Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:14
Lượt xem: 9
Khi tiếng nói tiêu tán, hai chiếc xe ngựa đã chạy đi rất xa.
Hai sanh cữu liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ thở dài.
Đoàn Đoàn ôm lấy chân Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu, chúng ta chính là cải trắng, đất vàng nha! Chúng ta đã không còn là bảo bảo được coi trọng nhất!”
DTV
Giang Tư Nguyệt gật đầu nhưng lại vội vàng lắc đầu: "Không không không, ta cũng không phải bảo bảo, Đoàn Đoàn mới đúng.”
Đoàn Đoàn ngửa đầu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, con là tiểu bảo bảo của cha nương, cữu là tiểu bảo bảo của ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Mặt Giang Tư Nguyệt đỏ lên, nắm lấy tay nhỏ bé của cậu bé đi vào học viện: "Tiểu cữu đã rất lớn, không còn là tiểu bảo bảo nữa, Đoàn Đoàn đừng nói bừa.”
Đoàn Đoàn bước từng bước chân ngắn đi theo cậu ta: "Ôi, được rồi được rồi, không phải tiểu bảo bảo thì không phải, Đoàn Đoàn không nói. Cho nên chỉ có Đoàn Đoàn là bảo bảo đáng thương!" Ngay cả tiểu cữu cữu cũng không cùng một phe với mình, trong lòng Đoàn Đoàn buồn bã nhưng không nói ra.
Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn viên sữa vểnh cái miệng nhỏ nhắn, mỉm cười lắc đầu, bước liên tục.
Mà bên kia, nhóm người Tần phụ Tần mẫu vừa đến Lý phủ, vào viện đã sốt ruột hỏi.
“Tôn tử tôn nữ của ta ở đâu? Có phải ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nó mang theo không?”
Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Con cũng không biết, buổi sáng lúc con ra ngoài, các tiểu tử còn chưa thức.”
Đợi đến khi vào đại sảnh đã thấy hai tiểu tử kia đang được Lý Viễn và Tô Hà bế.
Hôm nay Lý Viễn cũng không đi huyện nha, ông ấy tự chủ trương định nghỉ ngơi một ngày, ở nhà trông tiểu ngoại tôn cùng tiểu ngoại tôn nữ nhà mình.
Thấy nhóm người Tần phụ tiến vào, Lý Viễn và Tô Hà vội vàng bế hai tiểu tử kia nghênh đón, cánh tay Tô Hà nhẹ nhàng chuyển động nói: "Thông gia, mọi người tới rồi! Hahaha, mau ngồi mau ngồi!”
Tần phụ Tần mẫu đáp vài tiếng, nhìn chằm chằm hai tiểu tử trong lòng bọn họ không chớp mắt.
Lý Viễn đưa tiểu hài trong n.g.ự.c cho Tần phụ: "Đây là ca ca, thông gia bế nó một lúc đi.”
Bên cạnh Tần mẫu cũng đã đón muội muội vào lòng.
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ vây quanh cạnh họ, thỉnh thoảng trêu chọc vài cái, không bao lâu cũng đã đón hai tiểu hài này vào lòng.
Đô Đô mở to hai mắt nhìn hai đệ muội trước mắt, có lẽ là thấy được búp bê sữa lớn bằng mình, có chút tò mò, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, trong miệng y y a a than thở, cánh tay nhỏ vung tới múa lui trước vai Tần Tĩnh Trì, hoạt bát vô cùng.
Tô Hà nhìn Đô Đô trắng nõn, bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé mê hoặc: "Tĩnh Trì, mau cho thẩm bế Đô Đô một lúc, thẩm đã nhiều ngày không bế nó.”
Đón Đô Đô vào lòng, bà ấy thở dài: "Ai nha, Đô Đô của chúng ta càng đẹp, càng trắng hơn rồi!"
Tô Hà nhịn không được cúi đầu hôn cậu bé, cười nói: "Đô Đô à, con có nhớ Tô nãi nãi không?”
“A... A... Hihi…”
Giang Oản Oản lau nước miếng lấp lánh trên khóe miệng cho Đô Đô, cười nói: "Cả ngày nó cũng không dính chút nắng, cho nên mới trắng, cả ngày cháu bế nó, luôn có cảm giác mỗi ngày một vẻ, lớn lên quá nhanh.”
Tô Hà gật đầu: "Tiểu hài tử mà, đều là như vậy, trước kia lúc Tuyết Trân mới hạ sinh, khuôn mặt nhăn nhúm, làn da đỏ rực, lúc ấy trong lòng thẩm cũng bối rối lắm. Thẩm còn nghĩ sao tiểu oa nhi này lớn lên xấu như vậy, còn là một nữ hài tử, sau này phải như thế nào đây. Ai ngờ, sau khi chăm một thời gian ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần trắng nõn, lúc đấy trái tim thẩm mới xem như được thả lỏng.”
Trời gần như tối đi, sau khi tan học, Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt được đón đến Lý phủ, chúng vây quanh giường mà hai tiểu tử đang nhắm mắt ngủ ngon lành, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt rất tập trung.
Tô Hà mỉm cười vào phòng, nhẹ giọng nói với chúng: "A Nguyệt, Đoàn Đoàn, mau tới ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-262.html.]
Lúc này chúng mới lưu luyến đi theo bà ấy ra ngoài.
