Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:21
Lượt xem: 9

Đại Ngưu thấy chúng thích, trực tiếp gắp đầy bát nhỏ cho mấy tiểu tử: “Được rồi, ăn đi!"

Lý Viễn và Tô Hà kinh ngạc nhìn chân gà nóng hổi trong nồi sành, đều nghi ngờ không thôi.

Lý Viễn hỏi: "Đây... Đây là chân gà? Cái này ăn được sao?”

Đoàn Đoàn nghe đến đó, khóe miệng còn dính nước canh cũng không quan tâm rồi vội nói: "Lý gia gia! Chân gà này ngon lắm ạ!”

Lý Viễn nhìn cậu bé, lại nhìn mấy tiểu tử khác đang ăn ngon lành, ông ấy nhịn không được duỗi đũa: "Vậy... Vậy ta nếm thử xem sao.”

Ông ấy thật sự có chút không tin chân gà sẽ ăn ngon.

Nhưng khi vừa ăn bỏ vào miệng ông ấy trực tiếp ngây ngẩn cả người, ông ấy sai rồi, sao thứ này không thể ăn chứ? Rõ ràng là mỹ vị.

Ông ấy lập tức nhìn Tô Hà: “Nàng mau nếm thử, mùi vị thật sự rất ngon!”

Tô Hà thử ăn một miếng cũng sững sờ nhìn ông ấy: “Đúng là ngon thật!”

Rất nhanh chân gà tôm tươi trong nồi sành đã được diệt sạch, ngay cả nước canh cũng được các tiểu tử múc chan cơm.

Sau bữa ăn thịnh soạn, lại cho các tiểu tử b.ú sữa, mọi người mới nhao nhao lấy lễ vật cho Đô Đô, lễ vật rất nhiều, phần lớn là khóa trường mệnh, vòng tay bạc hoặc là các loại quần áo nhỏ.

Đeo cho Đô Đô một chiếc khóa trường mệnh khiến nó lạnh mà co rúm lại, đôi mắt cũng hơi híp lại, đợi thích ứng nhiệt độ của khóa trường mệnh, lúc này nó mới vui vẻ cầm khóa trường mệnh lên nghịch.

Lý Viễn nhịn không được bế Đô Đô vào lòng, hôm nay tiểu tử đó mặc quần áo đầu hổ màu đỏ trông rất đáng yêu, còn tôn lên vẻ phấn điêu ngọc mài của nó.

Bộ quần áo nhỏ này chính là của Mộ Quy Hoằng gửi tới cùng với một mặt ngọc đã được họ tới Huyền Tể tự cầu tới bảo vệ bình an cho Đô Đô.

Bọn họ không thể tới đây nên nghĩ đến việc tặng lễ vật để tỏ chút lòng thành, lúc này mới đi cầu mặt ngọc này.

Cơm nước xong, tất cả mọi người ngồi ở trên sô pha hoặc là trước lò sưởi uống trà trò chuyện, Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác vây quanh bàn trà cùng nhau ghép hình, Giang Tư Nguyệt bế Đô Đô ngồi chung với chúng rồi bắt đầu nhìn.

Đôi mắt to của Đô Đô cũng nhìn chằm chằm vào bức tranh ghép trên bàn trà, không nỡ dời đi chút nào.

Giang Tư Nguyệt nắm bàn tay nhỏ bé của nó hôn một cái, nói: "Đô Đô, có phải con cũng muốn chơi đồ chơi không? Nhưng con quá nhỏ, chờ con lớn thêm một chút, tiểu cữu dạy con chơi được không?”

Tất nhiên Đô Đô nghe không hiểu cậu ta nói gì nhưng nó thường rất vui vẻ khi có người nói chuyện với mình, chỉ thấy nó được Giang Tư Nguyệt ôm đứng lên đùi cậu ta nhảy nhót, mỉm cười không ngừng.

Nhưng Giang Tư Nguyệt đùa giỡn với nó một lúc lâu thì tiểu tử kia đã bắt đầu buồn ngủ, há cái miệng nhỏ ngáp một cái, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Rất nhanh cái đầu nhỏ của nó tựa vào vai cổ Giang Tư Nguyệt rồi ngủ say.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh thấy Đô Đô đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Tiểu cữu, chúng ta đưa Đô Đô đi ngủ đi.”

Giang Tư Nguyệt gật đầu, bế Đô Đô nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, đi nói một tiếng với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trước rồi lên lầu với Đoàn Đoàn, cẩn thận đặt Đô Đô trong chăn.

Đoàn Đoàn ở một bên cẩn thận đắp chăn, thấy không còn gì cần làm nữa, hai sanh cữu mới xuống lầu.

Mà Niên Niên và Bảo Bảo thì được Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn ôm, còn đang cười rất vui vẻ không có chút buồn ngủ.

Thế là Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt lại vây quanh hai tiểu tử kia.

Giang Tư Nguyệt lại ôm Niên Niên vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-266.html.]

Cũng không biết có phải Niên Niên cảm thấy tiểu cữu cữu này xinh đẹp hay không, vừa tới trong lòng cậu ta đã lập tức nở nụ cười.

Giang Tư Nguyệt nhìn tiểu bảo bảo trong ngực, trong lòng cực kỳ thích, nhẹ nhàng hôn lên trán Niên Niên một cái.

Đoàn Đoàn nắm bàn tay nhỏ bé của Niên Niên hôn vài cái.

