Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:18
Lượt xem: 5
“Nhưng mà, Đô Đô bảo bảo nhà chúng ta có thể từ từ lớn, nếu như đệ thoáng cái đã lớn lên giống ca ca, ca ca sẽ bế đệ không nổi.”
Đô Đô mỉm cười vui vẻ, ánh mắt híp lại thành một khe: "Hihi… Ô a…”
“Đô Đô bảo bảo, haha…”
Giang Oản Oản ở dưới lầu rửa mặt xong rồi lại nấu bữa sáng cùng nhóm Tần mẫu. Lúc lên lầu đẩy cửa vào, chợt nghe Đoàn Đoàn lẩm bẩm nói chuyện với Đô Đô, nàng mở tủ vừa tìm quần áo vừa nói: "Đoàn Đoàn, đệ đệ có khóc không con?”
Đoàn Đoàn liền lắc đầu, lập tức lại nhớ tới mình còn đang chôn ở trong chăn, có lẽ nương nhà mình sẽ nhìn không thấy nên cậu bé đã trả lời: "Không có ạ, Đô Đô bảo bảo rất ngoan, đệ ấy vẫn luôn cười, haha… Có lẽ đệ ấy cũng biết hôm nay là một ngày tốt.”
Giang Oản Oản ôm hai bộ cẩm y dày đi tới bên giường, đưa bộ màu lam nhạt cho Đoàn Đoàn, rồi đặt bộ màu đỏ vào trong chăn giữ ấm: "Đoàn Đoàn bảo bảo mặc màu lam, Đô Đô bảo bảo mặc màu đỏ.”
Nói xong nàng nhìn Đoàn Đoàn: "Lát nữa chân sẽ mang đôi giày da dê màu trắng nhạt bằng nhung mà mấy ngày trước ngoại tổ mẫu làm, cho nên Đoàn Đoàn bảo bảo có hài lòng với bộ hôm nay của mình không?"
Đoàn Đoàn nghiêm túc mở áo gấm dày cổ lông màu lam ra, lại nghĩ đến đôi giày mới của mình, cười tủm tỉm gật đầu: "Hài lòng ạ! hôm nay Đoàn Đoàn có thể đạt điểm tối đa."
Giang Oản Oản vuốt mũi nhỏ của cậu bé: "Ừ, vậy là tốt rồi!”
Đoàn Đoàn ngồi trong chăn mặc quần áo, Giang Oản Oản thì ôm Đô Đô từ trong chăn ra, bởi vì Đô Đô vốn mặc rất dày, cho nên Giang Oản Oản trực tiếp mặc đồ có cổ lông màu đỏ, còn dùng dây tơ vàng thêu quần áo đầu hổ nhỏ cho cậu bé là được, trên chân mang giày đầu hổ tương tự.
Đoàn Đoàn mặc quần áo chỉnh tề đứng ở một bên nhìn Đô Đô sau khi mặc bộ đồ mới màu đỏ càng thêm đáng yêu trắng nõn, trong mắt đều là ánh sao: "Oa!”
May mà bảo bảo đẹp như vậy là của nhà chúng ta! Đoàn Đoàn kiêu ngạo thầm nghĩ!
Sau khi ngẫm nghĩ Đoàn Đoàn lập tức đứng bên giường ôm lấy Đô Đô: "Đô Đô bảo bảo, đệ thật mềm, còn rất ấm nha!”
Đô Đô được ca ca cậu bé ôm, cười rất vui vẻ! Bàn tay nhỏ hưng phấn vung vẩy, bắp chân còn đạp tới đạp lui.
Giang Oản Oản chỉnh sửa lại cổ áo màu trắng bị kẹt vào trong quần áo cho Đô Đô, rồi xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, mau buông đệ đệ ra đi, chúng ta bế đệ ấy đi xuống.”
Đoàn Đoàn ôm Đô Đô cọ cọ mới miễn cưỡng buông cậu bé ra, miệng còn thở dài nói: "Ôi... Đoàn Đoàn cũng không biết khi nào mới có thể bế Đô Đô được? Nương, con cảm thấy con có thể bế Đô Đô.”
Giang Oản Oản bế Đô Đô vào lòng nói: "Vậy chờ tới khi Đô Đô được đặt lên giường, con ôm đệ ấy đi, bởi vì Đoàn Đoàn bảo bối nhà chúng ta cũng còn rất nhỏ, nếu con bế đệ đệ, lỡ như không cẩn thận làm ngã đệ ấy thì phải làm sao?"
Đoàn Đoàn vội gật đầu: "Vâng vâng! Vậy buổi tối Đoàn Đoàn đi ngủ rồi ôm Đô Đô!”
Giang Oản Oản bế Đô Đô xuống lầu, Tần Tĩnh Trì giương mắt nhìn đã vội vàng bước tới cạnh nàng đón Đô Đô vào lòng.
Giang Oản Oản nhìn hắn, lập tức biết người này có lẽ thấy Đô Đô quá đáng yêu, sợ người khác giành bế nên hắn đã giành bế Đô Đô từ tay nàng trước.
Mà nhóm người Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đang ngồi trên sô pha, theo sát Tần Tĩnh Trì mà vây quanh, ngươi một lời ta một câu muốn cướp Đô Đô vào lòng mình.
“Tĩnh Trì, mau ôm Đô Đô cho ta một cái!”
“Lão đầu tử c.h.ế.t tiệt, sao có thể bế tôn tử ngoan, để ta để ta!
“Để ta bế đi, Đô Đô thích ta bế nó!”
…
Đô Đô đang được Tần Tĩnh Trì ôm, khi bọn họ nói chuyện thì mắt to của cậu bé tò mò đảo tới đảo lui trên mặt Tần phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-264.html.]
