Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:12
Lượt xem: 12
Theo một tiếng thét chói tai của Lý Tuyết Trân, tiếng khóc nỉ non của hài tử cũng vang lên.
Bà đỡ nhìn tiểu nam hài đỏ hỏn trước mặt, đang định thu dọn một chút đẻ ra ngoài báo tin vui, kết quả một bà mụ khác ở bên cạnh giúp đỡ kinh hô một tiếng: "Còn... Còn có một tiểu hài nữa!"
“Cái gì? Ôi trời! Nhất định là song thai!”
Ngay cả Lý Tuyết Trân cũng kinh ngạc, nàng ấy cho rằng đã xong, nào ngờ lại còn một tiểu hài! Cảm nhận được đau đớn trong bụng, Lý Tuyết Trân bĩu môi muốn khóc, một tiểu hài đã hạ sinh trong thời gian dài như vậy, lại thêm một tiểu hài nữa thì phải sinh trong bao lâu!
Nhưng cũng may đã sinh đứa thứ nhất, cho nên đứa thứ hai rất nhanh, vỏn vẹn chỉ vài phút thì trong phòng lại truyền tới tiếng khóc nỉ non.
Tần Tĩnh Nghiễn và những người khác bên ngoài nên không rõ nguyên do, không rõ tại sao tiểu hài đã hạ sinh lâu như vậy mà vẫn khóc, vả lại bà đỡ còn không ôm ra.
Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên nghĩ đến gì đó, môi run rẩy nói: "Sẽ không... Sẽ không là Tuyết... Tuyết Trân..."
Lý Viễn vỗ đầu hắn một cái: "Nói bậy bạ gì đó! Chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!" Chỉ là mặc dù lời nói của ông ấy tràn đầy trung khí nhưng thật ra ngón tay cũng đang khẽ run lên.
Tiểu Ngọc cũng vội vàng "Phi" vài tiếng: "Cô gia, người đừng nói bậy, tiểu thư chắc chắn không có việc gì!"
Tô Hà nghe Tần Tĩnh Nghiễn nói, sắc mặt trắng bệch, không... Không có việc gì! Không đâu!
Bà ấy vừa định mở miệng, cửa đã một tiếng "Két" mở ra, mấy người họ vội vàng đi lên phía trước.
Hai bà đỡ mỗi người ôm một tiểu hài cười tủm tỉm bước ra, cười nói: "Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân! Tiểu thư sinh một đôi long phượng thai!”
Nói xong lập tức đưa nhi tử cho Lý Viễn và Tô Hà: "Đây là ca ca!”
Rồi lại nhanh chóng đưa nhi nữ cho Tần Tĩnh Nghiễn: "Đây là muội muội! Trông rất xinh đẹp!”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu hài tử đỏ rực trong tã lót, tuy rằng nhìn không ra xinh đẹp chỗ nào, nhưng vừa nghĩ tới đây là tiểu nữ nhi của mình thì đã vô cùng vui vẻ!
Lý Viễn và Tô Hà bế ca ca, trong ánh mắt đều tràn đầy ý cười, trêu chọc vài cái, Lý Viễn lại vội vàng nhìn muội muội trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn, Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng đưa tã lót cho ông ấy: "Nhạc phụ, người mau bế muội muội đi, con đi xem Tuyết Trân!"
Nói xong liền mở cửa vào phòng.
Hai bà đỡ đang thu dọn đệm chăn đầy máu, thấy cậu đột nhiên xông tới vội nói: "Ôi nha! Nam tử cũng không thể đi vào! Chúng ta còn chưa thu dọn xong đâu!”
Tần Tĩnh Nghiễn hoàn toàn không để ý hai người họ phản đối, cũng không nghe rõ họ đang nói cái gì, vừa vào phòng đã trực tiếp ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Lý Tuyết Trân đầu đầy mồ hôi khiến cậu đau lòng không thôi.
Lý Tuyết Trân mỉm cười nhìn cậu, còn chưa nói gì đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tần Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy đột nhiên ngủ thiếp đi, sợ hãi kéo bà đỡ qua một bên lo lắng hỏi: "Nương tử ta… Ta bị sao vậy?"
Bà đỡ vội vàng kéo vạt áo từ trong tay cậu trở về, bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư quá mệt mỏi, cho nên mới mê man, không có việc gì đâu, ngài đừng lo lắng.”
Tảng đá lớn trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn chợt rơi xuống đất: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”
Thấy Lý Tuyết Trân ngủ say, Tần Tĩnh Nghiễn cẩn thận dịch chăn cho nàng ấy rồi mới ra ngoài nhìn hai tiểu hài nhà mình.
Lúc này, cậu mới cẩn thận đánh giá vẻ ngoài của hai tiểu hài này, nhìn một lúc lâu, cậu thật sự cảm thấy hai tiểu hài này hình như... Hình như hơi xấu, khi Đô Đô vừa mới hạ sinh, cậu có thấy qua, tiểu tử kia vừa sinh ra đã là dáng vẻ trắng nõn mềm mịn.
Hai tiểu hài nhà mình... Đỏ hỏn... Rất gầy…
May mà cậu không nói thẳng ra, bằng không sợ là Tô Hà và Lý Viễn sẽ muốn đánh cậu một trận. Vốn dĩ Lý Tuyết Trân mang song thai nhưng bụng cũng không quá lớn, mà cái bụng kia của Giang Oản Oản chỉ mang một mình Tiểu Đô Đô, còn lớn hơn bụng Lý Tuyết Trân một chút, hơn nữa bình thường song thai mới vừa sinh ra đều có hơi gầy yếu, hai tiểu hài này của nhà họ đã coi như không tệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-261.html.]
