Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:49
Lượt xem: 8
Tư Nguyệt không quay đầu lại, tay vẫn còn viết chữ, mở miệng trả lời: “Đoàn Đoàn ngoan nhé, ta đến đây! Ta lập tức viết xong.”
Mười năm phút sau, Tư Nguyệt duỗi lưng, dọn dẹp giấy và bút mực, mới tươi cười đi đến giường. Sau đó ngả người xuống giường, ôm Đoàn Đoàn hôn mấy cái.
“Đoàn Đoàn nhanh ngủ đi. Ngày mai con còn phải đi học đấy.”
Đoàn Đoàn dịch gần vào bên cạnh người cậu ta, nhẹ nhàng hỏi: “A Nguyệt thúc thúc ơi, thúc có thể đi học cùng Đoàn Đoàn nha! Dù sao thúc và Đoàn Đoàn giống nhau, đều mới biết chữ.”
Tư Nguyệt liên tục lắc đầu: “Không không không, sao có thể chứ. Ta nghe nói đi học tốn rất nhiều tiền bạc! Cha nương con đã bỏ rất nhiều tiền để mua ta, ta không thể tiêu tiền nữa. Ta phải ở nhà làm chăm chỉ làm việc. Hơn nữa… Hơn nữa ta cũng không thể cùng một đám tiểu hài tử các con đọc sách dược.”
Đoàn Đoàn nhíu mày: “Vậy… Con đi hỏi nương một chút nhé, chắc chắn là có thể mà!”
Tư Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không được đâu! Dù sao Đoàn Đoàn cũng không được nói! Ta… Ta không muốn đi học.”
“A! Vậy được rồi, mỗi ngày phu tử dạy Đoàn Đoàn chữ mới hoặc câu thơ mới, Đoàn Đoàn sẽ về dạy cho A Nguyệt thúc thúc!”
Tư Nguyệt tủm tỉm cười gật đầu: “Ừ, như vậy là tốt rồi! Đoàn Đoàn dạy cho ta nhé! Giờ thì nhanh ngủ đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Nguyệt kêu Đoàn Đoàn thức dậy, rửa mặt cho Đoàn Đoàn, chải tóc cho cậu ta rồi cột thành một búi tóc nhỏ.
Trước kia cậu ta cũng từng nhìn thấy mấy thứ này ở Mãn Xuân lâu, còn bị lão bản lầu xanh yêu cầu chải đầu cho một nhóm tiểu cô nương được mua về, cũng từng cột tóc cho nam hài, cho nên kỹ thuật của cậu ta rất thành thạo.
Đoàn Đoàn chạm vào búi tóc mà mình chưa giao giờ cột, cảm thấy vô cùng mới lại: “A Nguyệt thúc thúc, hôm nay búi tóc nhỏ của Đoàn Đoàn nhìn thật đẹp!”
Đoàn Đoàn chạy ra ngoài sân, kéo Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chỉ vào búi tóc nhỏ của mình: “Cha nương ơi! Hai người nhìn xem, A Nguyệt thúc thúc cột cho Đoàn Đoàn búi tóc nhỏ này đó! Đẹp lắm có phải không?”
Giang Oản Oản đang ăn cháo, gật đầu: “Ừm, đáng yêu lắm!”
Tần Tĩnh Trì cầm túi xách, nắm tay cậu bé rồi đưa cho cậu bé một chiếc bánh nướng, nói: “Nhanh lên, chúng ta phải đi thôi. Con ăn sáng trên xe ngựa nhé.”
Đoàn Đoàn gật đầu, lắc lư người đi theo sau hắn ra ngoài, miệng còn nhai một miếng bánh to.
Mười giờ trưa, Lý Tam Nương dẫn Tư Nguyệt đến làm cơm trưa cho Giang Oản Oản. Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ nên đến ăn cùng nàng.
Lúc ăn cơm, Lý Tam Nương gắp cho Giang Oản Oản một cái đùi gà, thấy Tư Nguyệt chỉ ăn đồ chay, không gắp thịt thì cũng gắp cho cậu ta một cái đùi gà: “A Nguyệt à, cháu ăn nhiều thịt vào, cháu gầy lắm!”
Giang Oản Oản còn uống được canh, nhưng thực sự không thể ăn nổi thịt. Vì thế cũng gắp cái đùi gà còn nguyên trong bát của mình cho Tư Nguyệt: “Ăn cái này nữa đi, vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn đâu, ăn nhiều bồi bổ.”
Tư Nguyệt ngơ ngác nhìn hai cái đùi gà trong bát mình. Đầu tiên là mỉm cười, định nói cái gì với các nàng, nhưng không nói lên lời. Một lúc sau, giống như thực sự không nhịn được, vội vàng cúi đầu và cơm thì từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lý Tam Nương thấy cậu ấy khóc, vô cùng đau lòng: “A Nguyệt à, cháu… Cháu đừng khóc nhé! Sao đứa nhỏ này lại khóc chứ!”
Dáng vẻ của cậu ta vốn đã đẹp trai, bây giờ còn khóc, sẽ càng làm cho người ta đau lòng hơn thôi.
Giang Oản Oản nhìn Lý Tam Nương, khẽ thở dài. Chỉ là một cái đùi gà thôi, sao… Sao khóc luôn vậy? Haiz…
Lý Tam Nương ở bên cạnh nói chuyện nước mắt của Tư Nguyệt càng rơi nhiều hơn, bả vai khẽ run lên, cố gắng kiềm chế nhưng hoàn toàn không kiềm chế được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-249.html.]
