Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:43
Lượt xem: 6

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn cậu ấy, lại nhét tấm vé đỏ vào tay cậu ấy: “Bảo ngươi cầm thì cầm đi! Với Nghiễn ca mà ngươi còn khách sáo cái gì!”

Tần Duyệt nắm chặt tấm vé đỏ trong tay, nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cúi đầu trêu chọc Phao Phao, cảm kích nói: “Vậy thì đa tạ Nghiễn ca.”

Mua xong vé, một nhóm người ầm ầm đi ra khỏi tiệm sách.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn bóng lưng họ đi xa, cậu lại cúi đầu tiếp tục trêu chọc hai tiểu oa trong lòng: “Niên Niên... Phao Phao... Mau gọi cha đi, cha… Cha…”

Lý Tuyết Trân từ phòng nhỏ đi ra, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu khiến nàng ấy bật cười nói: “Nữ nhi và nhi tử của chàng mới bốn tháng tuổi thôi! Làm sao chúng có thể biết nói được chứ! Chàng có ngốc không vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn nàng ấy nói: “Niên Niên và Phao Phao nhà chúng ta thông minh lắm, biết đâu dạy nhiều thì chúng sẽ đột nhiên biết nói thì sao.”

Cậu cúi đầu nhìn hai tiểu tử: “Niên Niên, Phao Phao, lời cha nói đúng không nào?”

“A… Ô…”

“A…”

Hai tiểu tử kia chuyên tâm nhéo lỗ tai cậu rồi lại nhéo mặt cậu nên chúng cũng lười quan tâm tới người cha ngốc của nhà chúng.

Lý Tuyết Trân tựa vào giá sách, nhìn một lớn hai nhỏ mà bất lực lắc đầu.

Hai ngày sau, lúc trời gần như sập tối, trong hậu viện của tiệm sách, Nhị Oa mặc quần áo rách rưới, trên chân mang một đôi giày vải rách rưới lộ ra ngón chân và gót chân, làn da lộ ra còn được thoa một lớp phấn màu xám đen, trông không khác gì đám khất cái trên đường phố.

Mà các diễn viên quần chúng trong thôn thì chỉ mặc quần áo của mình.

Trên người Tiểu Bất Điểm cũng được thoa chút bùn màu xám, thoạt nhìn trông giống như một con ch.ó bẩn lưu lạc, nó đang ghé vào bên chân Nhị Oa vẫy đuôi.

Cảnh hôm nay có lẽ sẽ đi từ cảnh Cảnh Phóng đói bụng, muốn ăn nên giành đồ ăn từ miệng chó dữ.

Cảnh diễn này đoán chừng chỉ mất khoảng nửa canh giờ.

Theo sắc trời dần dần tối, những bàn ghế được sắp xếp trong tiệm sách đã lần lượt có khách nhân ngồi.

Tất cả mọi người đều ngồi theo số ghế trên tấm vé của mình, Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên chỉ dẫn đường, những thứ khác đều không cần cậu bận tâm.

Mọi người vừa ngồi xuống đã bắt đầu thảo luận sôi nổi: “Các ngươi nói xem, cảnh đầu tiên của hôm nay sẽ diễn gì? Có phải cảnh Cảnh Phóng khi còn bé không?”

“Ai mà biết, còn không biết diễn như thế nào đây!”

“Ôi... Ta vừa kích động vừa lo sợ, luôn sợ người diễn Cảnh Phóng sẽ phá hủy hình tượng Cảnh Phóng trong lòng ta.”

“Ngươi đừng quá lo, ta nghe Tần lão bản nói, Nghiễn Thanh tiên sinh đã xem qua và cực kỳ hài lòng, cho nên sẽ không quá kém đâu.”

...

Trong khu dành cho khách quý, Vương Lâm Chi lẩm bẩm: “Không biết diễn viên thế nào, nhưng nhất định phải có diện mạo xuất chúng mới được, ta cảm thấy ít nhất cũng phải trông giống với người học ở học viện năm trước... Đó là Giang Tư Nguyệt.”

Thẩm Nham liếc nhìn cậu ấy, châm chọc nói: “Tướng mạo của Giang Tư Nguyệt xuất chúng như vậy, ngươi cảm thấy có thể tìm được người như hắn ta diễn không?”

Tuy cậu ấy không thích Giang Tư Nguyệt lạnh nhạt lắm nhưng Thẩm Nham không thể không thừa nhận, dáng vẻ của người nọ quả thật không tệ, ít nhất trước đây cậu ấy chưa bao giờ thấy ai tuấn tú hơn cậu ta.

DTV

Vương Lâm Chi thở dài: “Hây... Ta chỉ nói thôi, nhưng cho dù Giang Tư Nguyệt cũng không được, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của hắn ta, ta chắc chắn hắn ta không làm được chuyện hát hí khúc trên sân khấu đâu.”

“Là diễn kịch!”

“Được được được, diễn kịch! Diễn kịch!”

Vương Lâm Chi nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: “Nhưng mà, chỗ này ngày càng tối, sao lão bản còn chưa đốt nến đây?”

Thẩm Nham cũng nhìn xung quanh rồi nói: “Có thể lát nữa mới đốt.”

Mà trên sân khấu phía sau tấm màn, đồ dùng biểu diễn của những người bán hàng đều được mang lên, các diễn viên quần chúng cũng lần lượt bước vào vị trí của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-274.html.]

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống sờ đầu nhỏ của Nhị Oa, dặn dò: “Nhị Oa, khi cháu lên sân khấu đừng căng thẳng, vì ở trên sân khấu không nhìn thấy người xem, cháu cứ phát huy như thường lệ là được.”

