Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:27
Lượt xem: 5
Tiểu tử lập tức che cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười: "Haha, Đoàn Đoàn thì không được, đệ vừa đứng lên đã muốn cười! Đều không nhịn được!”
Cẩu Đản cũng gật đầu theo: "Huynh cũng vậy! Cái này quá xấu hổ! Huynh... Huynh vừa bước lên, nói cũng không nên lời, lời thoại thật vất vả mới thuộc đều quên sạch.”
Tất cả các diễn viên về cơ bản đã vào vị trí mà địa điểm diễn tập cũng đã quyết định, đó là ở võ quán của Trương Đại Trụ, chỗ đó của hắn ta không những rộng rãi mà còn có rất nhiều binh khí tiện dụng. Để đề phòng khách nhân sẽ bị thương trong quá trình huấn luyện, mặc dù hình dạng những binh khí này khác nhau nhưng đều được làm từ nguyên liệu bằng gỗ rất nhẹ nên huấn luyện cũng không cần lo lắng.
Mà cảnh diễn đầu tiên, chính là cảnh Cảnh Phóng bốn năm tuổi, sau khi thân mẫu của hắn ta c.h.ế.t thì hắn ta phải ăn xin dọc đường.
Cho nên đoạn thứ nhất Giang Tư Nguyệt không có phần diễn, thậm chí cảnh thứ hai cảnh thứ ba cũng chưa chắc có nên cậu ta đã ở một bên khổ luyện động tác đánh võ, đánh nhau mới là điểm quan trọng nhất.
Cũng may cậu ta có chút thiên phú, hiện giờ thân thể đã có thể bay lên không trong thời gian ngắn, Trương Đại Trụ nói rằng có khi họ sắp xếp xong mấy cảnh trước, đến phiên cậu ta diễn thì động tác của cậu ta đã có thể làm rất hoàn mỹ. Tuy rằng động tác của Giang Tư Nguyệt không có lực sát thương gì nhưng dùng trên sân khấu như thế đã đủ rồi.
Sáng sớm, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô, dẫn theo Đoàn Đoàn tới võ quán xem, thế nhưng chẳng được bao lâu Tần Tĩnh Nghiễn cũng vội vàng vào cửa.
"Bắt đầu tập luyện chưa?" Cậu thở hổn hển hỏi.
Giang Oản Oản cười nói: "Không vội, vẫn chưa đâu, huống chi cũng không phải sắp xếp một lần là được, có lẽ phải tập luyện thêm vài chục vài trăm lần nữa.”
Trong góc, Nhị Oa cầm một tờ giấy, trong miệng nhỏ lẩm bẩm đọc thoại của mình, rất si mê, ngay cả Đoàn Đoàn cũng không sang quấy rầy cậu bé.
Cảnh thứ nhất, Nhị Oa chính là nhân vật chính, cảnh diễn của cậu bé rất nhiều... Không... Có thể nói cơ bản chỉ có một mình tiểu tử đó diễn, những vai phụ khác chính là đại nương bán bánh bao, người bán hàng rong bán đồ ăn và đồ chơi khác cùng với những tên ăn mày ven đường.
Nhị Oa yên lặng đọc vài lần, cho tới khi cảm thấy mình đã hoàn toàn thuộc lòng mới chạy đến cạnh Giang Oản Oản, cười híp mắt nói: "Thẩm, lời thoại cháu đều thuộc rồi, có phải cháu nên bắt đầu hay không?”
Giang Oản Oản cười nói: "Đã thuộc rồi sao? Ôi trời, Nhị Oa của chúng ta thật giỏi!”
“Haha, thẩm, cháu sợ sẽ diễn không được tốt, nhưng cháu đã nhìn kỹ thúc bá và các tiểu ca ca ăn xin trên đường, cháu có nên bắt chước theo bọn họ diễn không?”
Ngẫm nghĩ rồi Giang Oản Oản vuốt đầu cậu bé nói: “Được... Có thể tham khảo nhưng đừng bắt chước diễn theo họ, bởi vì cháu phải diễn tiểu tử mà nương của tiểu tử này đã quá đời, tiểu tử bị ép ăn xin nên sẽ không giống những tên ăn mày khác, vì ăn gì cũng có thể làm. Thật ra trong lòng tiểu tử vẫn muốn cố gắng làm một tiểu hài bình thường.”
Dường như Nhị Oa hiểu ra gì đó liền gật đầu: "Vậy... Vậy cháu sẽ thử.”
“Được.”
Ngay sau đó, Giang Oản Oản lại nhìn mọi người nói: "Được rồi được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị, đứng vào vị trí của mình đi. Tuy đồ vật trên sạp nhỏ đều không phải thật, nhưng mọi người cũng phải bán chúng như đồ thật."
Chờ tất cả mọi người chuẩn bị xong xuôi, Nhị Oa nhìn thoáng qua Giang Oản Oản và những người khác thầm cổ vũ trong lòng. Cậu bé lập tức ôm cánh tay, lúc đi khập khiễng, run lẩy bẩy cạnh các sạp nhỏ không tồn tại nhìn tới nhìn lui, mà khi cậu bé đi qua nhóm bán hàng rong đều ghét bỏ mà xua đuổi cậu bé: "Cút cút cút!”
“Tên ăn mày thối, đừng đi qua chỗ ta buôn bán, lát nữa dọa khách của ta chạy mất!”
