Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:23
Lượt xem: 10

Đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước tới, nghe đến đó, lập tức gật đầu: "Đệ muốn diễn! Đừng tìm diễn viên nữa!”

Tuy Giang Tư Nguyệt biết chữ làm bài tập đều rất cố gắng, nhưng cậu ta cũng không thích đọc sách, cũng không có thiên phú gì.

Hơn nữa trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ mục đích trước đây nhóm người Giang Oản Oản mua cậu ta, cho nên lúc đọc sách mới có thể cố gắng như vậy, mà hôm nay mặt chữ cơ bản cậu ta đều đọc được, ngay cả sách cũng đọc vài quyển nên cậu ta cũng không có ý định lại tới học viện. Nhưng về sau cậu ta cũng sẽ không hoàn toàn buông đọc sách, cậu ta ở nhà nhàn rỗi thì sẽ tiếp tục học tập.

Hơn nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là [Phi Sa], cậu ta thật sự rất thích câu chuyện [Phi Sa] này, cậu ta nghĩ không có bất kỳ người nào có thể từ chối một câu chuyện như vậy. Vừa nghĩ tới cậu ta có thể có cơ hội diễn dịch Cảnh Phóng, tâm tình của cậu ta lập tức hăng hái! Hận không thể bắt đầu tập luyện ngay!

Tần Tĩnh Nghiễn nghe được lời này của cậu ta, đương nhiên khiến cậu vui mừng vô cùng nhưng cậu vẫn hỏi: “A Nguyệt, đệ thật sự không muốn tới học viện học nữa sao? Nếu đệ thích học, cứ tiếp tục học, dành thời gian rảnh rỗi tập luyện cũng được.”

Giang Tư Nguyệt vội lắc đầu: “A Nghiễn ca, lính vực đọc sách của đệ không có thiên phú nào, chỉ muốn nhận biết chữ là tốt rồi, bây giờ cũng đạt được mục đích, cho nên đệ cũng không muốn tiếp tục tới học viện, đệ thật sự rất thích [Phi Sa], đệ cũng rất muốn diễn Cảnh Phóng!”

Tần Tĩnh Nghiễn vỗ vai cậu ta nói: “Được, vốn dĩ đệ là người thích hợp nhất, sau này đệ, A Nguyệt phải diễn thật tốt!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Đệ nhất định sẽ cố gắng diễn tốt, A Nghiễn ca.”

Giải quyết được một tâm bệnh, lo lắng trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn cuối cùng cũng buông xuống.

Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là Tết, nên hai người Lý Viễn và Tô Hà quyết định không trở về huyện nữa, trực tiếp ở lại, dù sao thì cũng ở đây trong năm nay.

Năm nay, các thôn dân của Tần gia thôn đều kiếm được rất nhiều bạc, chỉ riêng xây nhà mới đã có rất nhiều nhà.

Mà Tết họ lại càng không tiếc, nhà nào không nuôi lợn phải mua riêng ít nhất vài chục cân thịt lợn, bởi vì năm ngoái Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mua pháo hoa đốt cho Đoàn Đoàn, cho nên năm nay nhà ai có hài tử ít nhiều đều sẽ mua một chút.

Trong đó ba nhà Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý đã mua rất nhiều, lúc họ mua về còn cố ý chia cho Đoàn Đoàn, cứ như vậy, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng không cần mua cho Đoàn Đoàn nữa.

Hôm nay Tết, trời vừa tối, trong thôn đã lục tục đốt pháo hoa, Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô, dẫn Đoàn Đoàn đứng ở trong sân nhìn lên.

Đô Đô nhìn khói lửa muôn màu muôn vẻ trên trời, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng Giang Tư Nguyệt nhảy nhót, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo của cậu ta, trong miệng nhỏ ê ê nha nha, giọng trẻ con vang lên liên tục: "A nha... A... Hihi…”

Chỉ chốc lát sau, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn cũng bế Niên Niên và Bao Bảo đi ra, mức độ hưng phấn của hai tiểu hài tử này còn hơn Đô Đô.

Năm nay trong nhà có thêm vài tiểu oa nên náo nhiệt hơn năm ngoái rất nhiều.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đứng trong phòng bếp, xuyên qua cửa sổ phòng bếp đang mở nhìn cảnh đẹp bên ngoài, đều say mê.

Giang Oản Oản nhìn người bên cạnh nói: “Hy vọng hàng năm vào thời điểm này đều sẽ luôn náo nhiệt như vậy.”

Tần Tĩnh Trì ôm vai nàng, cười nói: "Sẽ luôn như vậy, cả nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”

“Ừ.”

Pháo hoa ngoài cửa sổ liên tục nở rộ, mùi thức ăn trong phòng cũng lan toả khắp nhà.

“Ăn cơm thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-267.html.]

Đông đi xuân đến, băng tuyết tan hết, cành khô trên cây lại nảy mầm mới.

[Phi Sa] cũng chuẩn bị bắt đầu tập luyện.

Tất cả diễn viên trong đoàn làm phim cơ bản đều đã xác định, Giang Tư Nguyệt đóng vai Cảnh Phóng, những tướng sĩ và kẻ địch khác trên chiến trường đều do đám người Trương Đại Trụ diễn. Tìm diễn viên diễn vai thôn dân kia lại càng dễ dàng, tìm vài người trong thôn là được, chỉ cần trả tiền công thì chắc chắn họ sẽ bằng lòng.

