Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:48
Lượt xem: 8
Còn Nhị Oa ở học viện vẫn chưa tan học nên cậu bé không biết rằng chỉ trong một buổi sáng, cậu bé đã nhận được rất nhiều quà tặng đến nỗi phòng nhỏ của cậu bé không chứa hết.
Đến giờ, phu tử vừa nói có thể đi, Tiểu Bao Tử vội vàng thu dọn cặp sách của mình rồi chạy đến trước mặt Nhị Oa, kéo Nhị Oa kích động hỏi: “Nhị Oa ca, có phải tối hôm qua ca làm... Làm diễn viên ở tiệm sách không? Diễn viên là gì vậy? Tiểu cữu của đệ về nhà kích động lắm, nói là rất thích ca ca, nói rằng nếu ca ca là nhi tử của cữu ấy thì tốt biết mấy.”
“Ngoại tổ mẫu và nương của đệ bị cữu ấy nói làm phiền lắm, cuối cùng đều không muốn để ý đến cữu ấy nữa.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh sắp xếp cặp sách, cười híp mắt nói: “Tiểu Bao Tử, đệ không thấy đâu, Nhị Oa ca lợi hại lắm! Những thúc bá đến xem, còn có mấy thẩm nữa đều rất thích huynh ấy! Có thúc thúc còn nói... Còn nói muốn nhận Nhị Oa ca làm con nuôi!”
Cẩu Đản cũng kích động phụ họa: “Đúng đúng đúng, họ còn muốn mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho Nhị Oa nữa!”
Nhị Oa ở bên cạnh ngượng ngùng vội vàng xua tay: “Không có đâu, các thúc bá chỉ thấy đứa ăn xin mà ta đóng đáng thương quá thôi, ừm... Giống như chúng ta thấy những ăn xin bên đường cũng thấy chúng đáng thương, cũng sẽ cho chúng ăn vậy. Tiểu Bao Tử, đệ không nhớ sao, hôm trước chúng ta tan học vào buổi trưa, đệ thấy một ăn xin thì cũng đưa hết hai mươi đồng tiền mà nương đệ cho đệ cho đệ ấy đấy.”
Tiểu Bao Tử gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi vội vàng nói tiếp: “Nhị Oa ca, vậy lần sau đệ cũng phải đi xem huynh diễn!”
Nhị Oa lắc đầu: “Tiểu Bao Tử, ta chỉ diễn một lần này thôi, những lần sau là Tuấn Phong ca và A Nguyệt thúc diễn.”
Vừa dứt lời, cậu bé vội vàng che miệng nhìn xung quanh, thấy các đồng học đều không để ý đến những gì cậu bé vừa nói, vội vàng nói: “Tiểu Bao Tử, vừa nãy huynh nói bừa thôi, những lần sau huynh cũng không biết có ai diễn, đệ chắc chắn không được nói những gì huynh vừa nói ra ngoài đâu đấy!”
Đoàn Đoàn cũng vội lại gần: “Tiểu Bao Tử, tiệm sách của thúc huynh, những diễn viên biểu diễn đều được giữ bí mật, đệ không được nói ra, ngay cả tiểu cữu của đệ, nương đệ và ngoại tổ mẫu của đệ cũng không được nói nhé!”
Tiểu Bao Tử nhanh chóng che miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn họ, lại cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai để ý đến họ, cậu bé mới vội gật đầu: “Vâng vâng! Đệ sẽ không nói với ai hết! Chắc chắn sẽ giữ bí mật!”
Đoàn Đoàn đeo cặp sách lên, vẫy tay với ba người họ: “Được rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Đợi mấy tiểu tử nắm tay nhau đi đến tiệm đồ nướng thì nhìn thấy một đống quà lớn trước cửa tiệm khiến mắt chúng mở to.
Nhị Oa gãi đầu, vội bước vào quán nhìn Tần Đắc Chính hỏi: “Cha, sao bên ngoài lại có nhiều đồ thế?”
Ba tiểu tử Đoàn Đoàn nhìn nhau, cũng lập tức theo Nhị Oa vào tiệm.
“Đại Ngưu thúc, những món quà kia được gói rất đẹp, dùng để làm gì vậy?” Đoàn Đoàn vội vàng lên tiếng.
Cẩu Đản cẩn thận nhìn ra ngoài: “Cha, hình như có bánh ngọt! Giống hệt hộp đựng bánh ngọt mà lần trước cha mua cho chúng con!”
Tần Đắc Chính và Đại Ngưu cúi đầu nhìn những tiểu tử đầy vẻ nghi ngờ trước mặt, bất lực vô cùng.
Tần Đắc Chính nhìn Nhị Oa, lau những giọt nước trên tay: “Những món quà kia đều là của con! Đã nói là không nhận nhưng những người tặng quà đó ném đồ xuống rồi chạy mất, hơn nữa có người còn tặng một đống lớn! Hậu viện không chứa hết được.”
“Á?”
Nhị Oa ngạc nhiên mở to mắt: “Cho... Cho con ạ?”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh mới bừng tỉnh hiểu ra: “Cháu biết rồi, chắc chắn là những thúc bá và thẩm đã xem Nhị Oa ca biểu diễn hôm qua tặng. Hôm qua họ đã nói chắc chắn phải tặng, hôm nay quả nhiên đến thật!”
Nhị Oa quay đầu nhìn đống quà bên ngoài, miệng há to, nhất thời không biết phải làm sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-277.html.]
