Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:45
Lượt xem: 16
Tề Kim thấy dáng vẻ muốn bỏ đi của nàng, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói: “Bán bán bán! Sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng vậy.”
Giang Oản Oản quay đầu, cười nói: “Số tiền này cũng khá lớn rồi. Nếu không chắc chắn sẽ chẳng có ai mua đâu.”
Vừa dứt lời, thì ánh mắt nàng nhìn Tần Tĩnh Trì: “Tướng công, chàng trả tiền đi.”
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới lấy ra ngân phiếu năm mươi lượng bạc và một ít bạc vụn đưa cho Tề Kim.
Tề Kim cẩn thận nhìn ngân phiếu, rồi nhìn lượng bạc vụn. Gã mới lấy khế ước bán thân trong n.g.ự.c đưa cho Tần Tĩnh Trì. Sau đó ra hiệu cho hai tên côn đồ đang trông xe ngựa: “Đưa tên này xuống cho lão bản đi.”
Chờ đến khi xe ngựa của Tề Kim đi xa, Giang Oản Oản mới nhìn kỹ thiếu niên đang được Tần Tĩnh Trì đỡ. Nàng chợt phát hiện trên cổ cậu ta có một vết máu: “Tĩnh Trì à, chàng mau kéo vạt áo của cậu ta lên đi. Hình như trên người cậu ta có rất nhiều vết thương nặng!”
Tần Tĩnh Trì nghe lời, lập tức kéo vạt áo của cậu ta lên. Ngay lập tức, thấy lồng n.g.ự.c thiếu niên nổi lên những vết bầm tím xanh đỏ, vết roi đẫm m.á.u hiện ra trước mắt.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Oản Oản cảm thấy dạ dày trào lên vị chua, nàng sợ mình nôn ra nên vội vàng rời mắt đi.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn những vết thương của cậu ta, cậu bé cũng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trợn tròn hai mắt: “Máu! Nhiều vết thương quá!”
Giang Oản Oản vội vàng bịt mắt Đoàn Đoàn lại: “Thúc thúc bị thương rất nặng, Đoàn Đoàn đừng nhìn nhé.”
Đoàn Đoàn sợ hãi gật đầu, rồi lại lo lắng hỏi: “Nương ơi, liệu thúc thúc xinh đẹp này có ổn không?”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Thúc ấy không sao đâu. Nương và cha sẽ đưa thúc ấy đi gặp thầy thuốc. Không bao lâu nữa chắc chắc thúc ấy sẽ khoẻ mạnh giống như Đoàn Đoàn nhà chúng ta!”
Thiếu niên mơ màng cảm nhận vạt áo trước ngược bị người ta vạch lên. Giọng nói đứt quãng của bọn Giang Oản Oản truyền đến lỗ tai cậu ta. Nhưng cậu ta hoàn toàn không nghe rõ.
Cậu ta buồn bã nghĩ với dáng vẻ này của mình, vì sao những người này còn không chịu buông tha cho cậu ta. Vì sao cậu ta lại có một khuôn mặt như vậy. Nếu cậu ta sinh ra vô cùng xấu xí thì tốt biết bao, vậy thì cả đời cậu ta sẽ cố gắng kiếm sống, cũng có thể gắng gượng sống sót…
Khi nghĩ đến cậu ta sắp bị tên cầm thú giống như lần trước nhục mạ, cậu ta chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh. Cuộc sống của cậu ta có lẽ sắp kết thúc rồi, chờ đến khi cậu ta có thể cử động… Chờ đến khi cậu có sức tức giận… Thì… Nó có thể kết thúc rồi…
Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản: “Nàng dẫn con về tiệm lẩu chờ ta nhé. Nàng đang mang thai, ta không yên tâm để nàng đi theo.”
Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy chàng mau đi đi.”
Chờ đến khi Tần Tĩnh Trì đỡ thiếu niên đi đến y quán, Giang Oản Oản mới nắm tay Đoàn Đoàn đi vào tiệm lẩu.
Ngày hôm sau, khi thiếu niên mơ mảng mở hai mắt, Lý Tam Nương đang bưng một bát thuốc đi vào.
Bà ấy thấy cuối cùng cậu ta cũng tỉnh lại, vội vàng gọi với ra bên ngoài: “Ông nó ơi! Ông nó ơi! Ông nó ơi! Đứa nhỏ này tỉnh rồi! Chàng mau đến đây đi!”
Lý Tam Nương nhanh chóng bưng bát thuốc đặt lên đầu giường, muốn đỡ thiếu niên dậy.
