Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:39
Lượt xem: 10

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn Tiểu Đoàn Tử bên cạnh, lúc tập luyện cậu bé đã xem qua nhiều lần như vậy, sao còn khóc đến thương tâm thế này?

Đoàn Đoàn vừa khóc vừa tự mình lau nước mắt, co rút lại.

Đô Đô ngồi trong lòng Lý Tam Nương, thấy dáng vẻ này của Đoàn Đoàn thì cái miệng nhỏ nhắn của nó cũng xẹp xuống, không biết nó có muốn khóc hay không.

Lý Tam Nương thấy thế vội vàng dỗ dành, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói với Đoàn Đoàn: “Được rồi, con đừng khóc nữa, còn nhìn Đô Đô xem, con vừa khóc thì đệ ấy cũng muốn khóc theo, con cũng biết nếu Đô Đô nhà chúng ta khóc thì sẽ như thế nào mà? Nếu đệ đệ của con khóc thì đệ ấy sẽ hận không thể đều ầm ĩ điếc tai.”

Đoàn Đoàn sợ tới mức nấc một cái, mở to đôi mắt, vội lau khô nước mắt: “Đoàn Đoàn không khóc nữa!”

Đoàn Đoàn sẽ không bao giờ quên việc Đô Đô bị sâu bọ gì cắn vào, thật sự khóc hơn nửa ngày, tiếng khóc kia vang dội khiến Đoàn Đoàn sợ hãi, trong khoảnh khắc đó, cậu bé đã cảm thấy hình như Đô Đô bảo bảo của nhà họ cũng không ngoan lắm, vả lại còn hơi nghịch ngợm.

“Đô Đô bảo bảo, đệ đừng khóc nha, ca ca không khóc, đệ xem!” Nói xong, Đoàn Đoàn lập tức nở rộ một nụ cười xán lạn.

Đô Đô nhìn cậu bé, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt cậu bé. Đoàn Đoàn cầm bàn tay nhỏ nhắn của nó dán lên mặt mình: “Đô Đô, có phải mặt của ca ca rất mềm không. Đệ ngoan ngoãn, ca ca sẽ cho đệ sờ, được không?”

“A... A! Hihi…”

Đoàn Đoàn vỗ ngực, may mà không chọc nó khóc.

Lý Tam Nương chỉ vào vị trí bên cạnh mình nói: “Đoàn Đoàn, mau ngồi xuống đi.”

Đoàn Đoàn nghe lời, vội vàng ngồi xuống nhưng mặt của cậu bé vẫn sáp lại gần tay Đô Đô.

Đô Đô chăm chú nhìn cậu bé, chớp chớp đôi mắt, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng, cảm thấy rất vui vẻ.

Lực chú ý của Đoàn Đoàn đều bị Đô Đô đê đệ của nhà mình hấp dẫn, cũng không chú ý tới những thứ khác.

Ba người Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn hài lòng đi xuống lầu, sau đó họ lại sắp xếp chỗ ngồi cạnh sân khấu.

Thật ra phía tầng dưới trừ sân khấu và một vài giá sách trên tường ở lối vào cửa tiệm, cũng chỉ có một chiếc bàn lớn đặt sách mới, ngoài những chỗ này thì những chỗ trống còn lại ở tầng một có thể chứa ít nhất khoảng năm mươi người ngồi, trước đó Giang Oản Oản đều đã cân nhắc qua những điều này.

Bây giờ năm mươi chiếc ghế đều đã được chất đống ở hậu viện, chỉ cần đợi đến ngày biểu diễn nhờ một hoặc hai người dọn ra là được.

Những vị trí này cách sân khấu rất gần nên Giang Oản Oản dự định thiết lập chúng thành khu vực cho khách quý. Vị trí phía trước trên lầu sẽ làm thành khu khách quý hai, còn vị trí phía sau sẽ là khu bình thường.

Để đề phòng khách ở phía sau tầng hai không nhìn thấy sân khấu, Tần Tĩnh Trì đã làm sẵn một chiếc ghế dài hình cầu thang được nâng cao từng nấc, ngồi trên đó thì tầm nhìn rất rộng rãi chỉ là di chuyển bàn ghế mỗi khi biểu diễn thì khá phiền.

Nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đã thương lượng xong, nếu sau khi buổi biểu diễn bắt đầu có phản hồi tốt, thì họ định sẽ mua thêm một cửa tiệm rộng rãi rồi cải tạo và trực tiếp sử dụng nó làm rạp hát chuyên biệt.

Để nhóm Nhị Oa thích ứng trên sân khấu thêm vài ngày, cuối cùng tiệm sách cũng bắt đầu bán vé.

Vé bán ra chia làm ba loại, một vé cho khách quý khu một giá ba lượng bạc, khách quý khu hai giá hai lượng bạc, khu bình thường giá một lượng bạc.

Trương Thần và Quý Lễ đi tới tiệm sách như thường lệ, khi họ đang tìm hai quyển sách để đọc trên giá sách thì nhìn thấy tờ thông báo dán cạnh giá sách.

“Cửa tiệm chúng tôi diễn ra buổi biểu diễn [Phi Sa] với người thật vào giờ Dậu (7 giờ tối), hôm nay bắt đầu bán vé, tới trước được trước, giá vé như sau:

Khách quý khu một: Ba lượng bạc, gồm có năm mươi tấm.

