Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:04
Lượt xem: 14

Mộ Quy Hoằng cười khẽ rồi ăn một miếng thịt bò khô, lại ăn một miếng kẹo dẻo, cảm thụ được mùi sữa nồng đậm hương ngọt trong miệng, Mộ Quy Hoằng không khỏi nhíu mày: “Tinh Tinh, con mau nếm thử cục đường này, nó rất thơm!”

Mộ Nam Tinh liếc nhìn ngài ấy rồi nhanh chóng cầm một miếng nếm thử, nhai nhai, lại cầm một miếng.

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Ăn ngon không?”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Vâng, ăn ngon!”

Mộ Quy Hoằng ngồi lại nhai mấy miếng thịt khô, ngài ấy nói với Mộ Nam Tinh: “Ta lấy một ít cho mẫu thân con nếm thử, còn con ở đây viết chữ đi. À, đúng rồi, cũng đọc cẩn thận phong thư mà Đoàn Đoàn cho con."

Mộ Quy Hoằng nhìn Mộ Nam Tinh, trong lòng khẽ thở dài: "Con cũng không có huynh đệ tỷ muội, càng không có bằng hữu, nhi tử nữ nhi của các đại thần trong triều đình, con cũng không muốn chơi cùng bọn họ. Ta biết con chướng mắt bọn họ, cảm thấy tuổi bọn họ còn nhỏ mà lòng dạ sâu đậm, đều mang theo mục đích tiếp cận con."

Mộ Quy Hoằng liếc nhìn cậu bé rồi nói tiếp: "Nhưng con không thể ngay cả một người bằng hữu cũng không có, Đoàn Đoàn này tuy con chưa từng gặp qua nhưng ta đã nán lại huyện Khúc Phong rất nhiều ngày, đều nhìn ở trong mắt. Tiểu tử kia trời sinh tính tình hồn nhiên thiện lương, thường ngày con trao đổi thư từ với nó thì cũng coi như là bằng hữu cùng chơi, cùng nó trò chuyện."

Trong lòng Mộ Nam Tinh khẽ động, cậu bé bóp bóp tờ giấy viết thư trong ngực, một lúc lâu mới gật gật đầu: "Vâng ạ, phụ thân."

DTV

Chờ Mộ Quy Hoằng ra khỏi cửa phòng, Mộ Nam Tinh mới chậm rãi mở thư ra, cẩn thận lật từng trang từng trang, nhìn những dòng chữ có đôi khi hơi méo mó khiến khóe miệng cậu bé thỉnh thoảng còn nhếch lên một nụ cười.

Thu lại giấy viết thư, Mộ Nam Tinh nhìn thịt khô và kẹo dẻo trên bàn ngẩn người.

Bằng hữu? Cậu bé gắng sức tưởng tượng trong đầu tướng mạo mà Mộ Quy Hoằng miêu tả với cậu bé, làn da trắng nõn mềm mại, ánh mắt là mắt nai con, có hai lúm đồng tiền, còn rất ngoan? Ừm... Thật khó để nghĩ ra có một cậu bé có đặc điểm như vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, dường như có một bằng hữu như vậy cũng không tệ.

Cậu bé mỉm cười cầm lấy bút thấm chút mực rồi bắt đầu viết hồi âm, rất nhanh đã lưu loát viết xong hai trang giấy.

Nhìn hai trang giấy dày đặc, Mộ Nam Tinh nhíu mày, hình như viết quá nhiều? Đoàn Đoàn có chê cậu bé phiền hay không?

Nhưng nhìn từng câu từng chữ trên trang giấy, cậu bé cũng không nỡ xóa đi một câu, không muốn viết lại lần nữa.

Tiểu thiếu niên gật gật đầu: "Đúng, cứ như vậy đi!”

Cẩn thận đưa thư vào trong phong thư, Mộ Nam Tinh nắm chặt thư luôn cảm thấy cứ như vậy gửi qua thì có hơi kỳ lạ, với lại có phải cậu bé nên tặng quà gì đó cho bằng hữu của mình không? Để cho Đoàn Đoàn nhìn thấy thành ý của mình?

Mộ Nam Tinh ngẫm nghĩ rồi bước nhanh trở lại phòng mình tìm nhưng cậu bé không hài lòng với món đồ nào cả, bởi vì chính cậu bé cũng không thích thì sao có thể tặng người ta đây.