Sau khi Niên Niên bị hai người hôn khiến cậu bé càng vui vẻ hơn, bàn tay nhỏ vung vài cái không cẩn thận đụng lên mặt Giang Tư Nguyệt, rồi bật cười thành tiếng.

Đoàn Đoàn nhích lại gần một chút, hâm mộ nói: "Tiểu cữu, hình như Niên Niên bảo bảo rất thích cữu nha!"

Giang Tư Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, nó cười rất vui vẻ.”

Đúng lúc Tần Tĩnh Nghiễn bước tới, nhìn dáng vẻ nhi tử của mình cười híp mắt trong lòng Giang Tư Nguyệt, bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ nhi tử của mình chỉ thích người đẹp? Hiện tại mới bây lớn đâu, sao có thể phân biệt đẹp xấu? Khi ở trong lòng mình, cũng không thấy cậu bé vui vẻ như vậy, vẻ ngoài của mình cũng tạm được mà!

Ôi... Tiểu tử thúi này!

Nhưng Đoàn Đoàn vẫn ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Tiểu thúc, lúc thúc và thẩm bế Niên Niên bảo bảo, đệ ấy cũng vui vẻ như vậy sao?"

Tần Tĩnh Nghiễn: "..." Đâm tim!

Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: "Không có, có thể tiểu tử này tuổi còn nhỏ đã thích người đẹp, cho nên mới cười vui vẻ như vậy ở trong lòng A Nguyệt.”

Đoàn Đoàn nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tần Tĩnh Nghiễn, che cái miệng nhỏ lén mỉm cười: “Tiểu thúc đừng thương tâm, tiểu cữu rất đẹp trai nha! Đoàn Đoàn cũng vô cùng thích tiểu cữu, ừm… Gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, còn có cha nương đều rất thích tiểu cữu!"

Giang Tư Nguyệt nghe Đoàn Đoàn nói như vậy khiến sắc mặt cậu ta đỏ bừng: "Đoàn Đoàn, con đừng nói bừa!”

Đoàn Đoàn phản bác: “Là thật nha! Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và những người khác nói tiểu cữu rất hiểu chuyện! Việc gì trong nhà cũng tranh làm, khiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đều ngượng ngùng, còn bảo để cữu làm con của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, là họ đốt Cao Hương đó! Hihi…”

“Nhưng mà, Cao Hương là cái gì vậy?”

DTV

Nghe Đoàn Đoàn nói, Tần Tĩnh Nghiễn cũng không khỏi nhìn Giang Tư Nguyệt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của cậu ta khiến Tần Tĩnh Nghiễn lần nữa kích động, đây chính là Cảnh Phóng của cậu!

Sắc mặt Giang Tư Nguyệt đỏ bừng ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng lại đối diện với nụ cười hiền hậu của Tần Tĩnh Nghiễn, cậu ta sợ tới mức giật mình: "A Nghiễn ca, sao... Sao vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy họ nói rất đúng.”

Giang Tư Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn nói bừa, huống chi... Huống chi tất cả đều là việc đệ phải làm! Có thể làm Giang Tư Nguyệt, có thể trở thành nhi tử của cha nương đệ, ta mới cảm thấy cuộc sống của ta giống như vừa mới bắt đầu, tất cả đều giống như nằm mơ, ta... Ta rất cảm kích."

Vẻ mặt Tần Tĩnh Nghiễn nghiêm túc, nói với cậu ta: "Đệ đừng nghĩ như vậy, thúc thẩm nhận đệ làm con của họ, chắc chắn cũng là vì thích đệ, đệ cứ xem như một nhi tử bình thường là được, bằng không trong lòng hai cụ cũng sẽ không dễ chịu.”

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu, qua một lúc lâu mới gật đầu: "Vâng, đệ biết rồi, A Nghiễn ca.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn cậu ta, đột nhiên nghĩ bây giờ cậu ta đã đến học viện đọc sách với Đoàn Đoàn, vậy... Vậy nhất định sẽ không thể diễn Cảnh Phóng rồi, sao cậu lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Không được, hôm nào phải thương lượng với tẩu tử cậu mới được, nếu A Nguyệt không được thì họ lại tìm diễn viên một lần nữa.

Hơn nữa hiện giờ Trương Đại Trụ dưới sự thúc giục thường xuyên của cậu, rốt cuộc cũng thiết kế ra động tác đánh võ, đương nhiên vì có thể trực quan nhìn thấy hiệu quả, Trương Đại Trụ còn kéo thêm vài hảo bằng hữu của hắn ta cùng nhau diễn luyện trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn.

Bọn họ làm ra những động tác võ thuật đại khí hào phóng kia, lúc đó cậu xem xong đã vỗ tay tán thưởng, vô cùng hài lòng.

Cho nên cũng phải tăng cường tìm diễn viên, tăng cường tập luyện, cậu đã... Rất chờ mong [Phi Sa] được diễn ra.

Nhưng sự lo lắng của Tần Tĩnh Nghiễn đều là dư thừa.

"Không cần tìm lại lần nữa, A Nguyệt đã đọc [Phi Sa] của đệ nhiều lần, đệ ấy đặc biệt thích, đã sớm nói với ta đệ ấy không muốn tới học viện, muốn tập luyện ngay. Nhưng ta nghĩ ít nhất cũng phải học xong chương trình học năm trước đã, nên kéo dài tới bây giờ mới nói với đệ." Giang Oản Oản cười nói.

Loading...