Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:43
Lượt xem: 10
Sắc mặt Tề Kim không ngừng biến đổi, sau đó nghi ngờ nhìn Tần Tĩnh Trì. Trên mặt gã lập tức mở nụ cười, khom lưng lại bước nhanh đến trước mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, nịnh nọt mở miệng nói: “Ngài chính là lão bản của tiệm lẩu à. Ta đã ăn lẩu ở đây mấy lần rồi, hương vị đúng là tuyệt vời!”
Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản khó hiểu liếc nhìn nhau. Chẳng lẽ người này tính theo chân bọn họ để mua công thức làm lẩu sao? Nghĩ đến đây ánh mắt Tần Tĩnh Trì tối sầm, đôi mắt nhìn Tề Kim càng ngày càng lạnh lùng.
Trong lòng Tề Kim ngạc nhiên, cũng không tiếp tục tâng bốc nữa. Sau đó mở miệng thì đi thẳng vào vấn đề, chỉ thấy gã cười khà khà, trên mặt toàn là thịt mỡ: “Lão bản, ta thấy ngoài tiệm lẩu có dán thông báo tuyển dụng, ngài tuyển được người chưa?”
Vốn Giang Oản Oản không quan tâm, nghe đến đây, bắt đầu cảm thấy hứng thú. Chắc người này muốn đề cử ai đấy? Thật ra cũng có thể xem một chút.
Giang Oản Oản lắc đầu: “Đúng là còn chưa tuyển được.”
Tề Kim thấy vẻ mặt hai người thả lỏng, vừa nghe xong những lời Giang Oản Oản nói, thì có hy vọng. Trong lòng gã vui vẻ, vội vàng tiếp tục nói: “Ta thấy hình như yêu cầu tuyển người của các ngươi có vẻ hơi khắt khe. Dáng người cao gầy không nói mà khuôn mặt còn phải tuấn tú!”
Tề Kim híp mắt quan sát Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, thở dài: “Người như vậy khó tìm lắm đấy!”
Khóe miệng Giang Oản Oản khẽ nhếch lên: “Thiên hạ to lớn, luôn có thể chọn được người phù hợp. Chúng ta cũng không vội.”
Tề Kim nghe xong, vẻ mặt lo lắng: “Này! Nếu các ngươi đã dán thông báo thì chắc cũng muốn tuyển được người càng sớm càng tốt.”
Chỉ thấy đôi mắt đục ngầu của gã trợn ngược lên, đi đến trước mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản. Gã đang tính nói chuyện thì đã bị Tần Tĩnh Trì đẩy ra, nhìn gã đề phòng hỏi: “Ngươi tính làm gì? Thê tử của ta đang mang thai, ngươi đừng đến gần đây!”
Tề Kim bị hắn đẩy ra, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau, sau đó cẩn thận đứng dậy. Gã cúi đầu che giấu sự ghen ghét trong mắt, lại ngẩng đầu lên, tươi cười nói: “Lão bản, ở chỗ của ta có một mặt hàng tốt. Mấy ngày trước ta đến huyện Thương Dụ ở phương Bắc mua được một thiếu niên. Trong người cậu ta chảy dòng m.á.u ngoại quốc!”
Nói đến đây, giọng điệu của gã dần dần hạ xuống: “Khuôn mặt và dáng người của cậu ta thật sự rất đỉnh! Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của các ngươi!”
Trái tim Giang Oản Oản nhảy lên: “Ngươi mua à? Thân phận của người đó là gì? Chắc không phải là củ khoai lang nóng phỏng tay chứ? Hơn nữa ta chỉ tuyển mấy tháng thôi, cũng không định mua! Mua một thiếu niên tốn tận mấy chục lượng lận. Ta không đủ khả năng chi trả đâu!”