Nhưng trong mắt thiếu niên đều là sự đề phòng, cơ thể không nhịn được co rúm lại: “Ngươi… Là người mua ta sao? Ngươi muốn làm gì?”
Lý Tam Nương vội vàng lui về phía sau: “Đứa nhỏ à, cháu đừng sợ. Nữ nhi và nữ tế của ta mua cháu, không phải chúng ta.”
“Cũng không biết tên súc sinh nào đánh cháu thành như vậy. Nữ tế của ta đưa cháu đến y quán, đại phu nói vết thương trên người cháu bắt đầu thối rữa rồi. Bây giờ thời tiết nắng nóng bức, nếu trì hoãn thêm mấy ngày nữa, thì không thể cứu được…”
Bà ấy vừa dứt lời thì Giang Hiền Vũ cũng sốt ruột nhanh chóng đi đến, thấy thiếu niên đã tỉnh lại, thì cười nói: “Ta đã nói rồi. Cậu ta còn trẻ, chắc chắn miệng vết thương sẽ rất nhanh lành lại. Hôm qua ta nói như vậy, bà nó còn không tin ta!”
Thiếu niên nhìn chằm chằm khuôn mặt hiền lành của hai lão nhân trước mặt, nhìn vết thương được băng bó hoàn hảo trên người mình, vừa cảm nhận chiếc giường mềm mại dưới người. Trong một khoảng thời gian ngắn, cậu ta cảm thấy mình như đang ở chốn tiên cảnh. Chẳng lẽ biết cả đời cậu ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, ông trời thương xót mình, cho nên sau khi cậu ta c.h.ế.t thì để cậu ta đến đây?
Lý Tam Nương đang tính trả lời thì thấy bát thuốc đặt trên tủ đầu giường: “Ôi chao, chàng nói làm ta quên mất, thuốc sắp nguội mất rồi!”
“Ông nó à, chàng mau đỡ đứa nhỏ này ngồi dậy đi!”
Giang Hiền Vũ nghe xong, còn chưa đợi thiếu niên phản ứng thì đã đỡ cậu ta dậy. Lý Tam Nương nhìn băng gạc quấn trên cánh tay cậu ta, thở dài, rồi bưng bát thuốc đưa đến miệng cậu ta: “Đứa nhỏ à, thuốc này đắng lắm. Cháu nhanh uống một ngụm hết luôn đi!”
Thiếu niên ngơ ngác đực mặt ra, hai người bọn họ đang nói cái gì đấy.
Cậu ta uống một ngụm hết sạch thuốc nhưng cũng không quá đắng. Cậu ta đã trải qua rất nhiều đắng cay, chút đắng trong miệng có là gì đâu chứ.
Lý Tam Nương thấy cậu ta uống hết không nhăn mày một tí nào, bà ấy nhẹ nhàng thở dài. Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài lấy một đĩa kẹo dẻo, cầm một miếng nhét vào miệng thiếu niên: “Nào, nhanh nhai kẹo ngọt miệng! Đoàn Đoàn nhà ta… Ôi… Cũng chính là tiểu ngoại tôn của ta. Mỗi lần nó uống thuốc đều phải ăn chút kẹo cho ngọt miệng. Nếu không sẽ nhăn mặt cau mày cả ngày!”
Mấy ngày trước, Giang Oản Oản rảnh rỗi không có việc gì nên làm món kẹo dẻo này. Hôm đấy Trương Toàn gửi rất nhiều sữa đến đây, uống không hết sợ hỏng, cho nên Giang Oản Oản nghĩ ngợi một lúc thì dùng làm kẹo dẻo hết. Trong kẹo dẻo còn có đậu phộng và hạt dưa, mùi vị vừa ngọt vừa thơm!
Thiếu niên máy móc nhai kẹo dẻo ngọt ngào, ánh mắt dính chặt vào Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đang cười nói. Nước mắt bất giác rơi xuống, nếu… Nếu có thể vẫn như vậy thì tốt quá… Nếu… Nếu bọn họ là cha nương của mình thì thật tốt…
Lý Tam Nương thấy cậu ta khóc thì hoảng sợ. Tay chân bà ấy luống cuống nhìn Giang Hiền Vũ, mà Giang Hiền Vũ cũng có biểu cảm khó hiểu.
Lý Tam Nương thấy không thể trông cậy vào ông ấy thì vội vàng vỗ lưng thiếu niên: “Sao cháu khóc vậy? Ăn kẹo xong còn thấy đắng à? Vậy cháu ăn thêm mấy miếng nữa đi, kẹo dẻo này vừa thơm vừa ngọt. Một lúc nữa thì vị đắng trong miệng sẽ hết.”