Nhưng Tần Tĩnh Trì dễ gì chịu nhường Đô Đô! Chỉ thấy hắn ôm Đô Đô hôn vài cái, rồi vội vàng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi: "Hay cứ để con bế đi! Đô Đô thích con hơn!”
Lập tức nhìn tiểu hài trong lòng: "Đúng không? Đô Đô!”
Đáp lại hắn chính là nụ cười rực rỡ của Đô Đô: "Haha…”
Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử, trong lòng mềm nhũn: "Nhi tử.”
Đoàn Đoàn ăn xong hai cái bánh bao thì ngồi vào trong lòng Giang Tư Nguyệt, nhìn dáng vẻ dính nhau của Tần Tĩnh Trì và Đô Đô, cậu bé ghé sát bên tai Giang Tư Nguyệt có chút ghét bỏ nói: "Ồ... Tiểu cữu, cữu xem cha cháu! Râu của cha chắc chắn đ.â.m vào Đô Đô bảo bảo rồi, cha vừa hôn Đô Đô đã nhíu mày, hôn một cái liền nhíu mày một cái!"
"Còn nữa, cha thật buồn nôn nha, nói chuyện với Đô Đô, còn... Còn... Ừm... Giọng điệu kỳ lạ!” Suýt nữa Đoàn Đoàn không nhớ ra lần trước nương cậu bé cũng đã dùng giọng điệu này.
Giang Tư Nguyệt nghe xong sửng sốt, khi cậu ta bế Đô Đô thì cũng có giọng điệu giống như vậy, hơn nữa Đô Đô quá đáng yêu, sao có thể lớn tiếng nói chuyện với cậu bé được, huống chi giọng của tỷ phu cậu ta lại có chút thô? Cũng không phải thô, cũng không phải không dễ nghe, dù sao... Dù sao cũng không mềm giọng như Đoàn Đoàn, cho nên nhất định phải hạ thấp giọng mới được, cũng đâu thấy giọng có kỳ lạ gì đâu?
Về phần râu... Giang Tư Nguyệt vội vàng đưa tay sờ cằm và miệng mình một cái, ừm... Râu của cậu ta rất ít! Hơn nữa còn cạo sạch sẽ! Ừm... Đô Đô chắc chắn sẽ không ghét.
“Tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu?”
Đoàn Đoàn nhìn Giang Tư Nguyệt ngẩn ngơ sờ cằm, rầu rĩ nghĩ, sao tiểu cữu nhà mình luôn ngẩn người vậy? Hơn nữa ở trong học viện cũng không nói gì, nhưng cũng may vẻ ngoài của tiểu cữu đẹp mắt, bằng không về sau sợ là sẽ không thú được nương tử!
Cũng không nên trách Đoàn Đoàn nghĩ như vậy, bởi vì ngoại tổ mẫu của cậu bé đã nói như vậy, dùng lời của ngoại tổ mẫu mà nói thì chính là: "A Nguyệt này thật khó hiểu, cả ngày cũng chỉ biết cười ngây ngô ở trước mặt chúng ta, nó và Đoàn Đoàn học xong đến tiệm thấy cô nương xinh đẹp cũng không thèm liếc nhìn, lạnh lùng như băng, thế thì sau này sao có thể tìm được nương tử đây!"
Giang Tư Nguyệt phục hồi tinh thần rồi cúi đầu hỏi: "Sao vậy?”
“Không có gì ạ.” Đoàn Đoàn đã sớm quên cậu bé muốn nói gì, cậu bé rầu rĩ nghĩ, cũng không thể nói với tiểu cữu mình là mình sợ tiểu cữu không tìm được nương tử.
Mà lò sưởi bên này, cuối cùng Đô Đô cũng được Lý Tam Nương dỗ vào lòng mình.
Thực ra Đô Đô không nhận ra ai cả, chỉ cần tâm trạng cậu bé tốt, thì dù có ai bế cậu bé cũng không khóc.
DTV
Nếu cậu bé đói bụng hoặc buồn tiểu thì cũng chỉ có Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bế cậu bé được, bằng không đừng nói nở nụ cười với ngươi, không gào khóc ở trong lòng ngươi đã là không tệ rồi.
Nhưng Lý Tam Nương cũng không bế được bao lâu đã đi theo Giang Oản Oản và Tần mẫu chuẩn bị đồ ăn. Còn Giang Tư Nguyệt và Đoàn Đoàn nhanh chóng bưng một chén tỏi để bóc.
Trăm ngày của Đô Đô, sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thương lượng, cũng chỉ định mời thân bằng hảo hữu tới đây ăn một bữa cơm là được.
Vào mùa đông, dù sao mọi người ở nhà cũng không có việc gì làm, huống chi vừa mới ăn sáng xong nên từ từ làm thức ăn cũng được.
Đợi đến buổi trưa, ba nhà Đại Ngưu dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo tới trước.
Bọn họ vừa ăn ở nhà không bao lâu, đều định tới sớm để giúp đỡ.
Ba tiểu tử này vừa vào phòng, ánh mắt lập tức tập trung vào hai người Tần phụ và Giang Hiền Vũ đang vây quanh Đô Đô, rồi nhanh chóng chạy tới.
“Đô Đô!”
“Đô Đô đệ đệ!”
“Đô Đô, ca ca ôm đệ một cái nha!”
Tần phụ vội vàng bế Tiểu Bảo, cười nói: "Tiểu Bảo, cháu quá nhỏ, ôm không nổi Đô Đô đệ đệ, chờ sau này cháu lớn lên rồi bế nha!"