Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:08
Lượt xem: 8

Thấy cậu bé ở trước mặt mình không che giấu sự sùng bái đối với tiểu cữu nhà mình, Đoàn Đoàn thở dài, lá gan của Tiểu Bao Tử cũng thật lớn, ở trước mặt chính chủ lại dám ngang nhiên trèo tường, ôi...

Nhưng, Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười như cơn gió mùa xuân của Giang Tư Nguyệt, cũng không khỏi ngây người một lúc. Quên đi quên đi, ai bảo tiểu cữu nhà cậu bé quá đẹp chứ, nếu mình đã thích như vậy thì Tiểu Bao Tử thích cũng không có gì đáng trách.

Đây có lẽ chính là chính chủ của người hâm mộ mà nương nói, Đoàn Đoàn nghĩ.

Cẩu Đản và Nhị Oa nghe Tiểu Bao Tử nói, cũng không khỏi nhìn Giang Tư Nguyệt, trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ, A Nguyệt cữu cữu thật sự là đẹp nha.

Bởi vì tướng mạo Giang Tư Nguyệt thật sự quá mức nổi bật, ở trong học viện cũng không thể tránh khỏi sẽ có rất nhiều người chú ý, mà cậu ta lại chỉ đứng ở trong lớp tiểu nhi, cho nên các tiểu tử đều thích vây quanh Giang Tư Nguyệt khi chúng ở trong sân vào giờ ra chơi. Nếu là những người khác nhìn chằm chằm thì sống lưng chúng đều sẽ ưỡn thẳng hơn, một dáng vẻ tự hào, chính là trong lớp chúng có người đẹp nhất học viện!

Nhóm tiểu tử đang hỏi thì phu tử đã đi vào, Đoàn Đoàn nhanh như chớp trượt khỏi vòng tay của Giang Tư Nguyệt, giẫm giẫm chạy tới vị trí của mình ngồi xuống.

Mà sau khi tan học, Đoàn Đoàn còn nhớ lời Tiểu Bao Tử nói, lấy nhũ danh của đệ đệ nhà mình là gì cho hay đây?

Đoàn Đoàn bám vào cửa sổ xe, ngơ ngác nghĩ, dùng "Bảo Bảo" làm nhũ danh cũng rất tốt. Ừm, cứ quyết định vậy đi, về nhà cậu bé sẽ nói với cha nương ngay!

“Cha nương ơi! Nhũ danh tiểu bảo bảo nhà chúng ta là "Bảo Bảo", được không?”

Giang Oản Oản đang tựa vào đầu giường uống canh gà mà Lý Tam Nương và Tần mẫu nấu, nàng còn chưa nhìn thấy Đoàn Đoàn vào nhà đã nghe thấy giọng nói của cậu bé.

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua tiểu tử đang ngủ say bên cạnh Giang Oản Oản, đặt canh gà xuống rồi vội đi tới cửa ngăn Đoàn Đoàn lại: "Đoàn Đoàn, nhỏ giọng một chút, đệ đệ của con ngủ rồi, vất vả lắm mới dỗ được đệ đệ của con ngủ đấy.”

Đoàn Đoàn vội vàng che miệng, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng ạ.”

Đoàn Đoàn đi theo sau Tần Tĩnh Trì, rón rén bước tới bên giường nhìn Giang Oản Oản nhỏ giọng hỏi: "Nương, hôm nay nương có đau không? Khó chịu không?”

Giang Oản Oản lắc đầu, duỗi tay vuốt mũi nhỏ của cậu bé: "Nương không đau, cuối cùng đại bảo bối nhà chúng ta cũng tan học rồi.”

Đoàn Đoàn che cái miệng nhỏ nhắn lén cười: “Vâng vâng, đại bảo bối tan học, cho nên muốn tới thăm tiểu bảo bối.”

Nói xong đã vội bước tới bên kia giường, nhẹ nhàng tiến gần giường, cẩn thận nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ say.

Thấy cái miệng nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo nhẹ nhàng chép một cái khiến Đoàn Đoàn vui vẻ đến cười híp mắt.

Nhìn đệ đệ một lúc, Đoàn Đoàn mới nhớ ra chuyện cậu bé muốn nói: "Cha nương, chúng ta đặt nhũ danh cho đệ đệ đi, gọi là ‘Bảo Bảo" được không?"

Giang Oản Oản khẽ cười nói: "Sao ‘Bảo Bảo’ có thể xem là nhũ danh được, nương và cha cũng thường xuyên gọi con là bảo bảo mà.”

Thấy đề nghị của mình bị từ chối, vẻ mặt Đoàn Đoàn ủ rũ, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nói: "Hôm nay, chúng ta đã đặt tên cho đệ đệ rồi, đại danh là ‘Tần Kỳ Tranh’, nhũ danh là ‘Đô Đô’, đại danh là cha đặt, nhũ danh là nương con đặt, Đoàn Đoàn cảm thấy dễ nghe không?”

Trước đây Tần Tĩnh Trì vốn định đặt cho Đoàn Đoàn cái tên như bây giờ, nhưng lúc ấy cậu bé quá nhỏ gầy, cho nên mới đặt cho cậu bé cái tên ‘Kỳ An’ này, hy vọng cậu bé bình an khỏe mạnh.

Mà tiểu tử này, vừa sinh ra đã nặng bảy tám cân, sức khỏe rất tốt, Tần Tĩnh Trì hy vọng sau này cậu bé sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, xương cứng như sắt, vì thế đã gọi là "Kỳ Tranh".

