Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:25
Lượt xem: 8

Giang Tư Nguyệt thừa cơ vội giữ cánh tay Giang Hiền Vũ nói: "Cha, cha hãy đồng ý đi!"

Đoàn Đoàn lập tức cũng học theo Giang Tư Nguyệt, chạy tới ôm lấy chân Giang Hiền Vũ: "Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ phụ đồng ý đi…"

Giọng nói của cậu bé run rẩy, mềm mại khiến Giang Hiền Vũ cảm nhận được sự đáng yêu, ông ấy ngẩng đầu nhìn nhi tử, lại cúi đầu nhìn ngoại tôn tử, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Ta... Ta... Ôi! Được... Được rồi, đồng ý với các con là được, nhưng ta diễn không tốt cũng không thể trách ta!”

Giang Oản Oản vội vàng cười nói: "Không trách không trách, cha cứ tùy ý diễn một chút là được rồi.”

Tần Tĩnh Nghiễn đứng ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay, chỉ thấy cậu xoay quanh Giang Hiền Vũ vài vòng, miệng không ngừng tán thưởng nói: "Được được được! Thúc diễn nghĩa phụ chắc chắn thích hợp! Không đúng, là thích hợp nhất! Hahaha…”

Đoàn Đoàn cũng cổ vũ: "Rất thích hợp!”

Tuy rằng Giang Oản Oản bảo Giang Hiền Vũ tùy tiện diễn một chút là được rồi, nhưng nếu ông ấy quyết định muốn diễn thì chắc chắn sẽ để bụng.

Mỗi ngày khi Giang Tư Nguyệt cầm [Phi Sa] lật xem, ông ấy đều muốn Giang Tư Nguyệt tỉ mỉ đọc cho ông ấy nghe. Đặc biệt là lúc trong sách nói đến phần nhân vật nghĩa phụ thì ông ấy đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Sau khi nghe rất nhiều lần, Giang Hiền Vũ đã có thể học thuộc lời thoại của nhân vật nghĩa phụ trong sách. Cả ngày trong miệng ông ấy đều nhắc tới, xem ra so với nhân vật chính Giang Tư Nguyệt này thì ông ấy còn yêu cầu mình rất nghiêm khắc.

Tuy cả ngày hôm nay Giang Tư Nguyệt không ôm [Phi Sa] gặm nội dung, nhưng hiện tại ngày nào ông ấy cũng phải tới võ quán của Trương Đại Trụ, đi theo Trương Đại Trụ luyện tập động tác võ thuật cơ bản nhất.

Bây giờ võ quán của Trương Đại Trụ nghiễm nhiên đã trở thành hiện trường tập luyện của [Phi Sa], những người đóng vai binh tướng khác ngày nào không có việc gì đều đến võ quán luyện một chút, dù sao bọn họ đều là hảo bằng hữu của Trương Đại Trụ. Hơn nữa trong võ quán của Trương Đại Trụ cũng không có đệ tử nào, cho nên mọi người không sợ quấy rầy đến hắn ta.

Tuy lúc Trương Đại Trụ diện thí trong lòng rất miễn cưỡng, nhưng hôm nay hắn ta bố trí động tác võ thuật tới nghiện, hàng ngày dạy Giang Tư Nguyệt đều rất nghiêm túc.

Nhìn Giang Tư Nguyệt từng chút từng chút tiến bộ, trong lòng hắn ta cũng kiêu ngạo vì có một đồ đệ như vậy.

DTV

Nhưng Giang Tư Nguyệt đúng là đủ tư cách đồ đệ, quả thật cũng rất cố gắng, mỗi ngày đi theo hắn ta luyện tập từ sáng đến tối muộn. Thời tiết đầu xuân, rõ ràng là thời gian vẫn khá lạnh, thế mà hàng ngày cậu ta đều luyện tập đến mức mồ hôi đầm đìa.

Về đến nhà, khi Lý Tam Nương cầm lấy quần áo bẩn của cậu ta, đều ướt đẫm mồ hôi.

Bà ấy nhìn dáng vẻ tươi cười của Giang Tư Nguyệt, khiến bà ấy đau lòng vô cùng: "A Nguyệt, hay là... Hay là mỗi ngày con luyện ít một chút đi, luyện tập xong thì nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Giang Tư Nguyệt nhìn bà ấy lắc đầu: "Nương, con không mệt, hơn nữa con rất thích luyện võ, sư phụ cũng dạy rất khá, con phải học nhanh mới được, con đã rất muốn diễn [Phi Sa] rồi!"

Lý Tam Nương sờ đầu của cậu ta, cười nói: "Được rồi, nương cũng không biết các con muốn diễn [Phi Sa] gì nữa, nương cũng không hiểu, chỉ nghe tỷ của con luôn nhắc tới, nghe trông còn giống truyện."

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "[Phi Sa] chính là chuyện xưa kể về một thiếu niên... Tóm lại, thật sự rất cảm động cũng rất nhiệt huyết sôi trào! Chờ sau này con và cha cùng nhau diễn, nương tới xem thì sẽ biết!”

“Nói đến đây mới nhớ mấy ngày nay cha con cũng rất si mê, cả ngày trong miệng cứ lẩm nhẩm những lời thoại kia, khi không có việc gì còn luôn ở trong sân tự mình diễn đấy, nhìn... Nhìn giống như con khỉ, mỗi lần nương thấy đều cảm thấy mắc cười."

Giang Tư Nguyệt cười nói: "Từ sau khi cha nghe con kể, chắc có lẽ cũng thích chuyện xưa đó, nhìn dáng vẻ hứng thú như vậy, nhất định cha sẽ diễn rất tốt.”

