Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:37
Lượt xem: 8
Cứ như vậy, các diễn viên sẽ có đủ thời gian tập luyện, khoảng cách thời gian cũng vừa phải.
Sau khi quyết định những thứ này, phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho buổi biểu diễn.
Bởi vì [Phi Sa] được biểu diễn vào buổi tối, cho nên ánh sáng là một khâu rất quan trọng, vấn đề này phải được giải quyết.
Mọi người có thể nhìn thẳng vào sân khấu từ tầng hai của hiệu sách. Tầng hai có dùng rào chắn cao ngang eo ngăn trở nên đến lúc đó khách nhân ngồi ở tầng hai đã có thể trực tiếp quan sát.
DTV
Mà Giang Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định ngăn một gian phòng nhỏ ở tầng hai. Gian phòng nhỏ này có chừa lại một cửa sổ lớn nằm đối diện sân khấu, lúc biểu diễn, trong căn phòng sẽ được đặt vài cây nến có kích thước bằng nắm tay. Một chiếc gương đồng được định chế to bằng bức tường dùng để phản chiếu ánh nến, như thế vừa vặn có thể phản xạ ánh sáng lên sân khấu tạo hiệu ứng ánh sáng hoàn hảo.
Nhưng muốn định chế một mặt gương đồng lớn như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, kỹ thuật phức tạp, cần ít nhất mười ngày nửa tháng, chưa kể chi phí cũng rất cao, ước tính tốn vài trăm lượng bạc.
Mấy ngày sau, hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đi khắp nơi tìm thợ thủ công để làm chiếc gương đồng như vậy, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ chế tạo nó nhanh chóng, cuối cùng sau khi tập hợp được vài thợ thủ công thì việc chế tác gương đồng mới chính thức bắt đầu.
Tại võ quán bên này, buổi tập luyện cũng đang diễn ra một cách ngay ngắn trật tự, họ đã bắt đầu tập luyện phân cảnh của Tần Tuấn Phong.
Mới đầu cha nương của Tần Tuấn Phong không muốn nhưng khi họ nghe Giang Oản Oản nói có thể cho vài lượng bạc, chỉ cần cậu ấy mỗi ngày sau khi tan học tập luyện một chút, lại nhìn dáng vẻ kích động của Tần Tuấn Phong nên họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Tần Tuấn Phong hào hứng đi theo Đoàn Đoàn đến võ quán tập luyện hàng ngày sau giờ học.
Cậu ấy đã sớm nghe xong câu chuyện [Phi Sa] trong học viện, sự thịnh hành của cuốn sách này trong học viện tới mức khiến người ta kinh ngạc. Đừng nói cậu ấy, ngay cả những tiểu bánh bao của lớp tiểu nhi đều biết câu chuyện này.
Mà khoảnh khắc Tần Tuấn Phong biết cậu ấy có thể đóng vai Cảnh Phóng đã khiến cậu ấy vô cùng hưng phấn. Không có gì có thể ngăn cản cậu ấy diễn nhân vật này, ngay cả khi Tần Tuấn Phong mệt mỏi vì luyện tập hàng ngày thì cậu ấy cũng không cảm thấy mất hết sức lực.
Giang Oản Oản cảm giác đây có lẽ giống như chấp niệm của tiểu nam hài đối với Ultraman thời hiện đại.
Phần diễn của Tần Tuấn Phong bắt đầu từ phân cảnh cậu ấy được nghĩa phụ nhặt được, mà thử thách lớn nhất đối với cậu ấy chính là phải học một số động tác võ thuật đơn giản, nhưng cậu ấy chỉ cần tự mình làm vài động tác là được.
Cũng may cậu ấy có vẻ rất thích học những động tác võ thuật này, bởi vậy dưới sự chỉ đạo của Trương Đại Trụ, cậu ấy đã tập luyện với Giang Hiền Vũ bảy tám ngày, nên về cơ bản cậu ấy chỉ cần luyện tập thêm vài lần trước khi lên sân khấu biểu diễn là ổn.
Lúc này, gương đồng mà Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn phụ trách cuối cùng cũng hoàn thành. Tổng cộng tốn hai trăm năm mươi lượng bạc, thế mà giá còn thấp hơn so với giá cả Giang Oản Oản dự tính một chút.
Trong hôm đó gương đồng được chuyển về và họ lập túc bắt đầu thử nghiệm.
Vào tối hôm đó, sau khi những khách nhân rời khỏi hiệu sách, bọn họ bắt đầu thử nghiệm trong phòng nhỏ.
Đám tiểu tử Đoàn Đoàn thấy lạ nên chúng đều đứng lên sân khấu tầng một, cùng nhau thử ánh sáng.
Tần phụ Tần mẫu bế Đô Đô xem náo nhiệt cạnh sân khấu. Ba người Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Oản Oản thắp một phòng đầy nến trong căn phòng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-271.html.]
Sau khi thắp nến, họ liền mở cửa sổ ra, lập tức có một luồng sáng rộng rãi chiếu xuống sân khấu ở tầng một đối diện.