Thiếu niên khó khăn nâng tay lau nước mắt, nói đứt quãng: “Ta… Ta đang ở đâu vậy? Có phải… Là tới tiên cảnh rồi không? Các ngươi… Các ngươi là do ông trời cố ý ban tặng cho ta hay không?”
Giang Hiền Vũ nghe xong thì ngây người cười nhìn Lý Tam Nương: “Bà nó à, đứa nhỏ này vẫn chưa tỉnh hẳn đâu, nó còn tưởng mình đang nằm mơ!”
Giang Hiền Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên: “Hôm qua cháu ngất xỉu. Nữ tế của ta đưa cháu đến y quán băng bó xong thì mang cháu về. Ông thông gia và bà thông gia của ta đang tính mở cửa tiệm trên huyện, cho nên hai phu thê chúng ta ở lại chăm sóc cháu. Nữ nhi của ta đang mang thai, không thể chăm sóc được cháu.”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn ông ấy, lẩm bẩm: “Hoá ra… Hoá ra không phải tiên cảnh…”
Cậu ta cảm thấy kẹo dẻo trong miệng không còn vị ngọt nữa…
Giang Hiền Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn cậu ta thử mở miệng hỏi: “Đứa nhỏ à, cháu tên là gì?”
Tên? Thiếu niên bàng hoàng nghĩ ngợi, tên cậu ta là gì? Hình như cậu ta không có tên, mọi người ở Mãn Xuân lâu đều gọi cậu ta là “thằng chó”. Sau đó Tề Kim mua cậu ta về cũng gọi cậu ta là “thằng chó”. Cậu ta chưa bao giờ được ai gọi bằng tên.
Khóe miệng cậu ta mấp máy, vừa định nói. Hình như cậu ta chợt nghĩ ra cái gì, vội vàng nói: “Tư Nguyệt! Ta tên Tư Nguyệt!”
Cậu ta nhớ ra mình cũng từng là người có tên.
Lúc cậu ta được sáu bảy tuổi, Mãn Xuân lâu có mời một vị thư sinh đến viết chữ. Cậu ta giúp thư sinh mài mực, cho nên để cảm ơn cậu ta, trước khi vị thư sinh đó rời đi đã đặt cho cậu ta cái tên này. Chỉ là cái “thằng chó” đã ăn sâu vào tiềm thức mọi người, người ở Mãn Xuân lâu đều gọi cái tên này lâu rồi. Bởi vậy chẳng có quan tâm đến tên mới của cậu ta, chỉ có cậu ta nhớ rõ.
Chương 247
Chẳng qua dần dần, cậu ta cũng quên mất cái tên này.
Bây giờ chợt nhớ ra, dáng vẻ cậu ta nhìn Giang Hiền Vũ có hơi căng thẳng. Cậu ta không biết có được phép dùng cái tên này hay không.
Giang Hiền Vũ lặp lại lặp lại mấy lần: “Tư Nguyệt… Tư Nguyệt…” Ông ấy nhìn kỹ tướng mạo của thiếu niên, tủm tỉm cười rồi gật đầu: “Cái tên này hay lắm, rất hợp với cháu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-246.html.]
Lý Tam Nương cũng quan tâm hỏi han: “Vậy Tư Nguyệt bao nhiêu tuổi rồi? Chắc là hai mươi tuổi nhỉ?”
Lúc Tần Tĩnh Trì đỡ cậu ta đi vào thì Lý Tam Nương đã để ý rồi. Thiếu niên này còn cao hơn cả Tần Tĩnh Trì, cho nên chắc chắn trưởng thành rồi.
Thiếu niên nghĩ ngợi, nói: “Ta… Ta mười năm… Mười năm tuổi.”
“Cái gì? Mười năm tuổi!”
Không chỉ Giang Hiền Vũ ngạc nhiên, thậm chí Lý Tam Nương trợn to hai mắt, không thể bĩnh tĩnh được.
Bà ấy không bình tĩnh nói: “Vậy… Vậy cháu cao quá! Nữ tế của ta đã cao lắm rồi, nhưng cháu còn cao hơn cả nó! Sao… Sao cháu mới mười năm tuổi thôi?”
Thiếu niên cảm thấy lúng túng cúi đầu, cậu ta không biết có phải bọn họ nghĩ cậu ta trưởng thành nên mới mua cậu ta hay không. Nhìn hai lão nhân trước mặt, cậu ta nghĩ thầm, cậu ta có nên nói mình đã trưởng thành rồi không. Hai người này tốt bụng như vậy, người nữ tế mua cậu ta chắc cũng không tệ lắm đâu? Vậy… Vậy bọn họ mua cậu ta, chắc là cũng không vì mục đích ghê tởm gì đâu.
