Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:30:02
Lượt xem: 9

Đoàn Đoàn xuống giường, xỏ dép quai hậu vào, chạy đến chỗ hai người. Cậu bé ngửa đầu nhìn chiếc trâm cài tóc trên tay Giang Oản Oản, cười nói: “Đoàn Đoàn biết đấy! Nhưng cha phải nói mới được, đây là điều bất ngờ cha làm cho nương.”

Tần Tĩnh Trì khẽ cười nói: “Ta tự đến tiệm bạc mua nguyên liệu rồi làm chiếc trâm cài tóc này, nàng thích là tốt rồi.”

Giang Oản Oản ngạc nhiên kêu lên: “Chàng tự tay làm sao! Số ngọc này cũng chính là chàng đính vào sao?”

Tần Tĩnh Trì tỏ vẻ đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên.”

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì đang nhìn nàng chăm chú, cảm thấy bộ trang sức này càng nhìn càng đẹp hơn.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nương ơi nương, nương nhanh cài lên xem có xinh không!”

Sau khi Đoàn Đoàn nói xong, Tần Tĩnh Trì đeo tất cả đồ trang sức lên cho Giang Oản Oản, bao gồm trâm cài tóc, điền tử, bông tai, vòng tay và vòng cổ đeo hết lên người Giang Oản Oản, dường như nàng bắt đầu phát sáng.

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản từ phía sau, nhìn nàng trong gương đồng, nhẹ giọng nói: “Nàng thật xinh đẹp!”

Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhỏ nhìn Giang Oản Oản, vỗ tay tủm tỉm cười khen: “Đẹp quá! Nương của con là người đẹp nhất trên đời! Đồ trang sức cha làm cũng đẹp quá!”

Giang Oản Oản nâng niu chiếc trâm gài trên mái tóc đen của nàng, yêu thích đến nỗi không nỡ bỏ xuống: “Đẹp quá.”

DTV

Tần Tĩnh Trì vuốt tóc nàng, mỉm cười: “Không phải người càng đẹp hơn à.”

Trong phòng ngủ ánh nến mờ dần, Giang Oản Oản đang nhìn vào chiếc gương đồng. Hai cha con Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ngồi cạnh bàn trang điểm, một trái một phải chống đầu tủm tỉm cười nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản thưởng thức đủ rồi thì gỡ từng món đồ trang sức ra, đặt chúng ngay ngắn vào hộp gỗ. Khi nàng quay lại thì thấy Tần Tĩnh Trì đang ngơ ngác nhìn nàng. Khi nàng quay sang phía bên kia, là đôi mắt sáng ngời trong suốt của Tiểu Đoàn Đoàn.

Giang Oản Oản bất lực cười thành tiếng: “Hai người đang làm gì vậy? Được rồi được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Ngày mai Đoàn Đoàn còn phải đi học đấy.”

Đoàn Đoàn chợt nhớ tới điều gì, vội vàng lắc đầu: “Nương ơi nương, nương và cha phải giúp con viết thư đã. Lần trước con còn chưa gửi thư trả lời Tinh Tinh ca ca!”

Tần Tĩnh Trì nói: “Không phải con nói sẽ đợi đến khi biết nhiều chữ, viết được nhiều chữ thì mới trả lời sao?”

Đoàn Đoàn bĩu cái miệng nhỏ kiêu ngạo: “Đúng rồi, Đoàn Đoàn viết được rất nhiều chữ rồi, ừm… Chắc là có thể viết được bức thư. Chẳng qua nếu có gì con không biết viết thì cha và nương phải giúp con mới được! Tinh Tinh ca ca đã gửi thư cho con rất lâu rồi, nếu con không trả lời ca ca, chắc chắn ca ca sẽ buồn lắm!”

Tần Tĩnh Trì thầm nghĩ, người ta chắc chắn đã quên mất bọn họ là ai. Nhưng vì đứa con nhà mình thích người ta quá, hắn cũng không thể nói gì hơn: “Được được được, chúng ta giúp con!”

Đoàn Đoàn mở trang giấy trên bàn ra, cậu bé ngồi thẳng dậy. Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi bên cạnh giúp cậu bé viết.

