Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:52
Lượt xem: 13
Giang Oản Oản vuốt mái tóc của Tần Tĩnh Trì, nghe hắn thì thầm dặn dò, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
“Chàng nói những lời này thì tiểu gia hoả nhà chúng ta còn chưa nghe hiểu đâu.”
Giang Oản Oản vứt dứt lời thì nàng cảm thấy bụng mình như bị đạp một cái. Tần Tĩnh Trì dựa vào bụng nàng tự nhiên cũng cảm nhận được. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn Giang Oản Oản: “Nàng xem, chắc chắn tiểu bảo bảo nghe hiểu lời ta nói!”
Giang Oản Oản bất lực cười nói: "Nói không chừng con đồng tình với thiếp đấy. Thật ra con không hiểu gì cả.”
Tần Tĩnh Trì phản bác: “Không không không, chắc chắn là nghe hiểu. Con vừa đạp vào mặt ta, chắc chắn là đồng tình với ta rồi.”
Giang Oản Oản lắc đầu, nhéo lỗ tai Tần Tĩnh Trì nói: “Chính là đồng tình với thiếp! Chắc chắn tiểu bảo bảo thích thiếp, con còn đang ở trong bụng thiếp đấy.”
Hai phu thê ngây thơ cãi cọ.
Tần Tĩnh Trì bị nàng nhéo tai, bất lực thỏa hiệp: “Quên đi quên đi. Con đồng tình với nàng, được rồi chứ! Thật là, sau này chờ thằng nhóc con này sinh ra, chúng ta xem con thích ai hơn.”
Giang Oản Oản khẽ nhếch môi: “Cái này thì gần đúng thôi.”
Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ nàng kiêu ngạo giống như Đoàn Đoàn, trái tim rung động, đột nhiên chống người ngồi dậy.
Giang Oản Oản nhìn hắn nghi ngờ: “Làm gì… Ưm…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Tần Tĩnh Trì đã nhẹ nhàng hôn nàng. Giang Oản Oản ôm cổ hắn, dần dần choáng váng dựa vào n.g.ự.c hắn.
Giang Oản Oản nhắm mắt lại, mỉm cười nhìn nàng. Tần Tĩnh Trì ôm bụng nàng nhẹ nhàng xoa xoa. Hắn ngẩng đầu lên cười nói: “Sao chớp mắt mà bụng nàng chỉ đã lớn như vậy rồi. Cảm giác như mới mang thai không bao lâu thì bụng nàng đã to như vậy rồi. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một thằng nhóc con chui ra, trong nhà lại có thêm một đứa trẻ nghịch ngợm rồi.”
Giang Oản Oản cúi đầu nhìn hắn, híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiểu gia hoả này ở trong bụng thiếp ngoan như vậy, sau này chắc chắn sẽ không nghịch ngợm.”
Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu, hôn nàng một cái, nói không ngớt lời: “Đúng vậy! Có lẽ tiểu gia hoả này cũng ngoan như Đoàn Đoàn. Nói không chừng còn là nữ hài nhi đấy.”
Giang Oản Oản nghĩ sau này sẽ có một tiểu nha đầu trắng trẻo đáng yêu, không nhịn được cười thành tiếng: “Ừm, hy vọng là một nữ hài nhi.”
Tần Tĩnh Trì lại hôn bụng nàng, nhỏ giọng nói: “Ừm, hy vọng là vậy.”
Bên kia, Đoàn Đoàng nằm trong chăn say sưa ngủ ngáy khò khò. Giang Tư Nguyệt ngồi trước bàn học, cầm cuốn sách học thuộc thơ, thấy từ nào lạ hoặc phức tạp thì dùng ngón tay viết lên bàn vài lần, lặp đi lặp lại mấy lần.
Bởi vì Đoàn Đoàn tò mò về tiểu cữu đẹp trai của mình, cho nên mấy hôm nay đều ôm con thỏ nhỏ và túi xách của mình đi qua cửa hông đến đây tìm Giang Tư Nguyệt.
Buổi tối cùng Giang Tư Nguyệt làm bài tập, đọc thuộc lòng, rồi luyện chữ lớn. Tiểu tử kia sẽ là người lên giường mơ giấc mơ đẹp trước.
Hai người cữu cữu và cháu trai cùng nhau đi học, có Giang Tư Nguyệt chăm chỉ làm tấm giường. Đoàn Đoàn đi theo cậu ta, còn chăm học hơn so với trước kia.
Cứ như vậy, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng không lo lắng về việc học của cậu bé nữa.
Vì mỗi ngày Giang Tư Nguyệt và Đoàn Đoàn cùng học một lớp, cho nên bài tập phu tử giao cũng giống nhau. Cho dù thi thoảng Đoàn Đoàn muốn lười biếng cũng sẽ vô tình bị Giang Tư Nguyệt vạch trần.
Mặc dù thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé than thở tiểu cữu không có tình nghĩa. Nhưng hành động vẫn như trước, làm cái đuôi nhỏ theo sau Giang Tư Nguyệt. Sau khi than phiền xong thì ngày hôm sau đã quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-251.html.]
Mà mỗi buổi tối, tiểu cữu của cậu bé đều học đến nửa đêm. Cho dù học cùng cậu ta, tiểu gia hoả cũng không chịu được. Chờ đến lúc cậu bé làm xong bài tập của mình, cũng sẽ không quấy rầu Giang Tư Nguyệt, mà tự mình leo lên giường đắp chăn.
