oản Oản, trong nháy mắt đã có sức lực.

Tần Tĩnh Trì ngồi xổm cạnh hai mẫu tử, miệng phát ra âm điệu kỳ lạ trêu chọc tiểu tử kia.

Đô Đô nhìn cha nó chằm chằm, chẳng bao lâu đã cười khanh khách.

Bàn tay nhỏ bé còn duỗi về phía Tần Tĩnh Trì: “Ô! A…”

Giang Oản Oản mỉm cười đưa nó cho Tần Tĩnh Trì: “Chàng tới bế nó đi, tiểu tử này hiện tại bế cũng có hơi nặng tay.”

Tần Tĩnh Trì bật cười: “Đô Đô nhà chúng ta lớn nhanh, thật bụ bẫm.”

Ôm Đô Đô vào trong ngực, hắn lại tiếp tục dỗ dành.

“Haha... A…” Đôi mắt Đô Đô cười híp thành một cái khe, nắm tai cha nó không nỡ buông tay.

Thỉnh thoảng Tần Tĩnh Trì lại hôn lên mặt tiểu tử kia vài cái, tiếng cười của tiểu oa trong lòng trong nháy mắt lại càng vang dội.

...

Vài ngày sau, vé xem vở kịch thứ hai chính thức mở bán, nhờ có nền tảng của lần đầu tiên, độ hấp dẫn của [Phi Sa] đã trực tiếp truyền đến các nhà quyền quý, bất kể là nam hay nữ, đều phát cuồng như nhau. Vì vậy số người giành vé cho buổi diễn thứ hai hoàn toàn gấp mười lần buổi đầu tiên.

Mới mở bán được một canh giờ, tất cả vé đã bị cướp sạch.

Tuy nhiên, Tần Tĩnh Nghiễn đã đặc biệt dành riêng một khu vé cho Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và mấy đứa nhỏ.

DTV

Hôm nay là Tần Tuấn Phong biểu diễn nên Nhị Oa cũng được đi xem cùng.

Ngày biểu diễn, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa, Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành đã được Tần Tĩnh Nghiễn sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu của khu 1 từ sớm, còn cho người mang bánh ngọt đến cho chúng.

Những đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, vừa ăn bánh ngọt vừa ríu rít bàn tán.

“Hôm nay là Tuấn Phong ca biểu diễn! Tuấn Phong ca của đệ cũng diễn rất hay, Tử Hành, Tiểu Bao Tử, lát nữa các huynh phải xem cho kỹ nhé, đừng có mất tập trung.”

Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, Đoàn Đoàn ca.”

“Biết rồi, Đoàn Đoàn.”

Mặc dù mấy tiểu tử ngồi ở hàng ghế đầu nhưng những người ngồi phía sau không thể nhìn thấy mặt chúng nhưng dù vậy Nhị Oa vẫn bị nhận ra.

“Tần Tri Nhiên? Tiểu Nhiên?”

Nhị Oa nghe thấy tiếng gọi mình từ phía sau, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy một thư sinh đứng phía sau quả thực là Nhị Oa, liền phấn khích đưa tay ra: “Ta... Ta có thể nắm tay cháu không? Lần trước ta xem cháu diễn Cảnh Phóng, diễn hay quá, cứ như Cảnh Phóng thật sự bước ra từ trong sách vậy.”

Nhị Oa nhìn Đoàn Đoàn và những người khác bên cạnh, lập tức đưa tay nhỏ của mình ra nắm lấy tay thư sinh, cười tít mắt nói: "Đa tạ thúc thích cháu."

Thư sinh nhìn tay mình và Nhị Oa đang nắm lấy nhau, vô thức vuốt ve, hắn ta đã sờ được... Sờ được tay của tiểu Cảnh Phóng rồi!

Loading...