Đoàn Đoàn nhìn bọn họ: “Đoàn Đoàn bắt đầu viết nhé! Cha nương phải giúp con kiểm tra xem có sai gì không đấy!”

Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Con viết đi, chúng ta sẽ xem giúp con.”

Sau khi nhận được sự đảm bảo, tiểu tử kia bắt đầu viết, trong miệng còn thì thầm những gì mình muốn viết: “Xin chào Tinh Tinh ca ca! Đệ là Đoàn Đoàn! Rất xin lỗi vì lâu như vậy mới viết thư cho Tinh Tinh ca ca. Nhưng Đoàn Đoàn không biết nhiều chữ, cho nên mới chưa viết. Bây giờ đệ đã có thể viết được nhiều rồi!

Ừm, Tinh Tinh ca ca, Mộ thúc thúc nói ca vô cùng tài giỏi. Mỗi ngày đều học cưỡi ngựa và b.ắ.n cung…

Viết đến đây, Đoàn Đoàn có hơi mắc kẹt: “Cha nương ơi “cưỡi ngựa b.ắ.n cung” có phải viết như thế này không ạ?”

Tần Tĩnh Trì đưa cho cậu bé một tờ giấy khác, tiểu tử kia mới tiếp tục viết tiếp.

“… Học cưỡi ngựa và b.ắ.n cung có cực nhọc không ca ca? Ôi chao… Nhưng mà việc học cũng rất khổ cực. Mỗi ngày Đoàn Đoàn đều phải dậy sớm, còn không thể…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-256.html.]

“Cha ơi “nằm trên giường” viết như thế nào ạ?”

Tần Tĩnh Trì lại đưa cho cậu bé một tờ giấy khác, Đoàn Đoàn hài lòng gật đầu, tiếp tục viết: “Còn không thể nằm trên giường! Chẳng qua học tập vẫn rất thú vị! Nhưng mà mấy đứa trẻ trong học viện thì không thích, ừm… Mấy đứa trẻ học cùng lớp của Đoàn Đoàn ấy! Đệ kể cho ca nghe, mỗi ngày bọn hắn đều bị phu tử bắt gặp làm chuyện xấu, hoặc là trộm ăn quà vặt trong lúc học, hoặc là nói chuyện riêng với tiểu mập mạp, hhaha…”

Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn viết càng ngày càng dài, đã viết được mấy trang, khóe mắt giật giật. Đây là tính viết hết chuyện xảy ra mỗi ngày ra sao?

Giang Oản Oản cũng hơi ngạc nhiên, nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên không phải là Đoàn Đoàn viết quá nhiều. Mà là tiểu tử không hề mắc một lỗi sai nào. Cho dù có những chữ cậu bé không viết được nhưng chúng đều rất phức tạp. Giang Oản Oản nghĩ thầm, tiểu tử này mới hơn bốn tuổi mà đã lợi hại như vậy? Lúc nàng mấy tuổi… Ừm, nàng mấy tuổi còn chưa có đến thời hiện đại. Đoán chắc còn đang đuổi theo sau Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đòi ăn.

Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn đang bập bẹ trong miệng, vừa thấy cậu bé tính viết mỗi ngày bọn họ ăn gì thì vội vàng mở miệng nói: “Nhi tử à, con viết có hơi nhiều đúng không? Con nghĩ lại xem, Tinh Tinh ca ca của con viết có một tờ thôi. Con viết… Viết đến bốn trang. Nếu không viết ít đi một chút, lần sau chúng ta viết tiếp nhé, được không con?”

Đoàn Đoàn nhìn bức thư mình cẩn thận viết, ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, vậy con sẽ viết nốt câu cuối cùng.”

“Tinh Tinh ca ca, hôm nay đến đây thôi ạ. Đoàn Đoàn buồn ngủ rồi, đệ sẽ rất nhớ ca! Còn có còn có, ca ca thay đệ chào Mộ thúc thúc nhé”

Sau khi viết xong, Đoàn Đoàn lật từng trang ra: “Cha nương ơi, hai người mau nhìn xem, Đoàn Đoàn có viết sai chỗ nào không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Không có đâu. Lúc Đoàn Đoàn viết, nương đã đọc qua rồi. Đoàn Đoàn nhà chúng ta quá tuyệt vời! Không chỉ có thể viết nhiều chữ như vậy, mà còn không viết sai chữ nào!”