Mà lúc này, bên ngoài cửa tiệm lại có mấy nam nhân theo sau một phụ nhân mặc quần áo gấm vóc, gánh một gách lớn các loại hộp quà.
Khi phụ nhân ra hiệu cho những nam nhân đặt quà xuống, vô tình liếc vào trong tiệm nướng thì trực tiếp chạm phải đôi mắt kinh ngạc của Nhị Oa khiến đôi mắt của phụ nhân sáng lên rồi đi thẳng đi vào trong.
Mặc dù tối hôm qua Nhị Oa mặc quần áo rách rưới, trên mặt còn bôi đầy tro đen nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé rất nổi bật, thêm vào đó là khuôn mặt thanh tú, phụ nhân chỉ thoáng nhìn là nhận ra Nhị Oa chính là diễn viên nhỏ Tần Tri Nhiên.
“Tri Nhiên?”
Nhị Oa nhất thời không phản ứng kịp bá mẫu trước mặt đang gọi mình, vì mọi người trong nhà đều gọi cậu bé là Nhị Oa, ở học đường, bạn cùng lớp thỉnh thoảng sẽ gọi cậu bé là Tần Tri Nhiên nhưng chưa từng có ai gọi cậu bé là Tri Nhiên.
Phụ nhân không nản lòng tiếp tục nói: “Tri Nhiên? Tần Tri Nhiên?”
Nhị Oa nhìn Tần Đắc Chính và những người khác, mới đưa ngón tay nhỏ chỉ vào chính mình: “Ngài... Ngài đang gọi cháu ạ?”
Người phụ nhân gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua ta và nhi tử của ta đã đi xem cháu diễn, tiểu tử, hôm qua cháu diễn thật tuyệt! Ta... Ta rất thích cháu! Nhi tử của ta cũng rất thích cháu!”
“Hôm nay ta mua cho cháu một ít quần áo và đồ ăn nhẹ, ta... Ta biết cháu chắc chắn không thật sự giống như trên sân khấu, thật sự không có cơm ăn, không mặc quần áo mới nhưng bá mẫu rất thích cháu, cháu nhận lấy đi, được không?”
Nhị Oa sững sờ nhìn Tần Đắc Chính: “Cha?”
Tần Đắc Chính xoa đầu cậu bé rồi nói với phụ nhân: “Phu nhân, mấy thứ này tiểu nhi không thể nhận, con ta chỉ là tùy tiện diễn, đâu đáng giá để mọi người tặng nhiều đồ như vậy đâu! Huống chi, phía bên tiệm sách cũng đã nói, tốt nhất là vẫn không nên nhận đồ của khách nhân.”
Phụ nhân nhíu mày nhìn hắn ta: “Ta chỉ tùy tiện mua vài thứ cho tiểu tử kia, không đáng bao nhiêu, chỉ là tâm ý của ta mà thôi.”
Bà ấy nói xong cúi đầu mỉm cười nhìn Nhị Oa: “Tiểu Nhiên, vậy bá nương đi trước? Lần sau ta sẽ đi xem cháu diễn [Phi Sa]!”
Nói xong thì bà ấy kêu mấy người gách quà tặng bên ngoài nhanh chóng rời đi.
Nhị Oa sững sờ nhìn bà ấy bước ra cửa tiệm, đột nhiên vỗ đầu mình một cái: “Xong rồi, ta quên nói về sau ta có thể không diễn nữa, phải làm sau đây?”
DTV
Đoàn Đoàn kéo cánh tay cậu bé, cười híp mắt nói: “Nhị Oa ca, nương đệ nói rồi, sau này còn phải tiếp tục diễn, cha nương của đệ nói muốn đi mua cửa tiệm rất lớn, muốn sửa sang thành… Rạp hát gì… Gì đó, có thể ngồi mấy trăm người, cứ như vậy sẽ diễn thường xuyên, một lần không cần phải đợi đến bảy ngày.”
Nhị Oa gật đầu: “Vậy thì được! Huynh... Thật ra vẫn rất thích diễn vai ăn xin, huynh còn tưởng rằng... Tưởng rằng sau khi mọi người xem xong, huynh sẽ không bao giờ được diễn nữa, haha…”
Tiểu Bao Tử chạy đến cửa tiệm rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá một đống hộp quà trước mắt, gãi đầu nhìn cái hộp màu xanh duy nhất trong chồng quà khiến cậu bé có hơi nghi hoặc.
Đoàn Đoàn bước cạnh cậu bé: “Tiểu Bao Tử, sao vậy? Đệ thích gì sao?”
Tiểu Bao Tử chỉ vào chiếc hộp màu xanh lá cây, nói: “Cái này... Cái này giống như bánh ngọt mấy ngày trước tiểu cữu nhà đệ nhờ người ta mang theo, đệ còn chưa bao giờ thấy người khác ăn, bánh ngọt này ăn rất ngon.”
“Tiểu cữu của đệ cũng không nỡ chia cho đệ, hừ!”
Nhị Oa nghe cậu bé nói thì vội chạy tới nhấc chiếc hộp lên, cười nói: “Tiểu Bao Tử, huynh bảo cha nương mở hộp ra, lấy bánh ngọt ra cho đệ ăn.”
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cậu bé: “Thật sự có thể sao? Vậy đệ ăn một miếng là được rồi, chỉ một miếng thôi!”
Hai phu thê Tần Đắc Chính biết nhiều đồ như vậy cũng không có thể trả lại nên cứ tùy ý cho tiểu tử kia mở đi.