Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:54
Lượt xem: 11
Đoàn Đoàn lau mồ hôi, tủm tỉm cười mở miệng nói: “Hì hì… Đoàn Đoàn phải đợi mọi người nữa, con không về đâu!”
Tần Tĩnh Trì nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, chỉnh lại chiếc mũ rơm rồi đẩy xe về phía nhà với Giang Tư Nguyệt. Một người trước một người sau, phụ hắn đẩy xe đi về phía nhà.
Ở bên kia, Giang Oản Oản và Lý Tam Nương đã chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn. Một đĩa dưa hấu ướp lạnh, vài ly sinh tố dưa hấu và một ít kem dưa hấu, đợi Tần Tĩnh Trì và những người khác trở về ăn.
Vừa đẩy xe vào sân, Đoàn Đoàn nóng lòng muốn nhảy xuống. Tần Tĩnh Trì nhanh chóng ôm lấy cậu bé, gõ đầu cậu bé nói: “Sao con dám nhảy từ trên cao xuống! Con thật không nghe lời!”
Đoàn Đoàn nhanh nhẹn chớp đôi mắt to tròn, đáng thương nói: “Cha nhanh ôm Đoàn Đoàn xuống đi, Đoàn Đoàn nóng quá!”
Giang Tư Nguyệt và Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ nũng nịu của Đoàn Đoàn, cười ra tiếng.
Trong lòng Tần Tĩnh Trì cũng buồn cười, tiếp tục nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, mới ôm cậu bé xuống đất.
Đoàn Đoàn được tự do, cậu bé rửa tay trước rồi vui vẻ chạy vào nhà.
Cậu bé cởi đôi ủng vải ở cửa, chân trần chạy đến bàn tìm kiếm mùi thơm của đồ ăn. Khi Lý Tam Nương nhìn thấy mọi người trở lại, bà ấy đang xới cơm. Chờ đến khi Đoàn Đoàn ôm chân bà ấy, bà ấy mới cười nói: “Tiểu Đoàn Đoàn của chúng ta đã về rồi à, trời có nóng không?”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Ngoại tổ mẫu ơi, nóng lắm!”
Giang Oản Oản ôm bụng mình từ trên sô pha đi tới, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, cầm bát kem ly trên bàn lên đưa cho cậu bé: “Con ăn thử đi. Hôm nay nương và ngoại tổ mẫu làm món này, con ăn xem có ngon không?”
Kem ly được làm bằng bơ và sữa mà Tần Tĩnh Trì và những người khác đã làm ngày hôm qua.
Bên trên kem ly được rắc vụn dưa hấu.
Hai mắt Đoàn Đoàn sáng ngời bưng bát kem, nóng lòng muốn múc một thìa cho vào miệng.
Chỉ cắn một miếng, trong mắt Đoàn Đoàn đã đầy vẻ say mê: "A a a! Thật tuyệt vời! Nương và ngoại tổ mẫu giỏi quá! Kem này ngon quá! Đoàn Đoàn đi cho tiểu cữu cữu và cha ăn thử đây!”
Vừa nói xong thì cậu bé bưng bát, nhanh nhẹn đi ra ngoài sân.
Tiểu tử kia bước ra khỏi cánh cửa, nhìn ánh mặt trời chói chang, rồi lại nhìn xuống đôi chân trần của mình một lúc, đột nhiên không muốn tiếp tục bước ra ngoài. Vì thế đứng vẫy tay với Tần Tĩnh Trì người đứng gần cậu bé: “Cha nhanh đến đây đi! Nương và ngoại tổ mẫu làm món kem, ngọt lắm!”
Mặc dù Tần Tĩnh Trì không thích đồ ngọt nhưng cũng không muốn từ chối lời mời nồng nhiệt của nhi tử. Hắn buông sợi dây trong tay xuống, đi về phía cậu bé.
Tần Tĩnh Trì ngồi xổm bên cạnh cậu bé: “Ăn cái gì đấy?”
Đoàn Đoàn múc một thìa kem đút cho hắn: “Nương bảo nó gọi là kem… Kem… Kem gì ấy? Ôi chao, Đoàn Đoàn quên mất rồi, nhưng ngon lắm ạ!”
Tần Tĩnh Trì cảm nhận được vị lạnh của kem ly dưa hấu, không nhịn được gật đầu: “Không tệ!”
“Hì hì… Đúng rồi chứ!”
Sau đó, cậu bé nhìn Giang Tư Nguyệt đang đi về phía bọn họ: “Tiểu cữu cữu! Mau lại đây ăn kem đi!”
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Hai người ăn đi, ta đi xem hôm nay có món gì.”
Tần Tĩnh Trì bước vào phòng, thấy Giang Oản Oản đang giúp Lý Tam Nương dọn bát. Hắn lập tức đi thẳng đến bàn ăn, nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, nhìn vào bàn ăn.
Trên bàn ăn có một đĩa thịt ướp muối xào tỏi và ớt xanh, dưa chuột trộn, cà chua ướp đường, khoai tây hầm, còn có một đĩa gỏi sứa.
Đây là những con sứa ngày hôm qua Tần Đại Hải giao cho cửa tiệm hải sản, được bọn Tần Tiểu Quang mang về thôn cho bọn họ.
Vì đây là lần đầu tiên Tần Đại Hải gửi sứa, cho nên bọn Lâm Lộ, Lâm Giang không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể gửi cho Giang Oản Oản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-252.html.]
DTV
Gỏi sứa ăn rất giòn và ngon. Sau khi Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tiểu Quang mang đến, nàng vui vẻ nấu cơm suốt một lúc lâu.