Ăn cơm tối xong, cả nhà họ Tần cũng tính trở về, trong nhà không có ai, đừng nói cái khác, chính là trong nhà nuôi gà và heo cũng không ai ăn.
Ngồi trong xe ngựa, Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô được Lý Tam Nương bế, cậu bé duỗi tay nhẹ nhàng gảy ngón tay út mềm mại của Đô Đô, nhìn dáng vẻ trắng nõn mềm mại của Đô Đô, Đoàn Đoàn nói: "Đô Đô bảo bảo, đệ thấy đệ muội nhà tiểu thúc thúc không? Đệ muội không đẹp bằng Đô Đô của chúng ta, bọn họ hồng hồng, còn nho nhỏ.”
Có lẽ Đô Đô ý thức được Đoàn Đoàn đang khen cậu bé nên vui vẻ nhảy nhót trên đùi Lý Tam Nương, miệng còn bập bẹ không ngừng: "A... A..."
Tần mẫu ngồi bên cạnh nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, cười nói: "Bởi vì đệ muội là sinh đôi, cho nên lúc mới sinh ra sẽ không khỏe mạnh như Đô Đô, Đoàn Đoàn đợi thêm một tháng nữa rồi đi xem, đệ muội lớn lên cũng sẽ đẹp như Đô Đô.”
“Nhưng cho dù sau này đệ muội không đẹp bằng Đô Đô, Đoàn Đoàn cũng sẽ rất thích chúng!”
“Được, nãi nãi biết, tôn tử của ta là ngoan nhất.”
Đoàn Đoàn được khen, ôm cánh tay Tần mẫu kiêu ngạo mỉm cười: "Haha…”
Về đến nhà nằm trên giường, Tần Tĩnh Trì mới nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở một phong bì lớn trên bàn ra, trong phong bì còn chứa một phong bì nhỏ và... Một tờ ngân phiếu.
Tần Tĩnh Trì nhìn mấy chữ năm vạn lượng kia, kinh ngạc mở to hai mắt.
Thư là của Lý Viễn lúc bọn họ rời đi đã đưa cho bọn họ, là Mộ Quy Hoằng gửi thư tới cho họ.
Tần Tĩnh Trì ngẩn người, chậm rãi mở thư ra, bên trong là thư Mộ Quy Hoằng viết, hắn mở ra tỉ mỉ đọc.
Giang Oản Oản nhẹ nhàng vỗ lên người Đô Đô, nhỏ giọng hỏi: "Mộc đại nhân nói gì vậy?”
Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không có gì, nói là Đô Đô chúng ta đã hạ sinh nhưng ngài ấy không có cách nào tới đây, liền… Liền gửi cho chúng ta ngân phiếu năm vạn lượng, một là chúc mừng nó hạ sinh, hai là tiền kiếm của diêm tiêu làm đá mà chúng ta đã gửi vào hè, tiền này coi như chia cho chúng ta.”
Giang Oản Oản kinh ngạc nói: "Nhưng, nhưng lúc ấy ngài ấy đã gửi ngân phiếu cho chúng ta rồi mà. Lần này lại gửi tới, đoán chừng… Là kiếm được khá nhiều.”
Tần Tĩnh Trì thu thư lại gật đầu: "Hẳn là vậy, nếu buôn bán làm đá, vậy xem như món lãi kếch sù, mà ngài ấy lại có cách, nếu muốn kiếm tiền là chuyện rất dễ dàng. Tuy năm vạn lượng này đối với chúng ta mà nói coi là rất nhiều, nhưng với ngài ấy mà nói có lẽ không tính là gì.”
“Được rồi, nàng và Đô Đô ngủ đi, trong này còn có thư cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, ta đưa qua cho nó.”
Giang Oản Oản xua tay: "Đi đi.”
Đoàn Đoàn đang nằm sấp trên giường tập trung ghép hình, nghe được tiếng gõ cửa thì nhanh chóng mang giày vào chạy tới mở cửa.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc hỏi: "Cha, sao vậy?
Tần Tĩnh Trì quơ phong thư trong tay nói: "Tinh Tinh ca ca của con viết thư cho con, cha đưa tới cho con.”
Đoàn Đoàn kinh hỉ trừng to hai mắt, kiễng mũi chân muốn lấy thư từ trong tay Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì cầm thư giơ lên, nắm tay cậu bé nói: "Cha cùng đọc với con, có vài chữ có thể con không biết.”
Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: "Vâng vâng!”
Nói xong vội vàng xoay người trở lại bên giường, cậu bé cất bộ xếp hình trên giường vào trong hộp gỗ rồi nhìn Tần Tĩnh Trì đang đứng bên giường, cậu bé vỗ giường của mình: "Cha, mau lên đây, chúng ta lên giường đọc đi, lạnh quá!"
Tần Tĩnh Trì vừa nằm lên giường, Đoàn Đoàn lập tức rúc vào lòng hắn, cái đầu nhỏ tựa vào cánh tay hắn quay đầu lo lắng nói: "Cha, mau mở thư ra!"
Tần Tĩnh Trì vừa mở phong thư vừa nói: "Mộc thúc của con nói, Tinh Tinh ca ca của con đã viết cho con từ sớm, kết quả ngài ấy quên gửi cho con, lần này đúng lúc ngài ấy cũng muốn gửi cho chúng ta thì ngài ấy mới nhớ ra.”