Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:38:35
Lượt xem: 5
Ngày sau đó, Nhị Oa lại híp mắt nói: “Nhưng bây giờ tốt rồi nha, cha nương huynh đã xây nhà mới, thật tốt thật thoải mái!”
Giang Oản Oản nhìn hai tiểu tử trước mặt đang tự nói, trong lòng chua xót, đúng vậy, nếu không phải chính mình trải qua thì sao có thể diễn giống như vậy?
"Nhị Oa cũng rất lợi hại, khi diễn còn biết đưa chuyện mà bản thân đã trải qua vào nội dung vở kịch, thật tuyệt!"
Nhị Oa gãi đầu: "Haha, thẩm, cháu diễn được không?”
Giang Oản Oản gật đầu: "Diễn rất giỏi!”
“Vậy là tốt rồi.”
Mà vừa rồi những các đại thúc đại thẩm của hàng rong kia cũng tụ tập xung quanh, về cơ bản họ đều là người trong thôn, Giang Oản Oản đã trả cho bọn họ một khoản phí diễn hí là bốn mươi văn mỗi ngày, tất cả mọi người tranh nhau muốn tới diễn.
Vừa rồi do họ trực tiếp thấy Nhị Oa biểu diễn nên đều đau lòng, nhất là chính miệng họ phải nói ra lời lẽ độc ác dù biết đều là giả, nhưng nhớ tới vẻ đáng thương của Nhị Oa lúc nảy khiến ai cũng thấy đau lòng.
"Nhị Oa, cháu diễn thật tốt, nãi nãi nhìn cháu đều muốn xốc lồng hấp lấy bánh bao cho cháu, tới khi cúi xuống nhìn thì mới nhớ tới bánh bao kia là giả, hahaha..."
“Đúng đó, Nhị Oa đi qua cạnh ta thôi đã khiến ta đau lòng vô cùng, hoàn toàn không muốn nói ra lời lẽ mắng chửi.”
…
“Haha… Tống nãi nãi, còn có các thúc các bá, đây đều là diễn nha, mọi người cứ việc mắng cháu, mọi người mắng cháu càng nặng, trong lòng cháu càng thương tâm hơn, không chừng còn diễn tốt hơn nữa đấy ạ!" Nhị Oa vỗ ngực, kiêu ngạo nói.
“Ai u, sao Nhị Oa của chúng ta lại khiến người ta yêu thích như vậy! Tống nãi nãi rất thích cháu!”
“Hihi…”
Đoàn Đoàn cũng cười híp mắt, thút thít nói: "Đúng rồi, Nhị Oa ca ca siêu cấp lợi hại, Đoàn Đoàn cũng thích Nhị Oa ca ca!"
DTV
Tống đại thẩm lại sờ đầu nói: "Đoàn Đoàn cũng đáng yêu, Tống nãi nãi cũng thích cháu.”
Mọi người tụ lại nói chuyện một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn lại nói: "Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa đi, tuy biểu hiện vừa rồi của Nhị Oa rất khá, nhưng do lúc nảy Tống đại nương khi nhìn thấy Nhị Oa, bất giác đưa tay muốn xốc lồng hấp lên, điểm này phải chú ý một chút. Còn có Lý nhị thúc, lúc thúc mắng Nhị Oa, trên mặt đều là biểu cảm đau lòng, cái này cũng phải thu lại.”
Kế tiếp lại qua ba bốn lần, phân cảnh thứ nhất này mới tính xong, mà phân cảnh thứ hai tiếp theo cũng có hơi khó diễn, phải diễn cảnh cướp thức ăn từ miệng chó dữ.
Trong sách, một phần này là bởi vì Cảnh Phóng thật sự vất vả mới nhặt được một cái bánh bao, lại bị con ch.ó dữ bên cạnh cướp đi, Cảnh Phóng đã đói bụng một lúc lâu thì sao có thể để cho nó cướp đi như vậy, cho nên đã diễn ra một màn tranh thức ăn này.
Cũng may chú chó được dùng là Tiểu Bất Điểm mà nhà nuôi, Tiểu Bất Điểm rất thân thiết với Nhị Oa và Cẩu Đản, hoàn toàn không lo sẽ bị nó cắn bị thương. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, người trong nhà đều huấn luyện Tiểu Bất Điểm, rất nhiều lần cướp thức ăn từ trong miệng nó nhưng Tiểu Bất Điểm đều cho rằng mọi người muốn chơi đùa với nó nên không sợ chút nào, còn thật sự giống như chó dữ bị cướp thức ăn mà quấn lấy người, nhưng chẳng qua nó chỉ muốn chơi với mọi người mà thôi.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, Nhị Oa ôm Tiểu Bất Điểm vuốt ve nó, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bất Điểm, lát nữa ngươi ngoan nhé, chờ diễn xong, về nhà cho ngươi ăn đồ ăn ngon! Có được không?”
Tiểu Bất Điểm nằm trong lòng cậu bé, liên tục vẫy đuôi, còn thường xuyên cọ cọ cậu bé.
Chờ Nhị Oa chuẩn bị bắt đầu diễn, Đoàn Đoàn kéo lỗ tai Tiểu Bất Điểm, dỗ dành: "Tiểu Bất Điểm, không vội, lát nữa Nhị Oa ca ca cầm bánh bao trong tay ngươi hãy tiến lên ngậm vào miệng, ở nhà ngươi đã làm rất nhiều lần, ngươi cũng đã nhiều lần cướp từ trong tay Đoàn Đoàn, lúc tập luyện nhất định phải làm tốt nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-270.html.]