Các tiểu tử trên sân khấu vội che mắt mình kéo dài một lúc lâu, chúng mới nhao nhao mở hai mắt ra vừa nhún vừa nhảy đầy phấn khích trên sân khấu.
“Oa! Sáng quá!”
Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nói: "Nhị Oa ca ca, ở trên sân khấu sẽ không nhìn thấy xung quanh, ngay cả phòng nhỏ trên lầu cũng không nhìn thấy, Đoàn Đoàn chỉ có thể nhìn thấy mọi người!"
Cẩu Đản cười nói: "Như vậy ai cũng không nhìn thấy, nếu Nhị Oa và Tuấn Phong ca lên đài biểu diễn, cũng sẽ không căng thẳng!"
Tần Tuấn Phong cười híp mắt đi tới đi lui trên sân khấu, cậu ấy rất thích! Nếu thế này thì sẽ không có ai nhìn thấy cậu ấy, chắc chắn chắc chắn sẽ biểu diễn tốt giống như lúc tập luyện mà không mắc bất kỳ sai sót nào.
Thật ra cậu ấy rất dễ lo lắng, cứ như vậy, đối với cậu ấy mà nói đây là cách sắp xếp tốt nhất.
Giang Oản Oản nhìn ánh sáng chiếu rọi đám tiểu tử trên sân khấu, nàng vô cùng hài lòng: "Không tệ! Cách này rất hiệu quả!”
Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ nhìn sân khấu, họ hoàn toàn không ngờ chỉ là một mặt gương đồng lại có thể tạo ra ánh sáng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa ánh sáng còn tập trung hoàn toàn lên sân khấu, mà xung quanh chỉ còn lại một khoảng đen kịt.
Bằng cách này các khách nhân ngồi dưới khán đài đều chỉ có thể tập trung vào sân khấu.
Giang Oản Oản và hai người họ nhìn nhau, trong lòng ba người kích động lại hưng phấn, bọn họ đã nóng lòng muốn xem thành quả.
Ngày hôm sau, trời gần như tối hẳn, trong hiệu sách đã tụ tập các diễn viên quần chúng trong thôn, hôm nay Giang Oản Oản định trực tiếp để cho Nhị Oa bắt đầu biểu diễn trên sân khấu, một là diễn tập, hai là nhìn xem hiệu ứng sân khấu.
Chờ sau khi Nhị Oa diễn cảnh ngủ gật từ một góc nhỏ trên sân khấu, đôi mắt Giang Oản Oản sáng ngời nhìn Tần Tĩnh Trì và những người khác đang ngồi cạnh hắn: “Thế nào? Mọi người thấy thế nào?”
Tần Tĩnh Trì nghiêm túc gât đầu: “Rất tốt! Thật ra vị trí ngồi của chúng ta ngồi cách sân khấu không xa, căn bản đều có thể thấy rõ động tác và biểu cảm của Nhị Oa, hiệu quả đặc sắc hơn lúc tập luyện ở võ quán rất nhiều!"
Tần Tĩnh Nghiễn sững sờ quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên nói: "Tẩu tử, bây giờ đệ cảm thấy tẩu đúng là thần tiên! Có thể nghĩ về việc biểu diễn [Phi sa] ra thì thôi, còn có thể làm ra hiệu ứng ánh sáng thế này, hiệu quả diễn dí còn tốt như vậy! Đệ... Đệ thật sự cảm giác như [Phi sa] là một câu chuyện có thật, đệ quên mất câu chuyện này là chính đệ viết, xem xong đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn xem cảnh tiếp theo."
Ánh mắt Giang Oản Oản chăm chú nhìn sân khấu, khóe miệng cong lên: "Đệ cũng không thể chờ đợi được mà muốn xem cảnh tiếp theo, thế thì phản ứng của các khách nhân đến xem sẽ càng kịch liệt hơn! Như thế, mục đích của chúng ta đã đạt được.”
Ba người họ đã quen với cảnh diễn, suy cho cùng họ đã xem đi xem lại trong các buổi diễn tập nên dù diễn có cảm động hơn nữa thì họ cũng không thể khiến khóe mắt mình đỏ hoe như lần đầu được.
Mà Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn tới ngây người. Tần phụ và Giang Hiền Vũ liên tục khen ngợi, còn Tần mẫu và Lý Tam Nương đã rơi nước mắt.
Lý Tam Nương khổ sở nói: “Ta... Ta trở về sẽ làm bánh bao thịt cho Nhị Oa, ngày mai cho các tiểu tử kia làm đồ ăn sáng ăn, sao những người bán hàng rong kia lại khiến người ta chán ghét như vậy, một tiểu hài tử đáng thương thế này, sao lại có thể tuyệt tình lại ác độc mắng nó như thế chứ, ôi…”
Đoàn Đoàn che khuôn mặt nhỏ nhắn, bả vai run lên: “Hu... Nhị Oa ca ca…”
Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn trong lòng, cậu ta vội vàng an ủi cậu bé: “Đoàn Đoàn, chẳng phải chúng ta đã xem nhiều ngày rồi sao, tất cả đều là giả, con đừng khóc.”