Cậu bé nhíu mày, lập tức đặt tay lên n.g.ự.c vuốt ngọc bội đeo bên người của mình, do dự thật lâu cậu bé mới hạ quyết tâm, tháo ngọc bội xuống đặt vào trong phong thư.

Mộ Quy Hoằng đang nói chuyện với Cảnh Nam Chi thì thấy Mộ Nam Tinh ôm thư đi vào: "Phụ thân, mẫu thân.”

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu bé nói: "Sao vậy?

Mộ Nam Tinh do dự nhìn hai người họ, chậm rãi đưa phong thư cho ngài ấy: "Phụ thận giúp con gửi... Gửi cho cậu ấy đi.”

Mộ Quy Hoằng sờ phong thư lại cảm giác bên trong có gì đó, ngài ấy cúi đầu nghi hoặc nhìn cậu bé: “Con bỏ gì vào trong đây sao?"

Mộ Nam Tinh gật gật đầu: "Vâng, là quà, cho nên phụ thân hãy bảo cho người khi đưa phải cẩn thận một chút, đừng làm rớt!"

“Được, ta biết rồi, cam đoan sẽ đưa tới cho con!”

Thấy ngài ấy đồng ý, Mộ Nam Tinh nhanh chóng đi ra ngoài.

Cảnh Nam Chi nghi hoặc nhìn hai phụ tử họ: “Thư này muốn gửi cho ai?”

Mộ Quy Hoằng quay đầu nhìn nàng ấy, cười nói: “Gửi cho bằng hữu của Nam Tinh.”

“Bằng hữu!” Cảnh Nam Chi kinh ngạc nói: “Ai vậy? Nam Tinh lại chủ động viết thư cho người ta?”

Mộ Quy Hoằng chỉ vào đồ ăn trên bàn, cười nói: “Là người gửi mấy thứ này tới.”

Cảnh Nam Chi nghe xong, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Thì ra là như vậy, nhưng có người nói chuyện cũng tốt, cho dù chỉ là trao đổi thư từ.”

“Đúng vậy.” Mộ Quy Hoằng ung dung nhìn bóng lưng nho nhỏ của Mộ Nam Tinh, nhẹ giọng nói.

Thời gian thoáng cái đã qua, chỉ chớp mắt đã đầu tháng chín, mà bụng Giang Oản Oản cũng càng lúc càng lớn, đại phu nói cũng chỉ kéo dài vài ngày, tuy rằng còn chưa đủ tháng nhưng đại phu chẩn mạch cho Giang Oản Oản, đoán chừng hài tử đã muốn ra ngoài sớm.

Cho nên, dù chân Giang Oản Oản đã sưng phù đến đâu thì mỗi ngày nàng vẫn đều phải đi dạo ở trong sân, chỉ hy vọng có thể thuận lợi hạ sinh hài tử.

Người trong nhà ngoại trừ Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt phải đến học viện, những người khác mỗi ngày đều ở nhà, bởi vì nàng bảo ai đến huyện trông tiệm thì đều không muốn, mọi người chỉ muốn nhìn thấy Giang Oản Oản bình an hạ sinh hài tử mới có thể yên lòng.

Tiểu tử Đoàn Đoàn này cũng vậy, mỗi ngày đều chơi xấu không muốn đến học đường, còn nói muốn là người đầu tiên nhìn thấy đệ đệ ra đời.

Nhưng đương nhiên việc học là quan trọng nhất, tất cả mọi người đều không thương tiếc mà từ chối cậu bé.

Hôm nay, sáng sớm, Đoàn Đoàn cũng trước sau như một ôm chân Giang Oản Oản làm nũng: "Nương ơi nương.”

Tần Tĩnh Trì nhấc cậu lên, bất lực nói: "Nương con còn không biết ngày nào hạ sinh, con cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà, huống chi tiểu cữu của con còn phải đi học đường, con nhẫn tâm để cho tiểu cữu của con đi một mình sao?"

Đoàn Đoàn nhíu mày, nghĩ đến ở trong học đường, mặc kệ thiếu niên hay là tiểu đồng đều thích nhìn chằm chằm tiểu cữu cữu nhà mình, tiểu cữu cữu nhà mình tuy rằng nhìn qua có vẻ không sao nhưng Đoàn Đoàn biết cậu ta không thích lắm. Nghĩ tới đây, tiểu tử cực kỳ lo lắng, tiểu cữu cữu nhà mình quá ít nói nên nếu không có mình ở đây thì sợ rằng cậu ta sẽ bị bắt nạt! Ôi... Mình vẫn phải đi bảo vệ tiểu cữu cữu mới được!

