Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:50
Lượt xem: 11
Lý Tam Nương mỉm cười, xoa đầu cậu ta: “Bé ngoan.”
Giang Oản Oản cười nói: “Vậy sau này gọi A Nguyệt là Giang Tư Nguyệt nhé! Ngày mai để cha đưa đệ đi đăng ký hộ khẩu nhé!”
“Giang Tư Nguyệt… Giang Tư Nguyệt.”
Tư Nguyệt lặp đi lặp lại vui vẻ cười thành tiếng. Tư Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy. Họ “Giang” trong tên của cậu ta thực sự nghe rất hay…
Buổi tối mọi người trở về, Giang Hiền Vũ nghe được tin tức. Trên mặt nở nụ cười tươi, vỗ vai Tư Nguyệt nói: “Vậy ngày mai cha sẽ dẫn A Nguyệt của chúng ta đi đăng ký hộ khẩu nhé!”
Tư Nguyệt cúi đầu nhìn khuôn mặt hiền lành của Giang Hiền Vũ. Trong lòng dâng lên sự ngọt ngào, môi cậu ta mấp máy, phát ra một chữ: “Cha!”
Giang Hiền Vũ cười càng tươi hơn: “Ôi chao! Con trai ngoan!”
Mặc dù Tần phụ, Tần mẫu và Tần Tĩnh Trì nghe được tin này có hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự chúc phúc. Tử Nguyệt là người như thế nào trong mấy ngày ở chung, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Đoàn Đoàn nghe có hơi không hiểu, cậu bé kéo vạt áo Giang Oản Oản, ngẩng cái đầu nhỏ nghi ngờ hỏi: “Nương ơi, mọi người nói chuyện gì vậy? Đăng ký hộ khẩu là cái gì ạ? Vì sao A Nguyệt thúc thúc lại gọi ngoại tổ phụ là cha?”
Đoàn Đoàn gãi đầu, thực sự có hơi không hiểu.
Giang Oản Oản kéo cậu bé đến trước mặt mình, đặt hai tay lên vai của cậu bé vỗ nhẹ nói: “Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu muốn nhận A Nguyệt thúc thúc làm con. Chờ đến ngày mai, A Nguyệt thúc thúc của con làm xong hộ khẩu, đệ ấy sẽ là người thân của nhà chúng ta, là đệ đệ của nương. Sau này Đoàn Đoàn phải gọi A Nguyệt thúc thúc là tiểu cữu cữu, được không?”
Thật ra lúc này Đoàn Đoàn đã nghe hiểu, tiểu tử kia vui vẻ nhảy cẫng lên, giống như một khẩu s.ú.n.g thần công lao vào n.g.ự.c Tư Nguyệt, liên tục kêu: “Tiểu cữu cữu ơi! Tiểu cữu cữu ơi! Hì hì… Đoàn Đoàn có tiểu cữu cữu xinh đẹp rồi!”
Trong mắt Tư Nguyệt đều là ý cười, ôm lấy Đoàn Đoàn, dùng sức hôn một cái: “Sau này ta chính là tiểu cữu cữu của Đoàn Đoàn rồi!”
“Hì hì… Tiểu cữu cữu ơi!”
Bắt đầu từ lúc này, vẻ lo lắng trong mắt Giang Tư Nguyệt đều tan biến hết. Cậu ấy biết kể từ giờ phút này, cuộc đời cậu ấy mới chính thức bắt đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Oản Oản nghĩ ngợi rồi nhìn Giang Tư Nguyệt, mở miệng nói: “A Nguyệt à, nếu không thì đệ đến học viện học cùng Đoàn Đoàn nhé. Ít nhất đệ cũng phải biết tất cả các chữ.”
Tư Nguyệt nhìn nàng, ngập ngừng nói: “Nhưng… Nhưng tỷ à, đệ không cần phải diễn tập sao?”