DTV
Thế là trong nháy mắt, Tần Tĩnh Nghiễn lại kiêu ngạo lên, tuy rằng nhi tử nữ nhi của cậu không đẹp giống Đô Đô, nhưng nhà bọn họ chính là hạ sinh thai long phượng đấy!
Lý Viễn và Tô Hà nhìn biểu tình đắc ý trên mặt cậu, bật cười lắc đầu, tiếp tục cúi đầu cười híp mắt dỗ dành hai tiểu hài đang ở trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Tần còn đang ăn sáng, Tần Tĩnh Nghiễn đã lái xe ngựa tới.
Tần phụ mở cửa cho cậu, cậu cười toe toét hét lên: "Tuyết Trân hạ sinh rồi!”
Tần mẫu vội vàng đặt đũa xuống, hỏi: "Thế nào? Sinh nhi tử hay nữ nhi?”
Đoàn Đoàn cũng sững sờ, lau miệng rồi vội kéo Tần Tĩnh Nghiễn đang đứng bên cạnh cậu bé: "Tiểu thúc! là đệ đệ hay muội muội vậy?"
Tần Tĩnh Nghiễn ngồi xuống cạnh cậu bé, thấy mọi người đang nhìn mình với dáng vẻ tò mò lại chờ mong, khẽ cười nói: "Sau này con chính là người có nhi nữ song toàn!"
“Hả?” Đoàn Đoàn gãi đầu, không hiểu sao tiểu thúc nhà mình không trả lời vấn đề của mình và nãi nãi.
Tần mẫu lập tức cười ra tiếng: "Thật sao?”
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Đương nhiên là thật!”
Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn hai người họ, nôn nóng hỏi: "Ai nha, tiểu thúc, nãi nãi, hai người nói gì vậy? Sao Đoàn Đoàn nghe không hiểu, thế thì cuối cùng là đệ đệ hay muội muội vậy?"
Cuối cùng Tần phụ cũng kịp phản ứng, cười híp mắt vuốt đầu Đoàn Đoàn nói: "Ai nha, tôn tử ngoan à, ý tiểu thúc của con là thẩm của con đã hạ sinh một đệ đệ và một muội muội, hạ sinh long phượng thai!"
Đoàn Đoàn trừng to hai mắt, vội vàng túm lấy tay Tần Tĩnh Nghiễn, hét lên: "Vừa có đệ đệ vừa có muội muội! A! Đoàn Đoàn lại có đệ muội rồi!”
“Tiểu thúc ơi tiểu thúc! Hôm nay Đoàn Đoàn muốn đi thăm đệ muội với thúc!”
Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Được! Chờ buổi chiều sau khi con và A Nguyệt tan học đi, đến lúc đó tiểu thúc tới đón các con.”
Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Vâng vâng vâng! Vậy tiểu thúc nhất định phải tới! Còn phải mau tới nha!”
Lúc này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bế Đô Đô xuống lầu, chợt nghe được tiếng nói chuyện líu ríu của Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: "Tiểu Đoàn nhà chúng ta là một con chim sẻ nhỏ thành tinh đi, trời vừa sáng đã nói không ngừng.”
Đoàn Đoàn thấy hai người họ từ trên lầu đi xuống, thì vội chia sẻ niềm vui: "Cha nương! Đoàn Đoàn lại có đệ muội rồi!”
Giang Oản Oản kinh ngạc nói: "Long phượng thai sao? Tuyết Trân thế nào rồi?”
Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Tuyết Trân không sao, tẩu tử đừng lo lắng. Hôm nay đệ đến là muốn nói cho mọi người biết tin tốt này!”
Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu: "Tiểu tử này, thật sự là vận khí tốt! Một lần đã nam nữ song toàn rồi! Nào giống ta, chỉ có hai tiểu quỷ quấn người, sao không cho ta một nữ nhi chứ.” Trong khi đang phàn nàn, nụ cười trên mặt hắn không hề giảm bớt.
Đoàn Đoàn vội kéo cánh tay hắn phản bác: "Hừ, phụ thân thật xấu xa, không thể ghét bỏ Đoàn Đoàn và Tiểu Đô Đô, Đô Đô nhà chúng ta thật đáng yêu, thật sự xinh đẹp nha!"
Giang Oản Oản cũng phụ họa nói: "Đoàn Đoàn chúng ta nói rất đúng.”
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ lại uất ức buông tay ra, hắn... Hắn chỉ muốn sinh thêm một nữ nhi mà thôi, như vậy cũng không được sao?
Tần Tĩnh Nghiễn cười ha ha, ngồi một lúc rồi chuẩn bị trở về: "Vậy con đi trước, con còn phải về chăm sóc Tuyết Trân, cha nương, ca tẩu, mọi người có muốn đi cùng con nhìn hai tiểu hài kia không?"
Tần phụ Tần mẫu lập tức gật đầu, đồng thanh nói: "Đi đi đi!”
Cuối cùng, tất cả mọi người trong nhà, bao gồm Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương bên cạnh, tất cả mọi người đều khóa kỹ cửa của sân chính, cùng nhau đến huyện thăm Lý Tuyết Trân và hai tiểu bảo bảo.
Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt bởi vì phải đến học viện, cho nên chúng một lớn một nhỏ đã bị mọi người vô tình ném ở cửa học viện, trong không khí chỉ bay tới một câu hư ảo: "Buổi trưa lại đến đón các con."