“Nhìn cái gì mà nhìn! Coi chừng ta đánh ngươi!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-269.html.]
DTV
Nhị Oa bĩu môi, rũ bả vai nhỏ chậm rãi đi đến góc nhỏ bên đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của mấy người bán hàng rong, qua một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trước mặt một bà cụ, không nỡ dời đi, cậu bé biết trong ngăn kéo kia có bánh bao thịt vừa to vừa nóng, nếu... Nếu có thể ăn một cái... Thì tốt rồi.
Nhưng cậu bé nhìn bộ dạng to lớn của đại nương kia, thân thể nhỏ bé đã không tự giác rụt lại, cậu bé không dám đi qua, cũng không dám đi qua xin một cái bánh bao.
Cậu bé không ngừng nuốt nước miếng, chân mang giày vải rách nát còn thường xuyên ma sát trên mặt đất.
Qua một lúc lâu, có lẽ là nghe được tiếng bụng kêu, tiểu tử kia mới cố lấy dũng khí, lắc lư bước tới cạnh tiệm bánh bao, ngửa đầu nhỏ khẽ ngửi, như thể như vậy có thể sẽ khiến cậu bé giảm bớt cảm giác đói khát một chút.
Mà đại nương bán bánh bao lạnh lùng liếc cậu bé mắng: "Tiểu súc sinh, cút ra xa cho lão nương, không thì ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta!”
Tiểu tử kia bĩu môi lại chậm rãi lê bước tới góc nhỏ nhìn tiệm bánh bao rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.
Qua một lúc lâu, Nhị Oa mới vội ngồi dậy chạy đến trước mặt Giang Oản Oản, vui vẻ hỏi: "Được không ạ? Thẩm? Thúc?”
Ánh mắt Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác, nhất thời hoàn hồn nhìn kỹ lại, phát hiện trong mắt ba người họ đều khẽ ngấn nước.
Mà Đoàn Đoàn bên cạnh lại rơi nước mắt: "Hu... Nhị Oa ca ca! Nhị Oa ca ca, Đoàn Đoàn đi mua đồ ăn ngon cho huynh! Đoàn Đoàn mua bánh bao nóng cho huynh! Hu…”
Nhị Oa không biết phải làm sao nên chỉ có thể sững sờ tại chỗ, tiếp theo vội an ủi nói: "Đoàn Đoàn, đệ đừng khóc nha, huynh chỉ diễn, là giả! Đệ không nhớ rõ sao? Hôm qua đệ và Cẩu Đản ca mới ở nhà huynh ăn thịt nướng thơm thơm nha, huynh và đệ đều ăn rất rất nhiều!"
Đoàn Đoàn lau nước mắt thút thít nói: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn quá thương tâm, Nhị Oa ca ca diễn quá chân thật, Đoàn Đoàn rất sợ.”
Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ hai người Nhị Oa và Cẩu Đản ca nhất định phải thật tốt, phải luôn có quần áo mới mặc, cũng phải luôn có thịt ăn mới được!
Mà cuối cùng Tần Tĩnh Nghiễn cũng đã hoàn hồn, ôm Nhị Oa hôn một lúc: "Nhị Oa! Cháu thật lợi hại, thúc rất thích cháu!”
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ, cậu bé chính là Cảnh Phóng! Nhìn dáng vẻ Nhị Oa diễn, cậu không khỏi hối hận trước đây khi mình viết thì ít nhất phải nên để cho đại nương bán bánh bao kia cho Cảnh Phóng một cái bánh bao nóng hổi!
Giang Oản Oản thì xoa đầu Nhị Oa hỏi: “Nhị Oa, sao khi cháu bước đi trên đường lại làm ra dáng vẻ bị đau chân thế? Hơn nữa sao lúc cháu ngồi ở trong góc cứ luôn cọ xát chân vậy?”
Nhị Oa gãi đầu, có chút không xác định, có phải mình diễn không tốt hay không? Suy nghĩ một chút, cậu bé mới chần chừ nói: "Bởi vì... Bởi vì là mùa đông ạ, cháu thấy các ăn mày ca ca ở bên ngoài vào mùa đông đều đi khập khiễng, do họ lớn lên nứt da! Nứt da vô cùng nghiêm trọng, rất đau! Còn rất ngứa!”
Giang Oản Oản khiếp sợ trừng to hai mắt: "Những thứ này cháu đều quan sát được sao? Nhị Oa thật sự rất lợi hại!”
Tuy rằng những chi tiết này không khó phát hiện, nhưng đối với một tiểu hài tử mà nói, cũng rất dễ dàng bị bỏ qua. Tiểu tử Nhị Oa này tâm quá nhỏ, Giang Oản Oản nghĩ.
“Hơn nữa... Hơn nữa trước đây cháu cũng từng bị nứt da, thật sự rất khó chịu!”
Đoàn Đoàn vừa lau nước mắt, vừa lại gần nói: "Đoàn Đoàn cũng nứt rồi, thật sự ngứa lắm!"
Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, nhìn Giang Oản Oản nói: "Nhưng Đoàn Đoàn chỉ nứt hơn một năm, sau đó các cha nương cố ý mua thuốc cho tiểu tử, về sau đã không nứt nữa.”
Đoàn Đoàn gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chỉ nứt hơn một năm!”
Nhị Oa cũng nói: “Huynh cũng chỉ nứt hơn một năm, năm đó rất lạnh, trong nhà bọn huynh còn bị lọt gió, cho nên mới nứt.”