Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:47
Lượt xem: 13
Tần Tĩnh Nghiễn không khỏi gật đầu: “Đúng vậy! Đúng như tẩu tử của ta nói! Tiền công một tháng là năm lượng bạc, nhưng không chắc chắn. Nếu ngươi làm tốt, còn có thể tăng thêm.”
Tư Nguyệt nhìn bọn họ đầy nghi ngờ: “Diễn viên là gì? Biểu diễn là gì? Diễn như thế nào?”
Cậu ta lại lập tức nói với Tần Tĩnh Nghiễn: “Còn có, ta được mua về, không phải để làm việc à.”
“Hả?” Tần Tĩnh Nghiễn nghi ngờ nhìn Giang Oản Oản: “Tẩu tử, không phải các ngươi bảo mua người không tốt sao? Lúc trước bảo mua vài tên tiểu nhị thì tẩu đều không đồng ý.”
Giang Oản Oản mở miệng nói: “Cậu ta là con lai. Chúng ta không mua cậu ta thì cậu ta đã tiêu đời rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không tìm được người phù hợp.”
Giang Oản Oản nghĩ ngợi, rồi nhìn Tư Nguyệt: “Ngươi yên tâm đi. Chúng ta sẽ trả cho ngươi số tiền công như đã ghi trên tờ thông báo tuyển dụng. Chờ khi nào, tiền công ngươi kiếm được bằng số tiền chúng ta mua ngươi thì sẽ trả lại khế ước bán thân cho ngươi. Sau này tiền công của ngươi sẽ được trả như bình thường.”
Tư Nguyệt vô cùng kinh ngạc, đột nhiên không nói lên lời. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt cậu ta vì kích động mà biến dạng. Nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến độ đẹp trai.
“Thật… Thật vậy à? Ta… Ta chắc chắn sẽ làm tốt! Ta sẽ làm việc cho ngài cả đời!”
Giọng nói của cậu ta có hơi lớn, khiến Tần phụ và Đoàn Đoàn đang cho Tiểu Bất Điểm ăn cơm phải giật nảy mình.
Đoàn Đoàn đặt chiếc chậu nhỏ và cái thìa lớn xuống, vui vẻ loạng choạng bước vào nhà: “Sao vậy ạ? Ai nói chuyện thế? Ồn ào quá!”
Tư Nguyệt nghe Đoàn Đoàn nói, sắc mặt đỏ bừng: “Ừm… Rất xin lỗi, ta nói to quá làm phiền đến tiểu chủ tử rồi.”
Đoàn Đoàn gãi đầu, nhìn cậu ta: “Tiểu chủ tử? Tiểu chủ tử là ai vậy? Thúc thúc xinh đẹp đang nói Đoàn Đoàn ạ? Nhưng không phải Đoàn Đoàn đâu! Thúc thúc phải gọi ta là Đoàn Đoàn! Nhũ danh của ta là do nương ta đặt cho đấy!”
Gianh Oản Oản mỉm cười xoa đầu Đoàn Đoàn, nhìn Tư Nguyệt nói: “Ngươi không cần gọi nó như vậy đâu. Chúng ta là gia đình bình thường thôi. Ngươi cứ đối xử với nó như với tiểu hài tử bình thường là được rồi. Về chuyện khác, chờ đến khi ngươi hồi phục vết thương thì nói tiếp cũng không muộn.”
Giang Tư Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn cười tủm tỉm, chần chờ một lúc thì gật đầu: “Vâng… Ạ!”
DTV
….
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã qua nửa tháng.
Buổi sáng, Tư Nguyệt mở hai mắt, nhìn tấm màn màu trắng phất phơ bên giường. Cậu ta mỉm cười duỗi người, rồi nhanh chóng rời giường mặc quần áo.
Sau khi rửa mặt xong, cậu ta thành thạo quét sạch phòng và ngoài sân.
Lý Tam Nương bưng một cái khay đi ra khỏi bếp, trên khay có món trứng chần óng oánh vàng, lạp xưởng, dưa chuột thái sợi, rau xà lách và một chồng bánh nướng to.
“A Nguyệt ơi! Bữa sáng làm xong rồi! Con nhanh đến ăn lúc còn nóng đi. Ta mang cho Oản Oản tỷ của con một chút. Hôm nay chỉ có mình con bé ở nhà, rồi chốc nữa con quét sau cũng được.”
Tư Nguyệt vứt chổi đi, nhanh nhẹn đi vào phòng: “Thẩm à, cháu quét xong rồi, để cháu mang cho Oản Oản tỷ, chắc tỷ đói bụng rồi!”
Khi Lý Tam Nương mang bánh nướng ra ngoài, Tư Nguyệt khéo léo cuộn bánh lại, đặt một quả trứng luộc, hai lát xúc xích, vài lát dưa chuột và một miếng rau xà lách lên một miếng bánh. Sau đó múc một ít tương ớt rưới lên trên, rồi cuộn bánh lại. Một chiếc bánh nướng đơn giản như vậy đã hoàn thành.
Tư Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục cuốn cho mình một cái. Chẳng qua động tác lại thô lỗ hơn rất nhiều, cuối cùng cuốn được một cái bánh rất xấu, còn thủng lỗ chỗ. Nhưng cậu ta vẫn nụ cười tủm tỉm, miệng còn ngâm nga một bài hát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-248.html.]
Khi Lý Tam Nương mang bánh nướng trở về, cậu ấy vội vàng đưa chiếc bánh cuộn hoàn hảo đầu tiên cho bà ấy: “Thẩm nhanh ăn đi! Cháu đã thêm tương ớt rồi.”