Lý Tam Nương nhìn cậu ta, chợt xúc động, trực tiếp kéo tay Giang Oản Oản nói: “Oản Oản à, nương… Nương muốn nhận A Nguyệt làm nhi tử, để cậu bé làm đệ đệ của con. Con… Con có đồng ý không?”
Giang Oản Oản ngạc nhiên nhìn bà ấy: “Nhận nhi tử?”
Tư Nguyệt ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Tam Nương, trợn tròn hai mắt. Với biểu cảm như vậy trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của cậu ta, đột nhiên trông có hơi dễ thương.
Mặc dù Giang Oản không nghĩ Lý Tam Nương sẽ nghĩ đến điều này nhưng nhìn Tư Nguyệt ngồi đối diện, lại nhớ đến những hành động và tính cách cậu ta đã thể hiện trong những ngày qua. Nàng cảm thấy suy nghĩ này cũng hợp lý.
Giang Oản cười nói: “Đương nhiên có thể, con biết A Nguyệt là một đứa trẻ ngoan. Sau này có một đệ đệ như vậy con cũng rất vui.”
Nàng lập tức nhìn Tư Nguyệt: “A Nguyệt à, sau này đệ cũng phải hiếu kính cha nương thật tốt đấy.”
Trên cằm Tư Nguyệt vẫn còn một giọt nước mắt. Cậu ta hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng này. Cậu ta dùng lực véo mạnh vào cánh tay của mình, lại không cẩn thận chạm vào vết thương còn chưa khép miệng trên cánh tay: “A!”
Giang Oản Oản nhíu mày: “Đệ làm gì vậy? Miệng vết thương còn chưa lành lại đâu!”
Lý Tam Nương cũng vội vàng kéo cánh tay của cậu ấy: “Đứa nhỏ này! Con thật là không nghe lời, hai ngày trước ta đã bảo con không được gánh nước. Nhưng con nhất quyết không chịu nghe, miệng vết thương lại chảy m.á.u rồi! Mới có hai ngày, mà con đã sẹo lành quên đau rồi à?”
Tư Nguyệt vừa đau vừa vui, đôi mắt đỏ hoe, biểu cảm trên mặt trông rất buồn cười.
Cậu ta nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao? Cậu ta chỉ là một nô lệ được mua về thôi. Vì sao bọn họ không chỉ giữ mình lại, mà mỗi ngày còn cho mình ăn của bọn họ, uống của bọn họ, còn mặc quần áo của bọn họ…
Vì sao mình lại có tư cách đấy? Cả nhà bọn họ đều tốt như vậy, còn mình lại chỉ là một đứa trẻ hoang dã lớn lên ở lầu xanh thôi, thân phận vừa thấp kém vừa tầm thường.
Cậu ta còn không biết chữ, cũng không biết nấu cơm, rất nhiều rất nhiều việc, cậu ta đều không biết làm…
Tư Nguyệt không ngừng chớp mắt, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
“Vì… Vì sao ạ? Con… Con chỉ là nô lệ… Con còn lớn lơn ở một nơi như vậy. Sao con… Con xứng chứ…”
Lý Tam Nương nắm lấy tay cậu ấy vỗ nhẹ: “Đứa nhỏ này! Nói linh tinh gì vậy! Con là đứa nhỏ như nào, cả nhà chúng ta đều đã nhìn thấy.”
DTV
Lý Tam Nương còn nghiêm túc nhìn cậu ấy: “Tư Nguyệt à, cho nên con có đồng ý không? Đồng ý làm con của nhà chúng ta nhé?”
Giang Oản Oản hùa theo tủm tỉm cười: “Đồng ý làm đệ đệ của ta không?”
Ngay lập tức, nước mắt của Tư Nguyệt lại không nhịn được bắt đầu rơi.
Cậu ta không nhịn được ôm lấy Lý Tam Nương, nức nở nói: “Con đồng ý! Con đồng ý! Con thích thẩm thẩm làm nương của con, cũng thích Oản Oản tỷ làm tỷ tỷ của con, cũng thích Giang thúc thúc làm cha của con!”
Cậu ta lau nước mắt, tiếp tục nói: “Hai người là những người tốt nhất trên đời! Con có thể làm con của cả nhà chắc chắn là phúc phần tu mấy kiếp!”
Tư Nguyệt nghĩ thầm, chắc chắn mười mấy năm trước chịu khổ là vì để gặp được họ!
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ được yêu thường. Cha cậu ta đã bỏ cậu ta và nương từ khi cậu ta còn chưa sinh ra. Sau khi nương sinh cậu ta ra, cũng nhìn cậu ta không vừa mắt. Mới mười mấy tuổi đã sinh con cho nên nương cậu ấy cũng không tiếp được khách nhân quan trọng, cơ bản là trở thành kỹ nữ thấp kém nhất Mãn Xuân Lâu. Cho nên lúc nhìn thấy cậu ta thì vô cùng oán hận.
Bởi vì cậu ta từ nhỏ không phải sợ nương bất ngờ đánh đập thì cũng là sợ không có cơm ăn.
Đợi cho đến khi nương cậu ta qua đời, cậu ta mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Như vậy thì ít nhất chỉ cần lo có thể đói bụng không thôi, không cần lo lắng bị đánh nữa rồi. Mặc dù trông cậu ta có vẻ m.á.u lạnh, chính cậu ta không kiểm soát được suy nghĩ của mình.