Nhị Oa khập khiễng đi trên đường, thỉnh thoảng rẽ qua những vũng nước có thể xuất hiện trên đường, hai cánh tay nhỏ ôm chặt trước ngực, bả vai khẽ run rẩy, cậu bé choáng váng quan sát xung quanh đường phố, đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì mà cậu bé nhanh chóng chạy tới, lập tức nhào tới một cái bánh bao đã bị người ta cắn hai miếng, rồi vui vẻ lấy bánh bao từ dưới thân ra, cậu bé cầm bánh bao lại gần mình cẩn thận ngửi.
Mà lúc này Tiểu Bất Điềm đột nhiên xông ra ngoài, lập tức ngậm bánh bao từ trong tay cậu bé vào miệng.
Nhị Oa có hơi sửng sốt rồi vội vàng đứng dậy, giật bánh bao từ miệng Tiểu Bất Điểm về, hai ba miếng đã nhanh chóng nhét vào miệng, ăn xong còn hung hăng nhìn Tiểu Bất Điểm trước mặt.
Mà tới đây đã kết thúc.
Giang Oản Oản vội bước lên trước, cầm thùng gỗ nhỏ chứa rác bên cạnh sang: "Nhị Oa, mau nhả bánh bao ra, tiểu tử này đoạt lại là được rồi, sao lại còn nhét vào miệng, thật bẩn!"
Nhị Oa ngoan ngoãn nhổ bánh bao trong miệng ra, cười nói: "Thẩm, bánh bao này thật vất vả mới có được, nếu chỉ cầm trong tay, bị chó cướp đi thì phải làm sao bây giờ? Cho nên cháu đã ăn ngay.”
Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn cậu bé, không lẽ tiểu tử này bị ảnh đế đam mê diễn hí nào đó nhập thân, với kỹ năng diễn hí này làm diễn viên ở thời hiện đại mà xuất hiện trên màn ảnh lớn, đó mới gọi là chấn động!
Hiện tại khi biểu diễn trên đài, khoảng cách người xem đều không gần, cũng rất khó thấy rõ biểu cảm của cậu bé, điểm này thật đáng tiếc.
Giang Oản Oản vén mái tóc rối xù cho cậu bé, nói: "Lần sau không được như vậy! Cái bánh bao này đã rơi xuống đất, không sạch sẽ, ăn vào bị bệnh thì phải làm sao đây?"
Nhị Oa kéo tay nàng lắc lắc: "Cháu... Cháu biết rồi, thẩm, lần sau cháu sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy còn được.”
Đợi tới trưa, Tần Đắc Chính mang theo một hộp thức ăn tới, bên trong còn có một ít thịt bò nướng.
Hắn ta vừa tiến vào, thấy Nhị Oa còn đang tập luyện nên vẫn chưa lên tiếng, hắn ta nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn bên cạnh rồi đứng sang một bên chăm chú nhìn nhi tử nhà mình biểu diễn, nhưng nhìn được một lúc, hốc mắt hắn ta không khỏi đỏ lên.
Một cảnh cướp thức ăn kia thế mà lại tập luyện mấy lần, hắn ta nhìn dáng vẻ Nhị Oa nhào vào bánh bao, lại nhìn dáng vẻ cậu bé cướp thức ăn trong miệng Tiểu Bất Điểm, cho dù biết là giả nhưng vẫn khiến hắn ta đau lòng vô cùng.
Nhị Oa diễn xong cảnh này thì nhìn nhóm người Giang Oản Oản, lập tức nhìn thấy Tần Đắc Chính đang nhìn cậu bé, tiểu tử kia vội vàng chạy tới ôm lấy chân hắn ta: "Cha! Cha tới rồi! Có phải cha đưa cơm cho chúng con không! Con đói bụng rồi!”
Hắn ta ngẩng đầu thấy tròng mắt Tần Đắc Chính đỏ bừng, vội vàng an ủi: "Cha, cha đừng khổ sở, chỉ là diễn thôi! Có phải con diễn rất tốt đúng không! Thẩm và thúc đều nói con diễn tốt, còn khen con!”
Tần Đắc Chính vội vàng gật đầu: "Nhi tử của cha diễn rất tốt, cha mang cơm cho các con, còn thưởng năm xâu thịt bò nướng cho các con.”
Nói xong, hắn ta lại nhìn phía Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, cười nói: "Nhanh, đệ muội bận rộn lâu như vậy, mau tới ăn cơm!"
Đoàn Đoàn ôm bụng nhanh chóng bước tới cạnh hắn ta: “A Chính thúc, hôm nay thẩm làm món gì vậy? Đoàn Đoàn ngửi toàn mùi thơm!”
“Có thịt kho tàu, trứng hấp và tôm hầm! Thơm lắm, cháu đói bụng thì cháu mau tới ăn đi, thúc xới cơm cho các cháu.”
Thật ra không có nhiều cảnh lúc Cảnh Phóng bốn năm tuổi, Nhị Oa chỉ tập luyện hai ba ngày đã cùng Đoàn Đoàn và Cẩu Đản Nhi tới học viện học tập.
Nhưng do chưa bắt đầu biểu diễn nên ngày nào sau khi tan học cậu bé vẫn luôn luyện tập trong võ quán một lúc.
Thật ra phương thức diễn dịch [Phi Sa] này khá giống với kịch nói, mà Giang Oản Oản và những người khác đã thương lượng xong, nàng định sẽ bán vé biểu diễn một tuần một lần.