“Mặc kệ cha đi, dù sao cha cũng chỉ giúp các con, diễn không tốt trước mặt các con, chắc cha cũng ngại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-268.html.]

Giang Tư Nguyệt cười híp mắt, cũng không theo bà ấy trêu chọc cha cậu ta nữa.

Tuy mọi thứ đều bắt đầu đi vào quỹ đạo, nhưng còn thiếu một khâu mấu chốt, cũng chính là thời thơ ấu của Cảnh Phóng vẫn chưa có diễn viên nhí thích hợp.

Mà thời thơ ấu bao gồm hai độ tuổi, một là bốn năm tuổi, hai là tám chín tuổi.

Nhưng diễn viên nhí khá dễ tìm, không nói cái khác, chính là trong thôn Tần gia bọn họ có rất nhiều tiểu tử thích hợp.

Đầu tiên là Cảnh Phóng tám chín tuổi, Giang Oản Oản vừa nghĩ tới đây trong đầu đã hiện ra khuôn mặt của Tần Tuấn Phong.

Tuổi tác của tiểu tử kia vừa vặn thích hợp, hơn nữa vẻ ngoài gầy nhom cao cao, mi thanh mục tú, mặc dù mặt mũi không giống với Giang Tư Nguyệt diễn vai Cảnh Phóng nhưng ít nhất thân hình của chúng không khác nhau mấy, huống chi vẻ ngoài đẹp trai đều tương tự, mọi người cũng sẽ không để ý điểm này, dù sao cũng không phải xấu xí như những thứ kỳ lạ quái gỡ.

Mà Cảnh Phóng bốn năm tuổi, vốn dĩ Giang Oản Oản muốn Đoàn Đoàn diễn nhưng sau khi thử qua thì phát hiện Đoàn Đoàn thật sự quá dễ cười, hoàn toàn không thể đảm nhận được nên nàng cũng đành thôi.

Người kế tiếp tất nhiên rơi lên người Cẩu Đản và Nhị Oa, Cẩu Đản khỏe mạnh như hổ mang không dính dáng với vẻ gầy gò, thế nên cậu bé không quá thích hợp. Còn Nhị Oa trắng trẻo gầy gò, lúc cười đôi mắt sáng ngời trông có chút thích hợp.

Sau khi trải qua diễn thử mới phát hiện Nhị Oa thật sự có tài năng trong lĩnh vực này, cho dù tiểu tử kia diễn tiểu động vật đều có thể mô phỏng rất thực tế và sống động như thật, mà cậu bé diễn Cảnh Phóng, lại càng có mũi có mắt, rất thích hợp!

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn, thấy Nhị Oa nghiêm túc nói lời thoại thuở thơ ấu của Cảnh Phóng, giống như thật sự thấy được Cảnh Phóng khi còn bé, lúc này cậu lập tức ôm Nhị Oa hôn vài cái!

“Ai nha! Sao Nhị Oa của chúng ta có thể lợi hại như vậy! Diễn hay quá! Sau này Nhị Oa làm diễn viên ngự dụng cho Nghiễn thúc được không?”

“Ha ha... A Nghiễn thúc thúc, cháu diễn tốt lắm sao? Nhưng... Nhưng diễn kịch này thật thú vị! Thật sự thú vị! Sau này A Nghiễn thúc thúc cần cháu, gọi cháu tới diễn là được!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhịn không được lại hôn cậu bé một cái: "Được rồi!”

Giang Oản Oản ở bên cạnh nhìn vẻ hưng phấn của Nhị Oa, không khỏi nở nụ cười: "Không ngờ, Nhị Oa của chúng ta còn biết diễn hí!”

“Haha…”

Bình thường Nhị Oa này đều có chút ngại ngùng, Giang Oản Oản chưa bao giờ thấy cậu bé vui vẻ kích động như vậy.

Giang Oản Oản nghĩ rằng có phải ngày sau Nhị Oa vẫn có thể làm diễn hí này hay không?

Thật ra tuy mấy tiểu tử kia đều đi học đường giống nhau nhưng thiên phú đọc sách cũng rất quan trọng, trước mắt xem ra chỉ có Đoàn Đoàn mới có thể nỗ lực theo hướng thi cử, mà Nhị Oa và Cẩu Đản thì có vẻ có phần cố hết sức.

Nhưng Cẩu Đản có chút thiên phú ở phương diện toán học, vả lại từ nhỏ cậu bé đã có thể nhìn ra là một người ổn trọng lại có trách nhiệm, trong cuộc sống, đều là ca ca rất chiếu cố các đệ đệ, ngày sau mặc kệ ở đây, mở một cửa tiệm gì đó đối với cậu bé cũng không thành vấn đề.

Nhưng tiểu tử Nhị Oa này khiến họ đều có chút lo lắng, ít nói lại ngại ngùng, không biết ngày sau cậu bé có thể làm gì mới đúng.

Hôm nay thấy cậu bé có thiên phú này, Giang Oản Oản thật sự rất vui mừng, có thể nói ba trăm sáu mươi nghề, hành nghề ra Trạng Nguyên, mặc kệ như thế nào, mỗi người đều có thể tìm được sự am hiểu của chính mình thật sự là một điều đáng quý.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh kéo lấy cánh tay Cẩu Đản, cười tủm tỉm nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca thật lợi hại! Huynh ấy không có chút ngại ngùng nào khi biểu diễn trước rất nhiều người trong chúng ta!”

Loading...