Nếu như vậy, thì liệu cậu ta có thể ở nhà họ đến hết đời hay không. Cho dù cậu ta có phải làm việc nặng nhọc, cũng không sao cả, miễn là… Miễn là đừng bán cậu ta đi.
Nhưng… Nhưng họ quá ngạc nhiên vì tuổi tác của mình...
“Ta… Ta cái gì cũng có thể làm. Tuy rằng ta nhỏ tuổi nhưng sức lực rất lớn! Ta có thể bê đến hai trăm cân! Hãy để ta ở lại đây, đừng bán ta cho người khác…”
Thiếu niên ngồi thẳng dậy, vội vàng giải thích.
Lý Tam Nương nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cảm thấy buồn bã một cách khó hiểu: “Đứa nhỏ à, cháu nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi. Cháu yên tâm, nữ nhi và nữ tế của ta mua cháu về thì sẽ không bán đi đâu. Chúng ta cũng là người đàng hoàng, mua cháu để làm việc. Nhưng cháu yên tâm, không phải công việc bẩn thỉu gì đâu.”
Chờ đến khi thiếu niên tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ mới đi ra ngoài.
“Ông nó à, để ta đi nói với nữ nhi của chúng ta một câu đã. Không biết trước kia đứa nhỏ này đã phải chịu những gì, haiz…”
Giang Hiền Vũ vỗ bả vai bà ấy: “Nàng đi đi.”
Khi Lý Tam Nương bước vào, Giang Oản Oản đang ngồi trên ghế dài trong sân, cầm một mảnh vải đỏ đang thêu gì đó.
Lý Tam Nương đến gần nhìn kỹ hơn rồi cười nói: “Oản Oản, con đang thêu cái gì vậy? Sao nhìn giống như mèo vậy?”
Mặc dù bây giờ Giang Oản Oản có thể may quần áo nhưng trình độ thêu thùa của nàng vẫn kém xa Lý Tam Nương và Tần mẫu. Nàng đang thêu cho tiểu bảo bảo trong bụng một cái yếm.
Nghe Lý Tam Nương nói, Giang Oản Oản giơ tấm vải ra trước mặt bà ấy: “Vâng, con thêu cho tiểu bảo bảo một cái yếm. Sao nương đến đây thế? Có phải người mới mua kia tỉnh rồi à?”
Lý Tam Nương gật đầu, thở dài nói: “Ừ, tỉnh rồi. Con đoán xem thiếu niên kia bao nhiêu tuổi?”
Giang Oản Oản nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Hai mươi mốt hả nương?”
Lý Tam Nương lắc đầu: “Cậu bé còn là một đứa trẻ! Mới mười năm tuổi! Con nói xem! Một đứa nhỏ như vậy, sao những người đó nhẫn tâm đánh một đứa trẻ thành như vậy chứ!”
Giang Oản Oản ngạc nhiên không thôi. Chẳng qua nghĩ đến Tề Kim nói trong người cậu ta chảy dòng m.á.u ngoại quốc, mới mười năm tuổi đã cao như vậy, nàng bình tĩnh lại.
“Nương à, thiếu niên kia lớn lên ở lầu xanh. Loại địa phương như thế, sao cậu ta có thể sống thoải mái ở đó được. Một nam nhân như cậu ta chắc chắn sẽ bị đối xử như nô lệ, có lẽ bị đánh bị chửi là chuyện bình thường.”
Giang Oản Oản nghĩ thầm, trên đời này không có nhiều người đoạn tụ. Dáng vẻ của cậu ta xuất chúng như vậy. May mắn thay cậu ta chỉ mới có mười năm tuổi, nếu không…
Nghĩ đến đôi mắt đen láy đầy cảnh giác của thiếu niên, Giang Oản Oản thở dài. Nàng đặt tấm vải xuống, đứng dậy nói: “Nương ơi, con và nương đi qua xem cậu ta thế nào rồi đi.”
Lý Tam Nương dẫn Giang Oản Oản vào phòng, mà thiếu niên nằm trên giường vẫn chưa ngủ.
“Tư Nguyệt ơi, đây là nữ nhi của ta, cũng chính là người mua cháu.”
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy một cách khó khăn: “Chủ… Chủ tử.”
Giang Oản Oản đỡ thắt lưng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, rồi mới nhìn cậu ta: “Ngươi tên Tư Nguyệt à?”
Thiếu niên gật đầu: “Vâng ạ.”
Giang Oản Oản gật đầu, thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu ta, nàng nói: “Chúng ta mua ngươi vì một là trông ngươi đúng là không tồi, chính là người chúng tôi cần.”
