Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:45
Lượt xem: 12
Tần Tĩnh Nghiễn ngồi xổm cạnh cậu bé: “Nhị Oa lên sân khấu cho họ nhìn là được, nói mình diễn vai gì, rồi giới thiệu bản thân.”
“Người xem bên ngoài đều rất thích cháu, nếu cháu không cho họ gặp, họ sẽ không chịu đi, rất nhiều người bây giờ còn ngồi tại chỗ mà khóc đấy.”
“A? Nhưng... Nhưng mà…”
Nhị Oa do dự, có hơi căng thẳng.
“Vậy A Nghiễn thúc, để cháu luyện tập giới thiệu trước bản thân trước, với lại, cháu cũng dắt Tiểu Bất Điểm đi, Tiểu Bất Điểm cũng diễn cùng cháu.”
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Được được được, Nhị Oa nói thế nào chính là thế đó, không vội.”
Nhị Oa lẩm bẩm trong miệng: “Vâng, cháu diễn vai… Khi còn bé của Cảnh Phóng, cháu tên là Nhị Oa... Không đúng, cháu tên là Tần Tri Nhiên, con ch.ó nhỏ bên cạnh tên là Tiểu Bất Điểm.”
Nhị Oa cố gắng nhớ kỹ những gì Giang Oản Oản đã nói với cậu bé rằng về sau tự giới thiệu thì phải nói đại danh của mình.
“Cháu diễn vai... Cháu tên là Tần Tri Nhiên…”
Nhị Oa lại đọc thầm trong lòng mấy lần, mới nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “A Nghiễn thúc, cháu chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Đi tới cạnh sân khấu, Nhị Oa hít sâu một hơi, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ cổ vũ cho mình rồi nhìn thoáng qua Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đang vây quanh bên cạnh, lúc này cậu bé mới dắt Tiểu Bất Điểm từng bước chậm rãi đi lên sân khấu.
Mà lúc này, Tần Tĩnh Trì ở trong phòng nhỏ, lại chiếu ánh đèn lên sân khấu, nhưng lần này cậu chỉ đốt một hai đoạn nến nên ánh sáng cũng không quá sáng.
Ngay khi Nhị Oa vừa lên sân khấu, người xem đã bùng nổ ra đủ loại thanh âm quan tâm.
Từ khu khách quý khu 1 cạnh sân khấu có một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Hài tử, cháu có đói bụng hay không? Bá mua bánh bao thịt cho cháu!”
Ngay sau đó, người của những khu khác cũng không chịu thua kém mà lên tiếng.
“Tiểu hài, thúc mua quần áo mới cho cháu!”
“Huynh mua cho rất rất nhiều đồ ăn ngon!”
“Tiểu oa, cháu muốn gì, bá cũng đều mua cho cháu!”
...
Nhị Oa được ánh sáng chiếu vào khiến cậu bé không tự chủ mà nheo mắt nhìn người xem dưới khán đài và tầng trên, sau đó nghe được nhiều giọng nói khác nhau từ khán giả làm cậu bé chợt cảm thấy bớt lo lắng hơn.
Hai phu thê Tần Đắc Chính ở tầng trên nhìn nhi tử của mình rồi lại nhìn người xem kích động ngồi phía tầng dưới và xung quanh họ, thấy mọi người thích Nhị Oa nhà họ như vậy khiến hai phu thê đều cười ha hả không ngừng.
Cạnh họ có một tú tài khoảng ba đến bốn mươi tuổi nhìn họ mỉm cười, có hơi nghi hoặc: “Hai người cười gì vậy? Trông hài tử đáng thương như vậy, không phải hai người nên buồn sao?”
Tần Đắc Chính liếc nhìn nương tử rồi mới giải thích với tú tài: “Ngài có điều không biết, tiểu hài biểu diễn này là nhi tử nhà chúng ta, bình thường lúc nó tập luyện chúng ta đã xem qua rất nhiều lần, cho nên không còn buồn như lúc đầu. Chúng ta cười là vì chúng ta cảm thấy nó diễn rất tốt, may mà không có sai lầm.”
Vương thị bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu: “Tiểu hài của nhà ta thường hơi căng thẳng khi có nhiều người xung quanh nên chúng ta rất lo lắng, nhưng may mà hôm nay không có sai lầm nào.”
Tú tài kia nghe đến đó, ngây ngốc nhìn họ: “Hóa ra hai người chính là cha nương của tiểu tử kia! Tiểu hài này của nhà hai người quá lợi hại! Ngay khi cậu bé vừa diễn, ta đã cảm thấy cậu bé giống như Cảnh Phóng thật sự, quá lợi hại! Quá lợi hại!”
Những người khác ngồi xung quanh hai phu thê Tần Đắc Chính nghe họ nói, vội vàng vây quanh họ, mồm năm miệng mười hỏi: “Đại ca, tiểu hài nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu bé tên là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-275.html.]
“Tên của cậu bé là gì?”
“Nhà các ngươi ở đâu? Ta trở về mua chút thịt, đồ ăn đưa cho nhà các ngươi, các ngươi nấu cho tiểu hài ăn!”
“Ta có thể đưa quần áo cho tiểu tử kia! Nhà chúng ta mở tiệm vải! Chắc chắn sẽ làm cho cậu bé một bộ rộng rãi! Cũng không thể để cậu bé mặc quần áo rách!”
Hai phu thê Tần Đắc Chính chỉ nghe thấy tiếng ong ong mồm năm miệng mười khiến hai người ngây ngốc, hoàn toàn không biết bắt đầu trả lời từ đâu.
Mà lúc này Nhị Oa trên sân khấu đã mỉm cười lên tiếng.