Nếu Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mà nghe được cậu bé nói như vậy, đoán chừng sẽ bật cười thành tiếng, cậu bé chỉ cao bằng nửa chân Giang Tư Nguyệt, thế mà còn muốn bảo vệ người ta!

Đoàn Đoàn buông chân Giang Oản Oản ra, nhìn bụng của nàng rồi thở dài nói: "Quên đi quên đi, Đoàn Đoàn vẫn phải đi theo tiểu cữu, nếu không sẽ không yên lòng!"

Lập tức nhẹ nhàng sờ bụng Giang Oản Oản: "Đệ đệ, đệ đừng vội đi ra nha, chờ ca ca nghỉ học, đệ hãy đi ra, được không?”

Cậu bé vừa nói xong thì cười híp mắt gật đầu, rồi lại nghiêm túc nói: "Được! Đệ đệ thật ngoan!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười, cũng không biết tiểu tử này nghe được thanh âm ở đâu, còn làm dáng vẻ đáp lại.

Tần Tĩnh Trì nhéo sau cổ cậu bé: "Được rồi, đi thôi, cha đưa con và tiểu cữu của con tới học đường, còn phải về nhanh đấy.”

Đoàn Đoàn rụt đầu lại, lè lưỡi: "Vâng ạ vâng ạ, cha chỉ biết thúc giục thôi, Đoàn Đoàn muốn nói chuyện với đệ đệ cũng không được?”

Tần Tĩnh Trì ôm lấy cậu bé đi xuống dưới lầu, vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé vừa đi vừa nói: "Còn khó chịu sao? Cha con chính là quá nhân từ với con! Nên không nhớ chút nào về sức mạnh của cha, đúng không?”

Đoàn Đoàn vội vàng ôm chặt cổ hắn: "Ôi trời, Đoàn Đoàn không nói không nói nữa!

Chỉ là tiểu tử trong bụng Giang Oản Oản lại không nghe lời ca ca của cậu bé chút nào, chờ Tần Tĩnh Trì vừa đưa Đoàn Đoàn đến học đường, còn chưa trở về thì bụng của Giang Oản Oản đã co đau, đau đến mức nàng đổ mồ hôi lạnh.

Tần mẫu và Lý Tam Nương vừa nhìn thấy đã vội vàng kêu Tần phụ và Lý Tam Nương đi mời bà đỡ đến.

Chờ Tần Tĩnh lái xe ngựa trở về, Giang Oản Oản và bà đỡ đã vào trong phòng, cửa phòng đóng lại thật chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-257.html.]

Lý Tam Nương và Tần mẫu ở phòng bếp đun vài chậu nước nóng bưng vào phòng.

Tần Tĩnh Trì vừa vào cửa, thấy Tần phụ và Giang Hiền Vũ đứng trong phòng khách đi tới đi lui, bộ dáng sốt ruột lại không có cách nào khác, có lẽ đoán được gì đó khiến tim hắn lập tức vọt lên cổ họng.

“Cha! Oản Oản... Oản Oản…”

Tần phụ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Con đừng nóng vội, sau khi con đưa đám Đoàn Đoàn ra ngoài thì Oản Oản bắt đầu đau bụng, đi vào phòng ngủ với bà đỡ một lúc rồi, nhưng vốn chuyện hạ sinh hài tử này ít thì vài canh giờ, nhiều thì một ngày hai ngày, chúng ta gấp cũng vô dụng.”

Bây giờ trong lòng Tần Tĩnh Trì tất cả đều là vẻ đau đớn của Giang Oản Oản, sao có thể nghe lọt. Hắn vội bước tới cửa phòng ngủ rồi dựa vào cánh cửa cẩn thận nghe thì lại nghe được tiếng kêu đau đớn khó nhịn của Giang Oản Oản trong phòng ngủ, hai tay Tần Tĩnh Trì nắm chặt nhau không ngừng run rẩy, môi cũng bởi vì lo lắng và căng thẳng mà đã dần dần trắng bệch.

Lúc này, Tần mẫu mở cửa, bưng một chậu nước hơi có vết m.á.u đi ra.