Bây giờ cậu ta đã hiểu mình sắp làm chuyện gì. Mặc dù cậu ta không biết mình có thể làm tốt hay không nhưng bây giờ mỗi ngày cậu ta đều chăm chỉ học chữ. Bởi vì để trở thành diễn viên giống như những lời Giang Oản Oản nói.
Giang Oản cười nói: “Không cần vội. Trước tiên đệ đi học đi, đệ không thấy A Nghiễn còn chưa viết kịch bản. Hơn nữa võ sư chỉ đạo còn chưa dựng được động tác võ thuật, đệ không cần sốt ruột đâu. Chúng ta làm từ từ, trước tiên phải biết chữ, chờ đến lúc đệ đọc hiểu cuốn truyện của A Nghiễn thì nói tiếp.”
“Chỉ khi hiểu được nỗi buồn bã và vui mừng của nhân vật thì đệ mới có thể nhập vai được. Nhưng sau giờ học, đệ cũng phải rèn luyện cơ thể, đi theo Trương Đại Trụ…” Giang Oản Oản thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu ta, tiếp tục nói: “Chính là võ sư chỉ đạo được thuê, đệ đi theo hắn ta học những chiêu võ cơ bản. Nhân vật đệ sắm vai chính là một tướng quân dũng mạnh thiện chiến, võ nghệ rất cao cường.”
Giang Tư Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Vâng, đệ hiểu rồi, tỷ… Tỷ.”
Hai ngày sau, sau khi đăng ký xong hộ khẩu, Giang Tư Nguyệt mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt do Lý Tam Nương may, nắm tay Đoàn Đoàn cùng đi đến Thường Hoa học viện.
Vừa bước vào học viện đã khiến một trận xôn xao, ngoại hình của cậu ấy vốn đã cực kỳ xuất chúng, lại mặc kiểu quần áo mới mẻ độc đạo này. Nhan sắc lấn áp bộ quần áo mới, bên hông vốn gầy gò đeo một chiếc đai lưng, càng hiện ra dáng người tuyệt vời của cậu ta.
Trên đầu là phát quan được buộc bằng dây màu xanh nhạt đơn giản, mái tóc dài rủ xuống, đai cột tóc ở hai bên phất phơ. Dáng người cao lớn, vững chắc như ngọc, bước chân chậm rãi rõ ràng, khí chất lỗi lạc.
Cho dù tất cả những người ở học viện là nam tử nhưng đều bị dáng người thanh tú và khuôn mặt kinh động cực kỳ của cậu ta mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-250.html.]
Còn Giang Tư Nguyệt cực kỳ lạnh lùng với những người không quen biết, đều là dáng vẻ cực kỳ im lặng, cứ như vậy mọi người càng tò mò về cậu ta hơn.
“Đó là ai vậy? Đẹp trai thế!”
“Người ở huyện này ta đều quen biết, nhưng chưa thấy nhà nào có người như vậy!”
“Các ngươi nhanh nhìn đi! Cậu ấy trắng quá! Khuôn mặt đẹp trai thật, nhìn kỹ thì lại có vài phần giống người ngoại quốc. Năm ngoái trong huyện cũng có một người ngoại quốc đến đây, mũi rất cao! Dáng vẻ cũng khá đẹp trai nhưng so sánh thì kém xa người này!”
DTV
…
Đôi tai nhỏ xinh của Đoàn Đoàn hơi giật, nghe bốn phương tám hướng đều là những lời tò mò và khen ngợi tiểu cữu cữu nhà mình. Tiểu tử kia ngẩng cổ nhìn Giang Tư Nguyệt đẹp trai, che miệng nhỏ lại và lén lút cười.
Giang Tư Nguyệt nghe thấy tiếng cười của Đoàn Đoàn, vội vàng cúi đầu, thấy Đoàn Đoàn cười vui vẻ, cậu ta cũng không nhịn được cười theo.