Đoàn Đoàn nghe xong, xấu hổ lắc đầu: “Cũng không phải đâu, thật ra… Thật ra có rất nhiều câu giống nhau.”

Tần Tĩnh Trì mở miệng nói: “Cho dù như thế, con của cha cũng rất giỏi!”

Đoàn Đoàn xấu hổ che mặt lại: “Hì hì…”

Giang Oản Oản vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: “Được rồi được rồi, nhanh đi ngủ đi.”

Đoàn Đoàn ngáp một cái, nhảy khỏi ghế. Một lúc sau đã quăng mình xuống giường: “Đoàn Đoàn đi ngủ đây!”

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nhắm mắt nằm xuống, trong khi Đoàn Đoàn tựa vào lưng Tần Tĩnh Trì như bình thường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Hơn mười ngày sau, một cái bọc lớn được đưa vào trong vương phủ ở kinh thành. Mộ Quy Hoằng mở bao hàng ra, Mộ Nam Tinh đang ngồi bên cạnh ngài ấy luyện thư pháp. Chẳng qua ánh mắt cậu bé thi thoảng lại liếc về phía bọc hàng bên này.

Mộ Quy Hoằng liếc cậu bé một cái, cười nói: “Sao con không tới dỡ đồ ra? Ta đoán lần này Đoàn Đoàn đã gửi thư cho con.”

Mộ Nam Tinh mặt không biểu cảm nói: “Cha à, con không biết cậu ta. Lần trước gửi cho cậu ta cũng là cha bảo con viết.”

Mộ Quy Hoằng bất lực nói: “Đó là bởi vì con chưa từng gặp cậu bé, tiểu tử kia rất đáng yêu. Nhi tử à, con mới bảy tuổi, cũng nên giống một tiểu hài tử bình thường mới phải, không thể lúc nào cũng giữ được vẻ mặt nghiêm túc.”

Thấy Mộ Nam Tinh vẫn thờ ơ, ngài ấy liếc nhìn con trai bên cạnh rồi nói: “Một bọc lớn như vậy, chắc là để đựng đồ ăn. Không biết có phải… Thịt bò khô không?”

Nghe đến đây, bàn tay đang luyện chữ của Mộ Nam Tinh hơi khựng lại: “Sao con biết được, cha mở ra chẳng phải sẽ biết à.”

Mộ Quy Hoằng bất lực nhìn cậu bé một cái, tiếp tục mở bọc hàng.

Chẳng bao lâu, đồ trong bọc hàng đều lộ ra hết, bao gồm một miếng thịt bò khô lớn bọc trong giấy dầu, kẹo dẻo đường thơm ngon và một bức thư. Nhưng sờ lên có cảm giác như không phải chỉ có một bức thư.

Mộ Quy Hoằng nhìn thấy chữ “ Đoàn Đoàn” được viết bằng nét chữ trẻ con trên phong bao. Ngài ấy khẽ cười, dù bận vẫn ung dung đọc từng chữ, giọng điệu kỳ lại: “Khụ khụ, xin chào Tinh Tinh ca ca! Đệ là Đoàn Đoàn! Rất xin lỗi vì lâu như vậy mới viết thư…”

Mộ Nam Tinh nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được, vội vàng giật lấy bức thư từ trong tay Mộ Quy Hoằng, nói: “Cha à, đây là thư gửi cho con. Cha… Cha đọc lên rất không lễ phép.”

Mộ Quy Hoằng mở bọc thịt bò khô, lấy một miếng ra ngửi thử rồi cho vào miệng nhai: “Có cái gì đâu, không phải con nói không quen Đoàn Đoàn à. Nhưng cha quen cậu bé, tiểu tử kia vất vả viết thư rồi gửi đến đây. Cha chắc chắn phải đọc kỹ, nếu không bị con ném đi thì sao?”

Mộ Nam Tinh cầm bức thư lên nói: “Con sẽ không vứt nó đi. Bởi vì… Bởi vì như thế rất không lễ phép, không… Không phải vì bất cứ điều gì khác.”

Loading...