Tần Tĩnh Trì nhìn gỏi sứa, tò mò hỏi: “Đây là con sứa ngày hôm qua à?”
Giang Oản Oản gật đầu, cầm lấy đôi đũa đưa cho hắn: “Chàng nhanh nếm thử đi!”
Gỏi sứa có vị chua, cay và giòn. Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, ngạc nhiên nhìn Giang Oản Oản: “Ta vốn tưởng nó sẽ giống như mực nhưng mùi vị lại hoàn toàn khác, món này hoàn toàn không có mùi tanh, ăn ngon lắm.”
Giang Oản Oản hài lòng mỉm cười: “Con sứa này đương nhiên là ngon, làm món gỏi thì tuyệt nhất luôn!”
Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, lại không nhịn được cầm đũa gắp ăn.
Sau khi ăn được vài miếng, hắn đặt đũa xuống, cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh lên bắt đầu nhấm nháp.
Lúc này, Đoàn Đoàn cũng đang bưng một chiếc bát nhỏ trống không, được Giang Tư Nguyệt bế vào nhà.
Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn bánh bao nhỏ đang mỉm cười. Sau đó bất lực nhìn Giang Tư Nguyệt: “A Nguyệt à, đệ đừng ôm nó nữa, tiểu tử này ở nhà sao còn phải có người ôm?”
Giang Tư Nguyệt mỉm cười và nói: “Đoàn Đoàn không đi hài nên đệ mới ôm nó.”
Đoàn Đoàn ôm cổ cậu ta, giơ đôi chân nhỏ nhắn về phía Giang Oản Oản: “Đoàn Đoàn thực sự không đi hài.”
Giang Oản Oản nhìn đôi chân nhỏ nhắn trước mặt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Lúc về cũng không biết đi hài. Sau này con nhất định phải nhớ mang hài, biết không?"
Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Oản Oản lại nói với Giang Tư Nguyệt: “A Nguyệt à, đệ hãy đưa nó đi hài nhanh lên. Để nó đi rửa chân trước đã, chắc chắn nó vừa bước ra ngoài sân, lòng bàn chân dính đầy bụi bẩn.”
Giang Tư Nguyệt nắm lấy mắt cá chân của Đoàn Đoàn, nhìn xuống và cười nói: “Đúng như vậy rồi.”
Đoàn Đoàn cũng tò mò nghiêng chân còn lại ra đằng sau, cúi nhìn xuống thì thấy lòng bàn chân của mình quả thực rất đen. Tiểu tử kia ngại ngùng vùi đầu vào cổ Giang Tư Nguyệt : “Tiểu cữu cữu ơi, Đoàn Đoàn muốn sạch sẽ… Tiểu cữu mau ôm con đi rửa chân nhé.”
“Được rồi, để tiểu cữu mang bánh bao nhỏ không nghe lời đi rửa chân, rửa xong rồi thì ăn.”
Chờ đến khi Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ bê thóc sang sân bên cạnh trở về, thì bữa ăn mới chính thức bắt đầu.
Tần Tĩnh Nghiễn và Giang Tư Nguyệt ngồi xuống bàn ăn, thứ đầu tiên họ bưng lên ăn là hai bát kem ly.
Hiếm hoi lắm Tần Tĩnh Nghiễn mới trở về, vừa ăn kem ly vừa cảm thán: “Tẩu tử à, tẩu làm món kem này như thế nào vậy? Tại sao lại ngon như thế chứ? Xem như đệ đã biết, thèm ăn gì về nhà là được ăn.”
Đoàn Đoàn cũng bưng một bát khác lên, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Sau khi nghe những lời của Tần Tĩnh Nghiễn, cười hì hì mở miệng nói: “Tiểu thúc thúc và thẩm thẩm có thể thường xuyên về nhà. Bây giờ ngoại tổ mẫu và nãi nãi nấu ăn rất ngon!”
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Được được được! Nhưng chúng ta phải đợi đứa bé trong bụng thẩm thẩm con chào đời đã. Bây giờ thẩm đi lại không tiện.”
“Vậy khi nào đệ đệ muội muội được sinh ra, thúc nhớ mang đệ đệ muội muội đến đây nhé!”
“Được thôi.”
Ba ngày sau, Tần gia đã thu hoạch xong thóc. Họ trồng tổng cộng bốn sào lúa, sau khi tách lúa nước xong, tổng cộng họ đã thu hoạch được hơn hai nghìn cân thóc.
Sau đó cả gia đình đi thu hoạch toàn bộ số lúa do Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng. Họ thu hoạch được khoảng một ngàn ba trăm cân thóc, sản lượng cũng cao không kém.
Khi Lý Viễn biết tin sản lượng lúa gạo tăng gấp hai gấp ba, ông ấy còn ngạc hơn cả khi biết về sản lượng khoai tây.
“Cái này... Làm sao loại hạt giống này có thể lợi hại như vậy! Sản lượng có thể cao như vậy à? Tĩnh Trì à, cháu mua ở đâu thế? Loại hạt giống lúc nước có sản lượng cao như vậy có thể mua nhiều chút để quảng bá đến dân chúng!”
Tần Tĩnh Trì nói ra những lời từ chối đã chuẩn bị sẵn: “Viễn thúc, bây giờ cháu không tìm được người đó. Cháu theo hắn ta đến một hòn đảo nhỏ để mua. Nhưng sau khi hắn ta đưa cháu trở lại bờ biển, cháu tự mình chèo thuyền đi mua thêm một ít nhưng tìm như thế nào cũng không thấy hòn đảo nhỏ đó. Có lẽ cháu đã đi lệch quỹ đạo.”