Mà vai nghĩa phụ này lại tốn rất nhiều thời gian mà vẫn chưa có quyết định, bởi vì miêu tả Cảnh Phóng rất là tuấn mỹ, cho nên nếu nghĩa phụ là thân phụ của hắn ta thì tướng mạo ít nhất phải đoan chính mới được.

DTV

Mà muốn tìm nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt còn đoan chính cũng rất khó tìm, cơ bản không có ai thích hợp, mà những người thích hợp kia thì đều ở trong nhà rất giàu có, cả người được chăm sóc kỹ càng, mà người như vậy sao có thể xem trọng công việc này.

Cho nên người được chọn nghĩa phụ khiến tất cả mọi người u sầu thật lâu, trước đây tinh thần và sức lực đều chỉ đặt trên người Cảnh Phóng, nào biết nhân vật nghĩa phụ này cũng không phải dễ tìm.

Đang lúc mọi người chân tay luống cuống, Lý Tam Nương đột nhiên nói: "Oản Oản, hay là để cho cha con diễn đi, nương… Nương cảm thấy ông ấy cũng được, hơn nữa cũng chính là cha của A Nguyệt, phù hợp!" Huống chi, lão đầu tử của nhà bà ấy, mặc dù đã bốn mươi nhưng trông không khác mấy khi còn trẻ, vẻ ngoài cũng… Cũng vẫn có thể đi?

Bà ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người trong nhà lập tức rơi lên người Giang Hiền Vũ.

Khoé miệng Giang Hiền Vũ co rút, thấy ánh mắt mọi người nhìn ông ấy càng trở nên kích động và… Càn rỡ? Mặc kệ trở nên như thế nào, dù sao ông ấy cũng không làm được diễn viên gì đó.

“Không không không! Ta không làm được! Tay chân già của ta, sao mà làm được! Không được không được! Mọi người đừng nhìn ta nữa!”

Nói xong, còn mưu toan tìm thế thân: "Ta... Ta cảm thấy thông gia cũng rất tốt! Nếu không để thông gia làm đi!”

Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại nhanh chóng dời đi, nhìn về phía Tần phụ đang bưng nước trà biểu cảm dại ra.

Khoé miệng Tần phụ co rút lợi hại hơn, sau khi phản ứng lại, vội vàng cực lực sờ soạng chính mình: "Ai u, ta đây vừa già vừa xấu, các con nhìn xem, ta đây tóc đều bạc thành dạng gì rồi? Da trên mặt ta đều rũ xuống! Còn nhìn đi râu mép này của ta, bừa bộn, còn có, ôi trời, chân này của ta cũng không tốt. Các con nói xem, làm gì có cách nào có thể chữa khỏi chứng đau chân của ta chỉ sau vài bước chứ?”

Đoàn Đoàn trợn tròn mắt nhìn ông, tiểu tử kia khiếp sợ một câu cũng không nói nên lời, thật không ngờ có một ngày gia gia của cậu bé lại có thể nói ra nhiều như vậy?

Hơn nữa gia gia cậu bé nhìn không kém mấy so với ngoại tổ phụ nhà mình, tóc bạc chỉ có vài sợi, khoé mắt trên có một chút vết chân chim, râu ria ngày hôm qua đều đã cạo, còn chân mà nói, không phải hôm qua ra ngoài đi dạo còn đi rất nhanh sao? Chính mình chạy chậm mới có thể đuổi kịp, Đoàn Đoàn nghĩ, chẳng lẽ mình nhớ lầm?

Giang Hiền Vũ bị những lời này của ông làm giật mình sững sờ tại chỗ, ông ấy bại, ông ấy thật sự bại, cho dù ông ấy đúng là một lão nam nhân, cũng nói không nên nói lời bôi nhọ mình như vậy.

Qua hơn nửa ngày, Giang Hiền Vũ mới mở miệng nói: "Thông gia à, sao lại như vậy! Ông cũng quá độc ác đi!”

Tần phụ lắc đầu: "Thông gia, ta nói tất cả đều là sự thật!”

Vốn dĩ Tần phụ nói không nhiều lắm, bình thường cũng lười nói nhiều với người khác, bây giờ còn muốn cho ông lên đài đi diễn trò? Vậy còn không bằng trực tiếp một đao giải quyết ông! Nếu không ông thật sự không muốn, thì cái miệng kia của ông cũng nói không ra mấy lời này.

Mà mấy người Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ở bên cạnh cũng kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến tính cách Tần phụ, họ đều hiểu, nếu để ông lên đài diễn trò, đúng là làm khó ông quá.

Mà Tần phụ không được...

Ánh mắt mọi người lập tức như mạo hiểm nhìn về Giang Hiền Vũ.

Giang Oản Oản cười nói: "Cha, hay là…”

Giang Hiền Vũ vội vàng ngắt lời: "Oản Oản à, con đừng làm khó cha, cha... Cha thật sự không làm được a! Thật xấu hổ!”

Lý Tam Nương ghét bỏ liếc nhìn ông ấy, níu lấy lỗ tai của ông ấy nói: "Dù sao cả ngày chàng cũng không có việc gì làm, còn không cho Oản Oản giải ưu, huống chi, chàng diễn cha của nhi tử chúng ta, đúng bản chất của diễn hí, có cái gì mà xấu hổ!"

Loading...