Nghe đến đây, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, môi còn hơi run.
Giang Oản Oản nhìn cậu ta một cái, rồi tiếp tục nói: “Hai là, nhìn ngươi đáng thương. Vết thương của ngươi đúng là rất nặng, nếu vẫn ở trạm mua bán nô lệ, còn không biết có thể sống được bao lâu nữa.”
DTV
Thiếu niên gật gật đầu: “Cảm ơn… Cảm ơn ngài.”
“Chuyện chúng ta cần ngươi làm là công việc bình thường mà người thường có thể làm được. Ngươi đừng nghĩ nhiều. Về phần cụ thể làm gì, chờ khi nào ngươi bình phục rồi nói tiếp.”
Thiếu niên nhìn nàng nghiêm túc gật đầu: “Được ạ.”
Mà sau khi Tần Tĩnh Trì nói với Tần Tĩnh Nghiễn là đã tìm được người phù hợp, lúc này Tần Tĩnh Nghiễn không kiềm chế được. Buổi chiều tối, háo hức theo Tần Tĩnh Trì về nhìn xem.
Lúc Tần Tĩnh Nghiễn đi vào phòng, Giang Hiền Vũ đang đỡ Tư Nguyệt ngồi xuống bàn ăn.
Cậu vừa vào cửa thì thấy thiếu niên cao hơn Giang Hiền Vũ rất nhiều. Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của Tư Nguyệt nhưng chỉ cần nhìn dáng người cao gầy. Trong lòng cậu vô cùng hài lòng đến tám chín phần, cho đến khi Tư Nguyệt quay đầu lại. Pháo hoa trong đầu Tần Tĩnh Trì nở rộ, Cảnh Phóng ơi! Cảnh Phóng à! Khuôn mặt này còn phù hợp hơn nhiều cảnh tượng mà cậu hình dung ra!
Cậu nhìn kỹ Tư Nguyệt, từ từ ngồi xuống cạnh cậu ta tiếp tục nhìn.
Trái tim Tư Nguyệt nghẹn lại, chẳng lẽ mục đích mua mình về… Chính là cho người trước mặt!
Tuy rằng dáng vẻ của người trước mắt cũng không tệ lắm, nhưng… Nhưng… Tư Nguyệt nghĩ thầm, mình tuyệt đối không thể thoả hiệp! Hơn nữa nhìn dáng người Tần Tĩnh Nghiễn, còn thấp hơn cậu ta một cái đầu. Chờ đến khi mình dưỡng khỏi bệnh, thật sự không chịu được thì bỏ chạy vậy!
Tần Tĩnh Nghiễn không nhịn được vươn tay sờ lên mặt cậu ta.
Tư Nguyệt sợ hãi đứng bật dậy, khiến miệng vết thương rách ra đau đến mức “ưm” một tiếng.
Giang Oản Oản từ trên sô pha đi đến, nhìn dáng vẻ say mê ngu ngốc của Tần Tĩnh Nghiễn, bất lực lắc đầu: “A Nghiễn à, đệ dọa cậu ta rồi!”
Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới vội vàng thu tay lại, thấy vẻ mặt Tư Nguyệt nhìn cậu như nhìn một tên lưu manh. Bây giờ cậu ta mới lo lắng cuống cuồng giải thích: “Ngươi… Ngươi đừng hiểu lầm. Ta có thê tử rồi, cũng không phải đoạn tụ đâu!”
Giang Oản Oản mỉm cười nhìn Tư Nguyệt: “Ngươi ngồi xuống đi, cậu ấy không cố ý đâu. Thật ra sau này công việc ngươi làm sẽ liên quan đến cậu ấy.”
Sau khi Tư Nguyệt từ từ ngồi xuống, thực sự không nhịn được. Cậu ta nghĩ ngợi, mở miệng hỏi: “Cuối cùng là ta… Ta cần làm gì vậy?”
Tần Tĩnh Nghiễn nghe cậu ta hỏi, cậu nghi ngờ nói: “Tẩu tử chưa nói với cậu ta à? Không phải tẩu là người tuyển cậu ta sao?”
Giang Oản Oản lắc đầu, nói với Tư Nguyệt: “Người trước mặt ngươi là tiểu thúc của con ta. Cậu ấy viết được mấy cuốn truyện, muốn tìm diễn viên biểu diễn lại các nhân vật trong truyện của cậu ấy cho mọi người xem. Bởi vì nhân vật được viết dưới ngòi bút của cậu ấy, cho nên nhìn thấy ngươi mới có thể kích động như vậy.”