Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:10
Lượt xem: 8

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì dịu dàng giúp nàng nhẹ nhàng chà da đầu, hỏi: "Thế nào, lực như này nàng thấy được chưa?”

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ! Thoải mái! Tiểu Trì Tử, hôm nay biểu hiện không tệ! Có tiến bộ có tiến bộ!”

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, nắm cằm nàng nghiêng sườn mặt tinh xảo của nàng sang, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng khiến cổ họng hắn chuyển động rồi cúi đầu hôn xuống.

Khóe miệng Giang Oản Oản hơi nhếch lên, hai tay đặt ở trên thùng nắm chặt mép thùng tắm, tiếng thở dốc dần nặng nề hơn.

Qua một lúc lâu, Giang Oản Oản hơi mở mắt ra, dùng sức đẩy hắn.

Nhưng tay Tần Tĩnh Trì trượt trên lưng nàng, từ sau khi bụng Giang Oản Oản bảy tám tháng thì hắn đã không chạm vào nàng, bây giờ làm sao hắn có thể chịu dừng lại.

“Hít…”

Giang Oản Oản hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Còn đang trong phòng tắm! Các cha nương nghe được thì phải làm sao?”

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, thanh âm thô nặng trầm thấp nói: "Các cha nương đã ngủ từ sớm rồi!”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Vậy... Vậy cũng không thể ở trong phòng tắm! Huống chi... Huống chi thiếp... Thiếp mới ở cữ xong! Sao có thể... Sao có thể làm chuyện đó nhanh như vậy chứ!”

Môi Tần Tĩnh Trì cọ vào mũi nàng, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn trên mặt nàng, giọng hắn trầm thấp: "Ta đã hỏi đại phu, ông ấy nói nửa tháng sau khi hạ sinh là đã có thể rồi."

Giang Oản Oản sững sờ nhìn hắn kinh hô: "Chàng còn hỏi cái này! Chàng… Chàng cũng đúng là không biết xấu hổ! Sao lại không biết xấu hổ hỏi cái này chứ!”

Khoé mắt Tần Tĩnh Trì ửng đỏ cúi đầu nhìn hạ thân, trong nháy mắt, quần áo bay ra bên ngoài bồn tắm, bọt nước trong bồn tắm dần dần rơi ra ngoài, trong thoáng chốc, toàn bộ phòng tắm là một khoảng bừa bộn, bọt nước dần thấm ướt cả phòng tắm không có chỗ nào là khô ráo.

Giang Oản Oản mệt mỏi ghé vào người Tần Tĩnh Trì, đầu tựa vào vai cổ hắn, hai tay nàng buông lỏng xuống nước, mỏi nhừ đến mức không nhấc lên nổi.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu hôn nàng, lồng n.g.ự.c bởi vì thở hổn hển mà kịch liệt phập phồng.

Hắn dựa vào mép thùng rồi ngửa đầu nhắm hai mắt lại, trên mặt đều là sự thả lỏng và nhẹ nhàng.

Qua một lúc lâu, hắn mới bước ra khỏi thùng tắm, nhìn quần áo ướt đẫm trên nền đất, hắn miễn cưỡng nhặt lên bỏ vào sọt quần áo bẩn bên cạnh, rồi lại nhặt tiết khố vẫn chưa hoàn toàn bị ướt được hắn ném ra xa một chút mặc vào. Lúc này mới bế Giang Oản Oản từ trong thùng tắm ra lau người cho nàng, mặc áo ngủ vào cho nàng, tiếp đó bế người lên lầu.

Đặt Giang Oản Oản vào trong chăn, đắp chăn xong, Tần Tĩnh Trì tìm một bộ quần áo mới, đi tới bên giường mới phát hiện Đô Đô nằm trên giường đã thức dậy, còn đang chớp đôi mắt to sáng ngời, một bàn tay nhỏ bé đưa tới bên miệng vui vẻ gặm, giống như là thứ gì đó cực kỳ mỹ vị.

Thỉnh thoảng cái miệng nhỏ còn bập bẹ vài tiếng như trẻ con: "Ô... A ô…”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười bế cậu bé lên: "Đô Đô, sao lại thức rồi? Con đói bụng không?”

Giang Oản Oản nghe được giọng nói của hắn thì mơ màng tỉnh lại, nhìn Tần Tĩnh Trì đang lắc cánh tay bế Đô Đô, mỉm cười nói: "Chàng nhanh bế Đô Đô lại đây đi, thiếp cho nó b.ú sữa, chắc là đói bụng rồi.”

“A… Hihi…”

Giang Oản Oản đút sữa xong, nhìn tiểu tử cười híp mắt trong n.g.ự.c khiến nàng không khỏi cười khẽ một tiếng: "Sao Đô Đô nhà chúng ta lại vui vẻ thế này? Hửm?”

Tần Tĩnh Trì tựa vào đầu giường, duỗi tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô vài cái, Đô Đô nghi hoặc nghiêng đầu: "A…”

“Bế Đô Đô cho thiếp đi.”

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô, hôn lên mặt cậu bé vài cái.

Đô Đô bị hắn hôn liền mỉm cười không ngừng, còn lộ ra nứu răng hồng hào: "Hihi…”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh vừa làm xong bài tập, dường như nghe được tiếng cười của Đô Đô nên đã bịch bịch chạy tới.

Đoàn Đoàn mở cửa ra rồi lập tức leo lên giường.