Tần Tĩnh Trì nhìn m.á.u loãng trong chậu, trong lòng phát run, vội vàng giữ chặt bà lại: "Nương… Nương, Oản Oản... Oản Oản sao rồi? Con nghe được giọng của nàng ấy rất đau đớn, không… Không sao chứ?”

Tần mẫu lắc đầu nói: "Không sao, sinh hài tử là như vậy đấy, đều sẽ đau rất lâu, nhưng bà đỡ có nói Oản Oản đã hạ sinh một thai, cho nên bây giờ chắc sẽ sinh nhanh hơn. Nhưng con cũng đừng đứng ở đây, đi ngồi chờ đi, chưa sinh ngay được đâu.”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu, sao hắn cỏ thể ngồi yên được, Oản Oản của hắn còn đang chịu khổ! Mà Tần phụ và Giang Hiền Vũ cũng ngồi không yên.

Cửa phòng ngủ hết mở ra rồi đóng lại, Tần Tĩnh Trì đứng trước cửa phòng ngủ dựa vào vách tường đối diện cửa, tim hắn lần lượt nhấc lên, lại lần lượt hạ xuống. Tần Tĩnh Trì chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, trước đây lúc Đoàn Đoàn ra đời, hắn hoàn toàn không có cảm giác này, thế mà giờ chính là lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thời gian theo tiếng kêu đau đớn của Giang Oản Oản vang lên cũng chậm rãi trôi qua, cuối cùng, gần đến khi trời sập tối, một tiếng khóc nỉ non của tiểu hài mới vang lên.

Tần mẫu và Lý Tam Nương thu dọn phòng ngủ, còn bà đỡ thì vui vẻ bế tiểu nãi oa vừa mới hạ sinh ra ngoài, cười híp mắt cao giọng nói: "Sinh rồi sinh rồi, hạ sinh một đại tiểu tử mập mạp!”

Nói xong lập tức muốn bế tiểu oa nhi trong lòng đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Ngươi chính là cha của tiểu oa nhi, mau ôm nhi tử của ngươi đi!"

Nhưng Tần Tĩnh Trì khi nghe bà ấy nói xong, chỉ đơn giản liếc nhìn hài tử trong tã lót rồi vội vã chạy vào phòng.

Bà đỡ kinh ngạc nói: "Này này này, còn chưa thu dọn xong đâu, nam nhân không thể đi vào! Ôi trời!”

Tần mẫu và Lý Tam Nương thấy Tần Tĩnh đi vào thì cũng hoảng sợ: "Tĩnh Trì sao lại vào đây!”

“Con mau ra ngoài! Chờ chúng ta thu dọn xong thì con lại vào!”

Tần Tĩnh Trì hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, vừa vào phòng đã ngồi cạnh giường cúi đầu nhìn Giang Oản Oản đang mơ màng nhìn hắn. Hắn đau lòng nhíu mày, lau mồ hôi trên trán cho nàng lại chỉnh lại sợi tóc ướt đẫm mồ hôi cho nàng, sau đó mới hôn hai má nàng rồi nhẹ giọng nói: "Oản Oản, nàng vất vả rồi.”

Giang Oản Oản nhíu mày, mở mắt nhìn hắn nói: "Không... Không sao, các nương nói thiếp hạ… Sinh khá nhanh, nên cũng... Cũng không đau lắm.”

Nói xong lại lo lắng hỏi: "Hài tử đâu? Chàng mau… Mau bế lại đây cho thiếp nhìn! Thiếp muốn... Muốn nhìn tiểu bảo bảo của chúng ta!”

Tần Tĩnh Trì nói: "Nàng đừng nóng vội, hài tử… Hài tử đang ở ngoài, ta bế vào cho nàng nhìn.”

Trong phòng khách, Tần phụ và Giang Hiền Vũ thay phiên nhau bế tiểu hài nhi trong tã lót, đều đang cười híp mắt trêu chọc nó.

Nhưng tiểu hài tử nhắm mắt lại, cũng không mỉm cười dưới sự trêu chọc của họ.

Tần Tĩnh Trì ra khỏi cửa phòng, đi thẳng về phía Tần phụ rồi duỗi tay nói: "Cha, mau đưa nhi tử cho con đi!"

Tần phụ nhíu mày: "Không phải vừa rồi con còn không muốn bế sao?”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Không phải con không muốn bế, con chỉ lo lắng cho nương tử của con mà thôi, Oản Oản muốn nhìn tiểu tử này nên con bế vào cho nàng nhìn.”