Khách quý khu hai: Hai lượng bạc, gồm có năm mươi tấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-272.html.]

Khu bình thường: Một lượng bạc, gồm có tám mươi tấm.”

Hai người nhìn kỹ vài lần nhưng dường như họ không tin, thậm chí họ còn dụi mắt.

Đôi mắt Trương Thần trừng lớn nhìn Quý Lễ: “Người thật biểu diễn [Phi Sa]! Sao có thể diễn được? Là hát hí khúc sao?”

Quý Lễ sững sờ liếc nhìn hắn ta, lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà mặc kệ đi, ta nhất định phải mua được một vé, nếu khu khách quý đắt hơn một chút thì chắc chắn có thể thấy rõ hơn, ta đi mua cho hai người chúng ta mỗi người một tấm.”

Trương Thần nhanh chóng gật đầu: “Mua! Mua loại tốt nhất!”

Quý Lễ vội bước tới trước quầy: “Lão bản, cho ta hai vé khách quý khu 1 của các ngươi đi!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười híp mắt rút ra hai tấm giấy màu đỏ trong ba chồng hóa đơn đưa cho hắn ta rồi dặn dò: “Ngươi nhớ rõ đúng giờ Dậu sẽ bắt đầu diễn, tốt nhất nên tới trước một hai khắc!”

Quý Lễ gật đầu: “Yên tâm, chúng ta mua vé tự nhiên sẽ tới đúng giờ, nhưng mà lão bản, màn biểu diễn người thật của [Phi Sa] này diễn như thế nào? Ta cảm thấy không có ai có thể diễn hí được Cảnh Phóng, hơn nữa trong sách còn có hai giai đoạn lúc còn bé của nhân vật Cảnh Phóng! Khi còn nhỏ thì làm gì có tiểu hài nào diễn được. Như vậy… Như vậy sẽ không phá hủy hình tượng trong sách đúng không?”

Trương Thần cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, ta thích Cảnh Phóng, ta cũng không muốn nhìn một người tướng mạo rất bình thường, còn không biết võ nghệ diễn hắn ta.”

Cảnh Phóng trong sách được miêu tả rất tuấn tú, đương nhiên đây chỉ là ưu điểm nhỏ không đáng kể nhất trong tất cả các ưu điểm của hắn ta, hơn nữa Cảnh Phóng từ bảy đến tám tuổi sau khi được nghĩa phụ mang về nhà thì đã bắt đầu khổ luyện võ nghệ, còn rất giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ra chiến trường chính là chiến không gì đánh gục.

Trương Thần thật sự nghĩ không ra ai có thể diễn được một anh hùng như vậy.

Tần Tĩnh Nghiễn cười híp mắt nhìn họ mà tỏ ra bí hiểm nói: “Tác giả Nghiễn Thanh tiên sinh của [Phi Sa] đã xem qua một lần, hắn ta nói rất hài lòng. Cho nên các ngươi cứ yên tâm, các ngươi đến xem sẽ không hối hận.”

Hai người trừng to đôi mắt, nhìn nhau một lúc lâu.

Quý Lễ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “Nghiễn Thanh tiên sinh đã xem qua rồi sao? Vậy lúc bắt đầu biểu diễn ngày ấy sẽ đến xem đúng không?”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Tất nhiên sẽ đến, nhưng cho dù hắn ta có đến thì các ngươi cũng không biết, hắn ta không thích người khác biết thân phận của mình.”

Quý Lễ nghe xong bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, ta cũng muốn nhìn thấy lão nhân gia như ông ấy thì tốt rồi, ôi... Đã như vậy, chúng ta đây cũng không tiện quấy rầy người ta.”

Khóe miệng Tần Tĩnh Nghiễn giật giật, lão nhân gia? Người huynh đệ à, ai cho ngươi sự tự tin suy đoán người ta là lão nhân vậy?

Rõ ràng cậu mới có hai mươi tuổi!

Tần Tĩnh Nghiễn miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, hắn ta... Hắn ta thích thanh tĩnh, ha ha... Quả thật... Quả thật không tiện quấy rầy.”

Trương Thần nói: “Lão bản, chúng ta lên lầu trước!”

Tần Tĩnh Nghiễn khoát tay: “Ừ, được.”

DTV

Nhìn bóng lưng hai người, Tần Tĩnh Nghiễn bất lực cúi đầu đánh giá mình, ừ, cậu chính là một người trẻ mà, chẳng lẽ do cậu viết sách quá già dặn?

Cậu lắc đầu, cảm giác vẫn ổn! Sao họ lại cảm thấy cậu lớn tuổi vậy? Cậu thật sự... Rất không hiểu...

Tới gần buổi trưa, sau khi ăn xong ở tiệm hải sản thì ba xấp vé trên quầy của Tần Tĩnh Nghiễn đã bán được ít nhất vài chục tấm.

Vé màu đỏ của khách quý khu 1 bán được ít hơn, chỉ bán khoảng chục tấm, vé màu xanh da trời của khách quý khu 2 đã bán gần một nửa, còn tám mươi tấm vé màu xám của khu bình thường thì chỉ bán được hai mươi mấy tấm.

Nhưng vốn dĩ khách nhân vào buổi sáng không nhiều, huống chi các thư sinh của học viện còn chưa tới, mà họ chính là phần chính, cho nên Tần Tĩnh Nghiễn không lo vé sẽ bán không hết.

Loading...