“Chào mọi người, cháu là... Diễn viên diễn Cảnh Phóng năm tuổi, cháu tên là Tần Tri Nhiên, ừm... Đúng rồi, con ch.ó nhỏ bên cạnh cháu tên là Tiểu Bất Điểm, là con ch.ó nhỏ của nhà thúc cháu, nó rất ngoan! Vừa rồi nó cướp bánh bao với cháu, diễn vô cùng tốt!”
Tiểu Bất Điểm cọ bàn tay nhỏ bé của cậu bé, cái đuôi lắc liên tục.
Người xem khu 1 sau khi nghe cậu bé nói xong thì nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi của mình bước tới trước sân khấu, nhoài ở rìa sân khấu giống như một số quái thúc thúc.
Quý Lễ hỏi: “Tần Tri Nhiên phải không?”
Nhị Oa không rõ nên gật đầu: “Vâng ạ! Đó là tên của cháu.” Nói xong cậu bé còn kéo quần áo rách nát đang rơi ra khỏi người.
Quý Lễ nhìn tiểu tử trước mắt, mặc dù biết là diễn những hắn ta vẫn không nhịn được khó chịu: “Ngày mai thúc dẫn cháu đi mua quần áo mới, được không?”
Hắn ta vừa nói xong, Trương Thần bên cạnh càng kích động hơn: “Tiểu Nhiên, thúc nhận cháu làm con nuôi được không? Sau này mua đồ ăn ngon cho cháu, đồ chơi vui, quần áo mới cũng không thể thiếu.”
Quý Lễ trợn tròn mắt: “Ngươi... Ngươi còn chưa thành thân, còn nhận nuôi nhi tử? Ngươi không biết xấu hổ sao?”
Vương Lâm Chi bên kia thấy họ tranh luận, vội vàng nhìn về phía Nhị Oa: “Nhị Oa, cháu và Đoàn Đoàn cùng với Cẩu Đản đều chơi thân với Tiểu Bao Tử nhà ta, về sau cháu cũng gọi ta là tiểu cữu đi! Sau này tiểu cữu mua gì cho Tiểu Bao Tử, thì sẽ mua cái đó cho cháu!”
Nhị Oa sững sờ nhìn những thúc thúc kỳ lạ ở rìa sân khấu đang duỗi đầu nhìn cậu bé bằng ánh mắt nhiệt tình, cậu bé vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, cháu có quần áo mặc, cũng có cơm nước ăn! Các thúc không cần mua cho cháu, những thứ này đều là giả, đều là diễn.”
Tiểu Bất Điểm nghe hết âm thanh này đến âm thanh khác, nó ở bên cạnh Nhị Oa kêu vài tiếng.
Tần Tĩnh Nghiễn thấy thế, vội vàng lên sân khấu: “Mọi người đừng dọa diễn viên, chúng ta không nhận quà, nếu mọi người thích cậu bé, ngày sau đến cổ vũ cho [Phi Sa] là được.”
Cậu nói xong liền dắt Nhị Oa và Tiểu Bất Điểm xuống sân khấu.
Tần Tĩnh Nghiễn kéo Nhị Oa đến bên cạnh Giang Oản Oản, nhìn nàng nói: “Tẩu tử, người xem điên cuồng quá!”
Nhị Oa ở bên cạnh vỗ n.g.ự.c nhỏ, có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn: “Thẩm ơi, những thúc bá kia thật sự rất kích động nhưng mà họ cũng giống như mọi người, đều nói muốn mua đồ ăn ngon cho cháu! Haha…”
Giang Oản Oản nhìn người xem mà cười nói: “Đương nhiên là điên cuồng rồi, bây giờ Nhị Oa có thể coi là thần tượng nhỏ, cho nên người hâm mộ của cháu đương nhiên là điên cuồng rồi, đừng nói chỉ muốn mua đồ ăn đồ mặc cho Nhị Oa, cho dù là vì Nhị Oa mà vung tiền như nước cũng là có thể.”
Còn mấy phụ nhân đeo vàng đeo bạc ngồi ở hàng ghế sau khu dành cho khách quý, tuy không điên cuồng như Vương Lâm Chi và những người khác ở hàng ghế trước nhưng trong lòng họ lại cuồng nhiệt hơn nhiều.
Ngày hôm sau, một số người có tiền có thế đã phái người đi điều tra Nhị Oa một cách cặn kẽ.
Chỉ đến giữa trưa, tiệm sách và tiệm đồ nướng đã chất đầy đủ loại quà tặng, từ đồ ăn đến đồ mặc rồi đến đồ dùng, không thiếu thứ gì.
Nhiều hộp quà trông rất tinh xảo, bên trong đựng bánh ngọt làm công phu. Hoặc là đựng quần áo gấm vóc như được may riêng cho Nhị Oa.
Mỗi món quà đều dán một tờ giấy, đều ghi là quà tặng cho Nhị Oa.
DTV
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn từng người mang quà đến rồi nhanh chóng chạy đi, cậu tê liệt rồi, nhận quà cả buổi sáng đến tê liệt rồi... Không đúng! Là giúp Nhị Oa nhận quà đến tê liệt rồi.
Còn bên tiệm đồ nướng, lúc đầu thấy có người tặng quà, Tần Đắc Chính và những người khác còn rất vui, chứng tỏ quả thật có rất nhiều người thích Nhị Oa nhưng khi quà tặng ngày càng nhiều... Ngày càng nhiều, chỉ trong một buổi sáng mà biểu cảm trên khuôn mặt họ từ vui mừng lúc đầu chuyển sang kinh ngạc rồi đến tê liệt.