Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:16
Lượt xem: 11

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ nói: "Ôi... Mộc thúc ngốc, trí nhớ không tốt.”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười đang định nói gì đó thì trong phong thư rơi ra một sợi dây chuyền ngọc Quan Âm.

Hai cha con nhìn mặt dây chuyền ngọc rồi lại nhìn nhau: "Cha, sao lại có mặt dây chuyền ngọc vậy?”

Tần Tĩnh Trì ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là Tinh Tinh ca ca tặng cho con, nếu không Mộc thúc của con nhất định sẽ nói.”

“Thật sao? Tinh Tinh ca ca tặng cho con?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Là thật!”

Nói xong, hắn nhìn lướt qua toàn bộ phong thư, thấy dường như không có chữ nào phức tạp nên hắn đưa thư cho Đoàn Đoàn: "Nhi tử, con tự đọc đi, cha đã xem chữ cũng tương đối đơn giản, đọc không được thì hỏi cha."

Lực chú ý của Đoàn Đoàn lập tức dời khỏi mặt ngọc: "Vâng ạ, để Đoàn Đoàn đọc thư của Tinh Tinh ca ca.”

"Khụ khụ..." Tiểu tử kia còn hắng giọng: "Đoàn Đoàn đệ đệ, xin chào, nhận được thư của đệ, ta rất vui, kẹo dẻo và thịt khô của đệ gửi tới rất ngon, ta và cha nương đều rất thích, đa tạ đệ..."

Đoàn Đoàn đọc xong thì nở nụ cười: "Cha, lần này Tinh Tinh ca ca viết hai trang cho Đoàn Đoàn, chữ viết cũng nhiều hơn lần trước rất nhiều!"

Tần Tĩnh Trì nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cười nói: "Vậy Đoàn Đoàn có vui không?”

“Vui ạ! Đương nhiên, Tinh Tinh ca ca khẳng định đã thích Đoàn Đoàn, cho nên mới viết nhiều chữ như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nói: "Vậy lần trước huynh ấy cũng viết thư cho con, tại sao bây giờ con mới cảm thấy huynh ấy thích con?"

Đoàn Đoàn suy nghĩ rồi mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì thư lần trước Tinh Tinh ca ca viết cho Đoàn Đoàn không khác mấy lời các bằng hữu cùng lớp lần đầu tiên gặp Đoàn Đoàn, cho nên có thể khi đó Tinh Tinh ca ca chỉ cảm thấy Đoàn Đoàn là người xa lạ, cũng không thích Đoàn Đoàn nhiều lắm.”

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì phức tạp cúi đầu nhìn tiểu tử trên cánh tay mình, cúi đầu hôn lên mặt cậu bé một cái, nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta là một tiểu hài rất đáng yêu, bất luận là ai, chỉ cần hiểu rõ, nhất định sẽ thích con.”

Đoàn Đoàn ôm chặt cánh tay hắn, mềm mại nói: "Không không không, chỉ có cha nương mới có thể thích Đoàn Đoàn vô điều kiện. Nương nói, mặc kệ tính cách một người tốt bao nhiêu, vẫn sẽ bị những người khác chán ghét, người khác chán ghét ta chỉ là bởi vì chán ghét con người ta, không có lý do gì."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé một cái: "Nhi tử bảo bối của cha còn hiểu biết nhiều hơn cha nha!”

Đoàn Đoàn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi! Nhưng đều là nương dạy tốt! À... Còn có cha cũng dạy tốt! Haha…”

Tần Tĩnh Trì xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, xốc chăn lên ngồi dậy rồi giúp cậu bé đắp chăn, nói: "Mau ngủ đi, cha về phòng trước.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Vâng ạ.”

Chờ sau khi nghe được tiếng đóng cửa của Tần Tĩnh Trì bước vào phòng bên cạnh truyền tới, Đoàn Đoàn mới lấy mặt ngọc dưới gối ra cẩn thận vuốt ve, trên mặt đầy ý cười.

Đoàn Đoàn bên này nhận được ngọc bội, vui vẻ nắm trong tay ngủ say.

Mà kinh thành, Mộ Nam Tinh lại bị Mộ Quy Hoằng kéo vạt áo, truy vấn: "Tinh Tinh, mặt ngọc của con đâu? Có phải không cẩn thận đã đánh mất hay không? Đây chính là cầu bảo vệ cho con bình an!”

Mộ Nam Tinh chột dạ nhìn ngài ấy, qua một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: "Con... Con tặng cho bằng hữu của con.”

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi kinh ngạc đồng thanh hét lên: "Bằng hữu! Ai vậy?”

Mộ Nam Tinh xoa lỗ tai, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân mẫu thân thật ồn, chính là bằng hữu mới của con, không phải phụ thân còn bảo con viết thư cho đệ ấy sao? Huống chi, người ta gửi rất nhiều đồ ăn đến, con nhất định phải tặng cho đên ấy một ít đáp lễ mới đúng."

Mộ Quy Hoằng sững sờ nói: "Không lẽ con… Con bỏ mặt ngọc vào phong thư gửi cho Đoàn Đoàn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-263.html.]

Thấy Mộ Nam Tinh thật sự gật đầu, Mộ Quy Hoằng bất đắc dĩ nói: "Con… Con thật sự muốn tặng thì tặng riêng, con nhận được nhiều lễ vật đáng giá như vậy, dù sao cũng đều là người không quan trọng tặng, còn chuyển đồ họ tặng cho Đoàn Đoàn cũng có thể mà.”