Giang Oản Oản xốc chăn lên: "Đoàn Đoàn, mau vào chăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-260.html.]

Đoàn Đoàn nghe xong vội vàng chui vào: "Nương, sao hôm nay Đô Đô vẫn chưa ngủ? Mọi khi đệ ấy ngủ rất sớm!”

Giang Oản Oản cười nói: "Nương cũng không biết, có thể ban ngày nãi nãi dỗ đệ ấy ngủ quá lâu, cho nên bây giờ không ngủ được.”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Đô Đô, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cậu bé, hỏi: "Đô Đô à, nương nói có phải là thật không?”

“A... A…”

DTV

Đoàn Đoàn nhìn cậu bé đang ngây ngốc nhìn mình, dáng vẻ mơ hồ, chỉ cảm thấy đệ đệ bảo bối nhà mình vô cùng đáng yêu!

Cậu bé thật sự nhịn không được vội khoát tay lên vai Tần Tĩnh Trì chống đỡ đứng dậy, tiến đến trên mặt Đô Đô hôn cậu bé một cái rồi mới hài lòng ngồi trở về.

Đô Đô bị Đoàn Đoàn hôn một cái, mắt đều cười híp thành một cái khe, xem ra cậu bé rất thích được ca ca nhà mình hôn.

“Haha…”

Đoàn Đoàn cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô lại bắt đầu hôn: "Moa! Moa!..."

Lúc cậu bé hôn còn phát ra tiếng rất lớn, chờ cậu bé hôn xong, Đô Đô nghiêng đầu nhìn cậu bé không chớp mắt, trong mắt đều là tò mò và vui vẻ: "Ô?”

“Ha ha, Đô Đô, con có thích ca ca hôn con không?”

Đô Đô quơ bàn tay nhỏ bé mềm mại: "A!”

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh nhìn Giang Oản Oản: "Nương ơi nương, đệ ấy rất thích con hôn đệ ấy!

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười nói: "Đệ đệ cũng không biết nói, sao có thể hiểu con đang nói gì.”

Đoàn Đoàn như muốn chứng minh, vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô nói: "Đô Đô, nếu đệ thích, vậy ca ca hôn tay đệ, thì đệ cười một cái có được không?"

Nói xong cậu bé hôn lên mu bàn tay Đô Đô vài cái, ngẩng đầu với vẻ mặt chờ mong nhìn Đô Đô.

Đô Đô tò mò chớp mắt, Đoàn Đoàn đợi một lúc lâu, khi sắp buông tha, tiểu tử kia đột nhiên híp mắt nở nụ cười: "Hihi... A!”

Đoàn Đoàn lập tức quay đầu: "Nương, nương xem, đệ đệ thích con hôn đệ ấy, có phải cha cũng nhìn thấy đúng không?”

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô đang khoa chân múa tay vui sướng trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Thấy được thấy được, Đô Đô cười vui vẻ như vậy, chắc chắn thích Đoàn Đoàn ca ca của đệ ấy.”

“Con đã nói rồi, nương còn nói đệ đệ nghe không hiểu, thật ra Đô Đô nhà chúng ta rất thông minh đấy!"

“Ừ, thông minh…” Giang Oản Oản tựa vào gối vô cùng mệt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu thấy nàng ngủ, nhanh chóng duỗi tay chặn miệng đang muốn nói tiếp của Đoàn Đoàn lại, nhỏ giọng nói: "Nương con ngủ rồi, Đoàn Đoàn đừng nói nữa, kẻo đánh thức nương của con.”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Giang Oản Oản rồi lập tức gật đầu, sau đó rón rén nhích về phía nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt Giang Oản Oản một cái rồi làm tư thế muốn đứng dậy: "Cha, vậy Đoàn Đoàn về phòng trước nha.”

Tần Tĩnh Trì vội kéo cậu bé lại: "Hôm nay con ngủ cùng cha nương đi." Con mà bò ra ngoài là sẽ đánh thức nương con, nhưng câu sau hắn không nói ra.

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng ngời liền gật đầu: "Vâng vâng!”

Nhanh chóng rúc vào trong chăn, Tần Tĩnh Trì cũng đặt Đô Đô trong lòng bên cạnh hắn. Đô Đô gặm bàn tay nhỏ bé, chơi đến quên cả trời đất không có một chút buồn ngủ. Tay Đoàn Đoàn vỗ nhẹ tã lót ở trong chăn, dỗ Đô Đô ngủ.

Bên này một khoảng yên lặng, mà bên kia, trong Lý phủ, từ khi trời gần tối Lý Tuyết Trân bắt đầu cảm thấy hài tử trong bụng đã muốn ra ngoài không thể chờ, khiến bụng nàng ấy đau đến bây giờ. Nhưng vẫn chưa hạ sinh.

Bà mụ ở bên cạnh nàng ấy liên tục nói: "Thả lỏng một chút, dùng sức! Lại dùng sức! Nhanh, đã thấy đầu! Sẽ nhanh ra thôi! Lại dùng sức đi!”

“A!”

Tần Tĩnh Nghiễn, Lý Viễn và Tô Hà ở ngoài phòng nghe thấy giọng nói, đều vô cùng lo lắng.

Tần Tĩnh Nghiễn đi tới đi lui, thỉnh thoảng bước tới cửa phòng cẩn thận nghe, trên trán lại bởi vì sốt ruột và lo lắng mà đổ đầy mồ hôi.

Loading...