Mà Giang Oản Oản cảm thấy chữ "Tranh" này quá cứng nên muốn đặt cho cậu bé một nhũ danh mềm mại, một phần tiểu tử này vừa sinh ra đã trắng trẻo mềm mại, cho nên nàng đã đặt nhũ danh gọi là "Đô Đô".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-259.html.]

“Đô Đô... Đô Đô… Oa! Nương đặt nhũ danh cho đệ đệ dễ nghe hơn Đoàn Đoàn, nương quá lợi hại!”

Sau đó lại đọc đại danh của Đô Đô mấy lần: "Kỳ Tranh… Kỳ Tranh... Hihi... Tên đệ đệ giống tên Đoàn Đoàn!”

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nhỏ của cậu bé nói: "Đương nhiên, hai con là huynh đệ, là người thân cận nhất ngoại trừ cha và nương con, sau này con và đệ đệ phải sống chung thật tốt, quan tâm lẫn nhau, biết không?"

“Đoàn Đoàn biết ạ, Đoàn Đoàn rất thích Tiểu Đô Đô nhà chúng ta, sẽ không bắt nạt đệ ấy. Sau này nếu có ai dám bắt nạt đệ ấy thì Đoàn Đoàn sẽ đánh người đó!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nói: "Lỡ như sau này Đô Đô vô cùng nghịch ngợm, nếu đệ ấy đánh người khác thì phải làm sao?”

“Không... Không thể nào, đệ đệ nhất định sẽ rất ngoan, ừm... Nếu... Nếu như đệ ấy nghịch ngợm, vậy Đoàn Đoàn nhất định phải dạy đệ ấy thật tốt. Đô Đô nhà chúng ta đáng yêu như vậy, không thể làm chuyện xấu." Đoàn Đoàn nhìn Đô Đô đang nằm trên giường, cam đoan nói.

“Được.”

Mà Tần Tĩnh Trì cũng mặc kệ cậu bé, tự mình bưng bát lên tiếp tục đút cho Giang Oản Oản: "Nào, nàng uống hết phần còn lại đi.”

Giang Oản Oản bĩu môi liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ cúi đầu uống, trước khi nàng còn chưa sinh Đô Đô cũng đã uống rất nhiều. Hôm nay sau khi sinh Đô Đô, lại càng làm trầm trọng thêm, cái gì canh gà, canh xương, thay đổi hầm đa dạng, Giang Oản Oản cảm thấy mình ở cữ xong không chừng sẽ béo hơn rất nhiều.

Rất nhanh hơn một tháng đã trôi qua, cuối cùng Giang Oản Oản cũng đã ở cữ xong, chỉ là ở cữ mà nàng đã ngồi bốn mươi tới năm mươi ngày nhưng đáng ăn mừng chính là nàng không có béo lên, nghĩ tới đây thôi nàng đã rất vui rồi.

Tần Tĩnh Trì ôm Đô Đô dỗ dành, thấy nàng vui vẻ trong miệng còn ngâm nga ca d.a.o không biết tên, bất đắc dĩ nói: "Ở cữ gian nan như vậy sao? Dáng vẻ này của nàng, cứ như ngồi ngục giam một hai tháng vậy.”

Giang Oản Oản tìm quần áo trong tủ, cười nói: "Đương nhiên rồi! Cuối cùng thiếp cũng đã có thể không cần bị các nương ép nằm trên giường, mấu chốt là họ còn không cho thiếp gội đầu, thiếp khó chịu c.h.ế.t mất! Hôm nay thiếp muốn tắm rửa, gội đầu thật kỹ, cuối cùng thiếp đã có thể không cần mặc quần áo rộng rãi xấu xí!”

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng lắc lắc tã lót giữa cánh tay, bất đắc dĩ nói: "Không phải ta thường xuyên bưng nước nóng gội cho nàng sao.”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thật khó chịu, lúc chàng gội đầu, gãi da đầu thiếp đau lắm luôn, một chút cũng không thoải mái như tự mình gội.”

Thấy Đô Đô trong lòng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hoàn toàn ngủ say, Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường đắp chăn rồi mới đi về phía Giang Oản Oản.

"Ta tắm cho nàng được không?"

Giang Oản Oản gật gật đầu: "Cũng được, vậy chàng mau giúp thiếp chọn, thiếp muốn mặc áo ngủ xinh đẹp!”

Tần Tĩnh Trì nhéo mặt nàng: "Nàng mặc cái gì cũng đẹp, quần áo chỉ làm nền thôi.”

DTV

Nhưng tay hắn lại vô cùng thành thật lấy một bộ áo ngủ mới màu hồng nhạt: "Mặc cái này đi, là áo mới, tuy là làm nền, nhưng thật sự làm nổi bật nương tử của ta..." Tần Tĩnh Trì đột nhiên ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Người đẹp hơn hoa."

Giang Oản Oản xoa lỗ tai oán trách nói: "Đây là tật xấu gì của chàng đây, luôn thích đến sát tai thiếp, nói... Nói cái gì, giọng là... Là lạ.”

Tần Tĩnh Trì khẽ búng trán nàng một cái, cầm quần áo đã lấy xuống kéo tay nàng qua rồi nhanh chóng đi ra ngoài: "Được rồi, đi tắm đi.”

Giang Oản Oản bĩu môi rập khuôn đi theo hắn xuống lầu.

Dựa vào trong thùng tắm, Giang Oản Oản nhắm mắt thở dài nói: "Tắm thật sự rất sảng khoái! Rốt cuộc cũng được sống lại!”

Loading...