Giang Tư Nguyệt nhìn mình còn chưa luyện xong chữ, thầm đọc lại mấy chữ vừa học mới hài lòng duỗi lưng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt ghế vào gầm bàn, rồi tay chân nhẹ nhàng đi đến cạnh giường.
Nhìn Đoàn Đoàn ngủ như heo con, cậu ta bật cười. Sau đó nhấc chăn lên, cẩn thận đắp lại chăn cho cậu bé, mới nằm xuống.
Hình như Đoàn Đoàn cảm nhận được cậu ta lên giường nên lăn đến cạnh cậu ta. Khuôn mặt nhỏ vùi vào gối đầu, miệng khẽ mấp máy rồi lại tiếp tục khò khò ngủ ngon lành.
Giang Tư Nguyệt nghiêng đầu nhìn, thấy cậu bé đã đắp chăn thì cũng không để ý nữa, nhắm mắt lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Thời tiết dần dần không còn nóng nữa, lúa trong cánh đồng cũng đã chín vàng rực, gió nhẹ thổi qua, các cọng lúa như cơn sóng xô đẩy qua lại như những tấm thảm thiên nhiên, mở rộng giữa núi non, hương lúa chín làm cho lòng người thêm dễ chịu.
Sáng sớm, nhóm thôn dân và thôn Tần gia mang liềm lên, đẩy xe đi ra đồng.
Khuôn mặt của mọi người đều tràn ngập phấn khởi nở nụ cười vui vẻ, dọc đường đi vừa nói vừa cười.
Phần lớn lúa nước do nhóm thôn dân và thôn Tần gia trồng đều được phân phối từ Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản và chỉ một phần nhỏ được trồng từ hạt giống họ để lại từ những năm trước.
Cho nên chỉ cần người ta gieo hạt thì lúa trên ruộng về cơ bản đều sẽ đơm hoa kết trái.
Bây giờ là thời điểm thu gặt, sự phấn khích của mọi người đã lên đến đỉnh điểm.
Trong những ngày thu gặt, tiếng reo hò nối tiếp nhau vang lên từ các cánh đồng lúa.
Sản lượng lúa nước năm trước đã tăng vọt từ khoảng hai trăm cân trên một mẫu lên sáu trăm cân trên một mẫu!
Sản lượng một mẫu đất đã tăng gấp ba lần. Hoa màu rất quan trọng đối với dân chúng. Điều này thậm chí còn khiến bọn họ vui vẻ hơn việc kiếm được mấy chục lượng bạc.
Về phần bọn Tần Tĩnh Trì, mãi cho đến khi người trong thôn đều thu gặt xong lúa nước thì nhà bọn họ mới bắt đầu thu gặt.
DTV
Sáng sớm, ngoại trừ Lý Tam Nương và Giang Oản Oản ở lại trông nhà. Người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều trang bị đầy đủ hết tất cả. Tất cả mọi người đều đội mũ rơm do Giang Hiền Vũ đặc biệt làm, vác thúng trên lưng, đẩy xe nhặt liềm đi ra đồng ruộng.
Trên đầu Đoàn Đoàn đội một chiếc mũ rơm nhỏ, mặc áo ngắn, quần dài và mang đôi ủng vải nhỏ có dây buộc chặt ở chân. Vì để tránh rơm rơi vào giày gây đứt chân, cho nên ống quần được nhét vào trong ủng vải.
Bởi vì Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt kiên quyết yêu cầu được gặt lúa nước cùng họ, cho nên hôm nay bọn họ đợi hai người cữu cữu và cháu trai được nghỉ học, rồi cả nhà mới ra đồng, muộn hơn hai ngày so với những nhà khác.
Mấy người Tần phụ, Giang Hiền Vũ, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn chịu trách nhiệm cắt lúa ở phía trước. Trong khi đó Tần mẫu, Giang Tư Nguyệt và Đoàn Đoàn chịu trách nhiệm bó lúa đã thu hoạch ở phía sau rồi phụ trách cho vào gù. Sau đó là Giang Tư Nguyệt cõng gù trên lưng đi tới chỗ chiếc xe đẩy trên bờ ruộng.
Đoàn Đoàn còn quá nhỏ, mỗi lần chỉ có thể cầm được vài cọng lúa nhưng mọi người chỉ nghĩ cậu bé đang chơi đùa, cũng không quan tâm cậu bé làm gì.
Sau khi cắt cỏ cả buổi sáng thì bọn họ đã cắt được gần hai mẫu đất.
Mặt trời đang dần tiến đến giữa bầu trời, thời tiết không còn ấm áp như bình minh lúc sáng nữa, mà trở nên cực kỳ nóng bức.
Tiểu gia hoả Đoàn Đoàn đã không sớm thể chịu đựng được nữa. Giang Tư Nguyệt đã nhanh nhẹn bế cậu bé lên bờ ruộng, để cậu bé tựa vào bóng xe đẩy tận hưởng sự mát mẻ.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mọi người đã hoàn thành công việc, vác số thóc còn lại ra bờ ruộng, dùng dây buộc cố định lúa trên xe. Tần Tĩnh Trì ôm Đoàn Đoàn nóng đỏ bừng mặt ngồi cạnh xe đẩy, đặt lên đống rơm rạ trên xe đẩy: “Con về nhà nhé, không cần quay lại đâu! Bị hun nóng thành dáng vẻ gì rồi?”