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Chính con cũng không thích lễ vật, cho nên không thể tặng chúng cho đệ ấy, như vậy sẽ không có thành ý.”

Cảnh Nam Chi bất đắc dĩ nói: "Nhưng... Nhưng dây chuyền ngọc kia là con đã đeo từ khi còn nhỏ, là chúng ta cố ý cầu bảo vệ cho con bình an.”

Mộ Nam Tinh nhìn dáng vẻ thở dài của Cảnh Nam Chi thì nhíu mày, chỉ là lễ vật mà thôi.

“Vậy phụ thân và mẫu thân lại cầu thêm cái nữa, không được sao?”

Mộ Quy Hoằng nhìn Cảnh Nam Chi, thở dài bất lực nói: "Bỏ đi, nếu đã tặng cho người ta thì tặng đi, ngày khác ta và mẫu thân của con sẽ tới Huyền Tể tự hỏi Duyên đại sư kia, xem có thể giúp con cầu một khối nữa hay không.”

Vốn dĩ ngọc bội kia là cái có một không hai, tuy Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi không trông cậy vào một mặt ngọc nho nhỏ kia thật sự có thể bảo vệ bình an, nhưng Duyên đại sư là cao tăng nổi danh, thà rằng tin có còn hơn tin không có.

Mấy ngày sau, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi đã dẫn theo Mộ Nam Tinh tới Huyền Tể tự.

"Đại sư, tiểu tử này đã tặng mặt ngọc của nó cho người khác, chúng ta có thể lại vì nó cầu một khối khác hay không?"

Duyên đại sư nhìn họ, ánh mắt lại nhìn Mộ Nam Tinh. Nhìn cậu bé một lúc lâu mới nói: "Có thể, tặng đi coi như là duyên phận.”

Lập tức mở hộp gỗ trong lòng ra, lấy ra một khối ngọc trụy giống hệt trước kia, vẫy tay với Mộ Nam Tinh: "Hài tử, đến đây, ta đeo lên cho con.”

Mộ Nam Tinh vội bước tới cạnh ông ấy, vừa đeo ngọc bội cho cậu bé vừa nói: "Khối này giống y đúc với khối kia, vốn dĩ một đôi, con đã đưa khối ngọc bội trước đây ra ngoài, vậy nói rõ đây chính là người quan trọng của con, ngày sau các con sẽ có họa phúc khôn lường.”

Mộ Nam Tinh không cảm thấy lời ông ấy nói có gì kỳ la, đeo mặt ngọc rồi vội hành lễ: “Đa tạ đại sư.”

Mà Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi nghe được đại sư nói vậy, đều là vẻ mặt nghi vấn, như thế nào thì họa phúc khôn lường?

Hai người vừa định đặt câu hỏi, Duyên đại sư liền nhắm mắt lại, ý này chính là họ có thể đi.

Hai phu thê Mộ Quy Hoằng cũng chỉ đành đè nén nghi hoặc trong lòng, dẫn Mộ Nam Tinh đi ra ngoài.

Khi một nhà ba người họ ra khỏi cửa phòng, Duyên đại sư mới mở hai mắt, lại nhìn Mộ Nam Tinh vài lần, trong mắt tất cả đều là phức tạp nhưng trong nháy mắt phức tạp kia lại dần tan biến.

Dường như Mộ Nam Tinh nhận ra ánh mắt sau lưng, cậu bé quay người nhìn lại nhưng chỉ thấy người trong phòng vẫn đang nhắm mắt, ngón tay chuyển động phật châu.

Ngón tay Mộ Nam Tinh vuốt ve thật chặt, cảm giác như ông ấy hoàn toàn nhìn thấu mình.

Mộ Quy Hoằng trở về nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh, đi nhanh nào, hôm nay sao còn lại đi chậm vậy.”

Lúc này Mộ Nam Tinh mới vội buông ngón tay hơi cong ra, nhanh chóng đuổi theo bước chân của phụ mẫu.

DTV

Thời gian thấm thoát trôi qua, khi sắp sang năm mới, Đô Đô cũng tròn trăm ngày.

Bởi vì cả ngày đều là tuyết lớn bay tán loạn khiến con đường cũng đóng băng thật dày, cho nên Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đều không thể đi học được.

Sáng sớm, cả nhà họ Tần chuẩn bị rời giường, hôm nay Đô Đô cũng thức dậy rất sớm, bởi vì thời tiết quá lạnh nên Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không vội bế cậu bé lên.

Tần Tĩnh Trì vừa dậy đã qua phòng bên bế Đoàn Đoàn còn đang ngái ngủ sang, để cậu bé nằm ở trên giường cùng đệ đệ.

Dù sao thì hiếm khi Đoàn Đoàn không tới học đường, đoán chừng cũng muốn nằm lại giường một lúc, đúng lúc để cho cậu bé trông Đô Đô.

Vả lại Đoàn Đoàn cũng rất thích công việc này, cậu bé rúc vào trong chăn, chống cái đầu nhỏ nhìn Đô Đô đang ê ê a a, còn chơi với bàn tay nhỏ. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn cậu bé một cái, cười hì hì vuốt bàn tay nhỏ mềm mại của Đô Đô nói: "Đô Đô, hôm nay đệ đã tròn trăm ngày rồi! Là tiểu bảo bảo rất lớn, nhưng đệ vẫn cần rất rất lâu mới có thể lớn lên bằng ca ca nha.”

Loading...