Lý Tam Nương nhìn cuộn bánh nướng cậu ấy đưa cho mình, lại nhìn chiếc bánh tả tơi trong bát cậu ấy, tươi cười cầm lấy: “Cảm ơn A Nguyệt nha! Cháu cũng mau ăn đi.”
“Vâng!” Tư Nguyệt cầm chiếc bánh của mình ngoạm một miếng lớn, thật là thơm ngon.
Cậu ta ăn bánh, hai mắt híp lại nghĩ thầm đây chắc là cuộc sống chỉ thần tiên mới có được nhỉ? Rất hạnh phúc! Mỗi ngày đều được ăn món ngon. Bọn Lý Tam Nương đối xử với cậu ấy rất tốt. Lý Tam Nương và Tần mẫu sẽ may quần áo mới cho cậu ấy. Tần Tĩnh Trì đóng cho cậu ấy tủ quần áo, tủ đầu giường và vân vân. Cậu ấy cảm thấy cho dù bây giờ mình c.h.ế.t đi cũng không còn tiếc nuối.
Trước kia cậu ta chưa từng mặc quần áo mới, đồ mặc trên người đều là quần áo cũ của người khác. Cậu ta cũng chưa từng được ăn những món hẳn hoi. Đồ ăn mỗi ngày của cậu ta đều là đồ ăn thừa của khách nhân hoặc những mẩu bánh bao cứng như đá.
Lý Tam Nương nhìn cậu ta, không khỏi mất tập trung. Trong đầu chợt có một ý tưởng xoẹt qua.
Ý tưởng trong lòng khiến bà ấy hơn ngạc nhiên, nhưng ý tưởng này cứ quanh quẩn mãi trong đầu bà ấy. Cả ngày nhìn thấy cậu ta ở nhà làm việc này việc kia, bóng dáng cao gầy giặt đồ, không nhịn được ngây người.
Buổi tối nằm trên giường, Lý Tam Nương liên tục trở mình. Giang Hiền Vũ mơ màng ngủ, nghe thấy
tiếng động của bà ấy, nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Ông ấy vội vàng dò hỏi: “Bà nó ơi? Nàng sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?”
Lý Tam Nương thấy ông ấy đã tỉnh thì lập tức ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: “Chàng cảm thấy đứa nhỏ Tư Nguyệt này như thế nào?”
Giang Hiền Vũ cũng ngồi dậy theo: “Sao đột nhiên lại nói đến Tư Nguyệt, hôm nay cậu ta xảy ra chuyện gì à?”
Lý Tam Nương lắc đầu: “Chàng cứ trả lời ta đi đã.”
Giang Hiền Vũ thở dài: “Cậu ta là một đứa nhỏ ngoan. Nàng nhìn cậu ta xem, cả ngày đều không ngồi yên, việc này muốn làm việc kia cũng muốn làm. Hơn nữa bây giờ sau khi đã quen với chúng ta, cậu ta cười nhiều hơn, chỉ là quá khứ rất thê thảm.”
Lý Tam Nương vội vàng nắm cánh tay Giang Hiền Vũ, do dự mở miệng nói: “Chàng nghĩ… Chàng nghĩ chúng ta có thể nhận đứa nhỏ này làm nhi tử của chúng ta được không?”
“Ôi. Cả ngày ta nhìn cậu ta như vậy thì cảm thấy như chúng ta có một tiểu nhi tử. Hôm nay ta cũng suy nghĩ cả ngày, chàng xem… Có được không?”
Giang Hiền Vũ nghe xong hơi sửng sốt. Thật ra ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng khi Lý Tam Nương nói như vậy. Ông ấy chợt cảm thấy ngộ ra, sao ông ấy không nghĩ ra nhỉ? Chẳng qua…
“Liệu nữ nhi của chúng ta có đồng ý không?”
Lý Tam Nương lắc đầu: “Không biết nữa. Ngày mai ta… Ta sẽ hỏi Oản Oản, kiểu gì con bé cũng đồng ý thôi. Hơn nữa chúng ta phải xem Tư Nguyệt nghĩ thế nào nữa.”
Giang Hiền Vũ nghĩ ngợi, nói: “Ta cảm thấy nữ nhi của chúng ta sẽ đồng ý, ta thấy con bé cũng thích Tư Nguyệt. Hôm qua con bé còn khen A Nguyệt, về phần A Nguyệt… Ta cảm thấy cậu ấy rất thích gia đình chúng ta, chắc là cũng đồng ý.”
Tư Nguyệt hoàn toàn không biết hai người đang nghĩ gì. Cậu ta còn đang học viết chữ cùng Đoàn Đoàn ở trong phòng, nghĩ sau này làm diễn viên chắc chắn phải đọc hiểu cuốn truyện của Tần Tĩnh Nghiễn. Cho nên việc biết đọc là bước cần thiết phải vượt qua.
Đoàn Đoàn vốn thích những người có khuôn mặt đẹp, mà tính cách Tư Nguyệt lại rất tốt. Cho nên tiểu tử kia rất thích cậu ta, gần đây rất dính lấy cậu ta.
Bởi vì mỗi ngày Đoàn Đoàn phải đi học, hàng ngày phải luyện mấy chữ lớn, học thuộc thơ. Còn Tư Nguyệt phải phân biệt và luyện chữ, cho nên hai người bọn họ đúng lúc có thể học chơi cùng nhau.
Đoàn Đoàn nằm trên giường, hai tay chống đầu nhìn Tư Nguyệt đang ngồi trước bàn học, từ từ luyện chữ lớn: “A Nguyệt thúc thúc.”