Nhị Oa gật đầu: “Vâng vâng, cháu biết rồi, thưa thẩm! Cháu sẽ diễn thật tốt!”

“Ngoan lắm! Được rồi, chúng ta ra cạnh sân khấu chờ lên sân khấu đi cháu.”

“Vâng!”

Giờ Dậu vừa đến, Tần phụ và Giang Hiền Vũ cùng nhau hợp lực kéo tấm màn ra, mà Tần Tĩnh Nghiễn và Tần Tĩnh Trì cũng đốt nến trong phòng nhỏ, sau khi mở cửa sổ ra thì có một chùm ánh sáng mạnh lập tức chiếu tới đối diện sân khấu.

Mà nhóm người bán hàng rong trên sân khấu cũng bắt đầu bán hàng: “Bán kẹo hồ lô! Hai văn tiền một cây!”

“Bánh bao thịt! Bánh bao thịt! Bánh bao thịt vừa thơm vừa nóng!”

...

Nhóm diễn viên biểu diễn hết mình khiến người xem dưới sân khấu và trên lầu đều ngạc nhiên sững sờ tại chỗ ngay khi ánh sáng mạnh chiếu tới sân khấu.

Nhất là khi nhìn các diễn viên quần chúng trên sân khấu không khác gì những người bán hàng rong trên đường phố, càng làm họ thêm chờ mong nội dung vở kịch kế tiếp.

Rất nhanh đã có một ăn xin khập khiễng chậm rãi bước ra từ nơi tối trên sân khấu.

Thẩm Nham và Vương Lâm Chi dưới sân khấu nhìn đến đây đã khiến họ lập tức ngồi thẳng người.

Trương Thần và Quý Lễ liếc nhau, hưng phấn trong mắt giống như muốn hóa thành thực chất, ánh mắt sáng rỡ tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Họ nhìn thấy một nhóc ăn xin trên sân khấu mà không ngừng nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ bé liên tục xoa bụng nhìn bánh bao nóng hổi.

Từng tiếng nức nở dần truyền ra từ người xem dưới tầng và tầng trên, rồi nhìn ăn xin ngủ mê lại bị đánh thức bởi cái lạnh trong đêm rét, tiếng nức nở lại càng thêm rõ ràng.

Mà khi ăn xin tranh bánh bao trong miệng con ch.ó rồi cắn hai ba miếng nuốt vào bụng, khiến tiếng nức nở đều có thể nghe được rõ ràng trên sân khấu.

Nhưng may mà những tiếng này đều không ảnh hưởng đến biểu diễn của mọi người, bởi vì cảnh này rất nhanh đã kết thúc sau khi nhóc ăn xin nuốt bánh bao rồi cảnh giác nhìn con ch.ó dữ đi xa.

Tấm màn từ từ được kéo lên, tiếp đó ánh nến xung quanh đều được thắp sáng, ánh nến trong phòng nhỏ cũng tắt đi.

Người xem dưới đài và tầng trên đều đang chảy nước mắt, ngơ ngác nhìn hướng sân khấu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn mọi người, cậu bất đắc dĩ bước lên sân khấu nói: “Cảnh đầu tiên hôm nay của [Phi Sa] đến đây là kết thúc, bảy ngày sau, chúng ta sẽ còn tiếp tục biểu diễn cảnh tiếp theo, mọi người nếu còn hứng thú, đến lúc đó mua vé trước một hai ngày là được.”

“Vậy... Mọi người có thể tự mình rời đi.”

Nhưng người xem vẫn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, một chút ý muốn rời đi cũng không có.

Đợi một lúc lâu, Trương Thần của khu 1 đã vội hỏi: “Lão bản, tiểu oa diễn Cảnh Phóng đâu? Bảo cậu bé đi ra cho chúng ta xem đi! Cậu bé diễn tốt quá, chúng ta rất muốn gặp cậu bé!”

“Đúng đúng đúng, ta có thể mua bánh bao thịt cho cậu bé!”

“Ta cũng có thể! Ta cũng có thể!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn người xem yêu cầu mãnh liệt, bất lực nói: “Mọi người im lặng một chút, ta đi hỏi diễn viên xem sao, cậu bé có hơi xấu hổ, không chắc sẽ bằng lòng ra ngoài.”

Trong hậu viện, Nhị Oa đang đứng ở đằng kia bị Giang Oản Oản và Lý Tam Nương lôi kéo sửa sang lại mái tóc lộn xộn, còn Đoàn Đoàn và Cẩu Đản cười tủm tỉm vây quanh bên cạnh, nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Nhị Oa mà che miệng cười không ngừng.

“Cẩu Đản ca, Đoàn Đoàn, hai người đừng cười nữa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Oa đỏ bừng.

Giang Oản Oản dừng động tác trong tay lại rồi nhìn hai tiểu tử đang cười trộm kia, nàng cười nói: “Hôm nay Nhị Oa của chúng ta chính là đại công thần! Các con đừng cười nhạo Nhị Oa!”

“Hahaha, đúng thế! Người xem bên ngoài đều không đi, nói muốn gặp Nhị Oa, còn muốn mua bánh bao thịt cho Nhị Oa!” Tần Tĩnh Nghiễn bước vào sân, nghe Giang Oản Oản nói khiến cậu nhịn không được nói.

Nhị Oa sững sờ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “A? Gặp cháu? Cháu... Cháu không đi được không?”

Loading...