Lúc này Tần phụ mới vội vàng đưa cho hắn: "Vậy... Vậy nhanh bế vào đi, Oản Oản thế nào rồi?”

“Không sao, tinh thần khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi!”

Cẩn thận bế tiểu oa nhi vào lòng, Tần Tĩnh Trì mới cúi đầu tỉ mỉ đánh giá, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.

Tiếp theo hắn bế nó vào phòng.

Bà đỡ ngồi ở trên sô pha, cẩn thận đánh giá nơi góc phòng rồi bật cười híp mắt uống trà. Bà ấy ngồi nghỉ ngơi một lúc, Lý Tam Nương cầm mười lượng bạc đưa cho bà ấy: "Hôm nay đã vất vả cho bà rồi."

Bà đỡ nhìn một thỏi bạc được đưa tới, hai mắt bà ấy sáng lên nhanh chóng duỗi tay cười híp mắt tiếp nhận: "Ai nha, không vất vả không vất vả, chúc mừng nhà bà đã hạ sinh một tiểu tử mập mạp!"

Bạc này vừa tới tay, bà đỡ cũng không định ở lâu: "Kế tiếp cũng không có chuyện gì, ta đây đi trước.”

“Được được được, ta tiễn bà ra ngoài.”

Lúc hắn bế tiểu hài tử trong lòng vào phòng thì Giang Oản Oản đã ngủ thiếp đi.

Tần mẫu ở một bên đắp chăn cho nàng, nhẹ giọng cười nói: "Oản Oản còn nói muốn gặp tiểu tôn tử ngoan, xem ra là không chịu nổi, con vừa ra ngoài, con bé liền ngủ thiếp đi, chờ con bé dậy, lại bế cho con bé nhìn.”

Tần Tĩnh Trì bế tiểu hài tử ngồi cạnh giường, nhìn bà gật đầu: "Con bế bảo bảo ở đây trông chừng nàng.”

Nói xong, hắn đã bế tiểu hài tử trong lòng nhẹ nhàng lắc, thỉnh thoảng dỗ dành nó: "Bảo bối ngoan, ngủ một giấc, lát nữa nương con sẽ dậy.”

Ngồi được một lúc, Tần Tĩnh Trì sợ tiểu tử trong lòng khóc thì sẽ ầm ĩ Giang Oản Oản, nên đã bế tiểu hài ra ngoài.

Mà cả nhà họ đều đang vây quanh tiểu bảo bảo, lại hoàn toàn quên mất Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt trong học đường.

Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt vừa học xong đã chờ trước cửa học viện, Cẩu Đản và Nhị Oa biết ngày nào Tần Tĩnh Trì cũng tới đón chúng, cho nên đã sớm theo xe ngựa của Đại Ngưu trở về.

Nhưng mà hai sanh cữu đợi trước cửa học viện một lúc lâu cũng không thấy Tần Tĩnh tới đón.

Đoàn Đoàn ngồi xổm bên đường, thấy mặt trời đã lặn về phía tây, ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt nói: "Tiểu cữu cữu, cữu nói xem sao cha còn chưa tới vậy?”

Giang Tư Nguyệt do dự một lúc rồi gật đầu nói: "Chắc là quên thật rồi, hay là hai chúng ta về đi, dù sao cũng chỉ một canh giờ là đã tới.”

Đoàn Đoàn lại nhìn cuối con đường, bất đắc dĩ thở dài: "Vâng ạ.”

Đến khi Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt về đến nhà, cả hai thở hổn hển đập cửa thì trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Giang Hiền Vũ nghe được tiếng động, lại nhìn tiểu tử ngủ say trong tã lót, lúc này mới không tình nguyện đi mở cửa: "Là ai đây? Trời đã tối thế này! Thật là…”

Kết quả vừa mở cửa đã nghênh đón hai ánh mắt oán niệm ngoài cửa.

“Cha!”

“Ngoại tổ phụ!”

Giang Hiền Vũ nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của hai tiểu tử, mới nhớ ra họ đã quên mất hai tiểu tử này, chỉ lo cho tiểu bảo bảo mới được hạ sinh, hoàn toàn quên sạch Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt còn đang ở học đường.

Đoàn Đoàn thở hổn hển, chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Mọi người xảy ra chuyện gì vậy? Đoàn Đoàn và tiểu cữu đợi ở trước cửa học viện lâu như vậy, cũng không có ai đón bọn con!”

Loading...