Cậu ta cười lên giống như ánh mặt trời ấm áp ngày hạ, làm băng tuyết tan chảy. Trong cái lạnh có chút ấm áp, khiến cho người ra muốn né tránh nhưng lại không nhịn được đến gần cậu ta, làm quen với cậu ta.
Đoàn Đoàn gãi lòng bàn tay của Giang Tư Nguyệt: “Tiểu cữu ơi, bọn họ đều đang khen cữu đấy, tiểu cữu nhà chúng ta rất đẹp!”
Giang Tư Nguyệt được mọi người khen, đột nhiên cả người không được tự nhiên, cậu ta kêu lên: “Thật ra bề ngoài đẹp đẽ đôi khi cũng không phải chuyện tốt.”
“Shh…”
Trong lúc ngủ mơ Tần Tĩnh Trì bị tiếng kêu đau đớn của Giang Oản Oản đánh thức: “Oản Oản! Nương tử! Nàng làm sao vậy? Đau bụng à? Nàng chờ ta một chút, ta lập tức đưa nàng đi tìm đại phu!”
Giang Oản Oản thấy hắn bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng giữ chặt hắn, bất lực nói: “Không có chuyện gì đâu, đột nhiên bị chuột ruột, bụng không đau.”
“Chân bị chuột rút sao?”
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới yên tâm, sau đó nhìn những giọt mồ hôi trên trán Giang Oản Oản, trái tim cảm thấy đau nhói.
Hắn đỡ Giang Oản Oản dựa lên đầu giường, rồi ngồi mép giường. Hắn đặt hai chân của Giang Oản Oản lên đùi mình cẩn thận xoa bóp, ngay cả bàn chân sưng phù của nàng cũng không tha.
Rất nhanh sau đó Giang Oản không còn cảm thấy cơn đau nhói như kim tiêm ở chân nữa.
Tần Tĩnh Trì đã xoa bóp cho nàng gần nửa canh giờ, Giang Oản Oản nắm tay hắn,lắc đầu nói: “Không cần xoa bóp nữa đâu, thiếp ổn rồi. Chàng giúp thiếp xoa bóp lâu vậy, chắc là mỏi rồi. Chàng nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái tiếp tục xoa bóp cho nàng mười năm phút nữa, mới kéo nàng vào trong n.g.ự.c hôn một cái.
Hắn thì thầm vào tai nàng: “Nương tử vất vả rồi.”
Giang Oản Oản xoa vành tai đỏ bừng: “Chàng đừng nói chuyện kiểu đó nữa.”
Tuy rằng là những lời bình thường, nhưng khi hắn nói, Giang Oản Oản cảm thấy toàn thân tê dại.
Tần Tĩnh Trì khẽ cười một tiếng, nằm xuống nhẹ nhàng tựa đầu vào bụng nàng: “Vậy để ta trò chuyện với tiểu bảo bảo của chúng ta.”
Đức bé trong bụng Giang Oản Oản đặc biệt ngoan ngoãn. Lúc mới bốn năm tháng, nàng không thèm ăn lắm, sau này mới tốt hơn. Ngoại trừ không ăn được đồ dầu mỡ, những món khác nàng đều ăn được.
Bây giờ đã được sáu bảy tháng rồi, tiểu tử kia cử động thai nhi càng rõ ràng hơn. Nhưng cũng không làm Giang Oản Oản khó chịu. Mặc dù bây giờ Giang Oản Oản đã bắt đầu phù nề và chuột rút vào nửa đêm, nhưng đều là những giai đoạn không thể tránh khỏi đối với nữ nhân có thai. Giang Oản Oản đã rất may mắn.
Tần Tĩnh Trì tựa vào bụng nàng, dịu dàng nhỏ giọng thì thầm: “Cục cưng à, sau này con phải ngoan ngoãn đấy. Đừng làm nương khó chịu, thời điểm nương sinh con cũng phải ra nhanh đấy, biết chưa hả? Chờ đến khi con ra đời cha sẽ làm nhiều món đồ chơi cho con, ca ca con cũng rất thích.”