Tề Kim vừa nghe thì nóng nảy, vội vàng nói: “Phu nhân, yêu cầu của các ngươi thực sự rất khó tìm đấy! Cho dù tìm được thì cũng kém xa người của ta! Người của ta là con của kỹ nữ Mãn Xuân lâu, không có vấn đề lớn gì đâu! Mua một lần nhàn cả đời! Hơn nữa… Sau này nếu các ngươi không cần thì lại bán cậu ta đi! Diện mạo của cậu ta như vậy… Khà khà… Chắc có rất nhiều người sẵn sàng mua!”
Giang Oản Oản liếc Tần Tĩnh Trì một cái, hai người đều nhăn mặt cau mày.
Đoàn Đoàn ôm chân Tần Tĩnh Trì nghe được một lúc rồi, chờ Tề Kim nói xong. Cậu bé không nhịn được mở miệng nói: “Sao có thể bán người được chứ!”
Đoàn Đoàn thật sự không thể nghĩ được tại sao có thể mua bán con người. Cậu bé tưởng tượng nếu bản thân bị mua lấy tiền, không nhịn được run rẩy! “Không thể bán được!”
Tề Kim cười nói: “Tiểu thiếu gia, có nha hoàn và gã sai vặt nhà nào không phải mua đâu? Ngài còn quá nhỏ nên chưa nhìn thấy thôi.”
Đoàn Đoàn nhìn khuôn mặt khó chịu của Tề Kim thì sợ hãi, cậu bé túm chặt áo Tần Tĩnh Trì không dám nói gì nữa.
DTV
Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, rồi nhìn Giang Oản Oản: “Nàng tính thế nào?”
Giang Oản Oản nhìn hắn một cái, nói với Tề Kim: “Ta muốn kiểm tra hàng hoá. Nếu giá cả hợp lý thì cũng không phải là không thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-245.html.]
Trong lòng Tề Kim vui vẻ, vội vàng chỉ vào cái ngõ nhỏ cạnh tiệm lẩu: “Ta đã mang người đến, ở trong ngõ, ngài đi theo ta!”
Bên trong xe ngựa, thiếu niên không có sực lực dựa vào vách xe. Vốn dĩ trên người cậu ta có vết thương, nhưng lúc nãy Tề Kim phòng ngừa cậu ta chạy trốn nên ép cậu ta uống nhuyễn cốt tán.
Thiếu niên cố gắng siết chặt bàn tay nhưng thậm chí cậu ta còn không có sức lực để tập trung.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần xe ngựa, hy vọng cuối cùng trong lòng cậu ta cũng hoàn toàn tan vỡ. Hình như không chỉ có một người đi tới…
Tề Kim bước nhanh đi phía trước. Khi đến xe ngựa thì hắn vén rèm lên.
Bên trong xe ngựa, tóc tai của thiếu niên đã được sửa soạn cẩn thận, vết bẩn trên mặt cũng đã được lau sạch. Giang Oản Oản liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên trong có một thiếu niên híp mắt lại mệt mỏi, dáng vẻ chán nản dựa người vào vách xe. Nhưng khuôn mặt cậu ta thực sự rất đẹp, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi dày rậm. Tuy đôi môi trắng bệch nhưng hình dáng rất đẹp, rất cân xứng với ngũ quan của cậu ta. Thật sự có thể nói đẹp tuyệt trần.
Nàng cẩn thận nhìn dáng người cậu ta, cả người cậu ta gần như chiếm cả cái xe ngựa, chân rất dài! Giang Oản oản đoán có lẽ cậu ta cao hơn một mét tám năm lận.
Trong người chảy dòng m.á.u ngoại quốc, cho nên là con lai. Chẳng trách ngoại hình của cậu ta lại nổi bật như vậy!
Tần Tĩnh Trì nhìn biểu cảm của Giang Oản Oản, biết chắc chắn nàng rất hài lòng. Tuy hắn biết chắc chắn Giang Oản Oản sẽ không có ý gì với người khác nhưng thấy dáng vẻ nàng nhìn chằm thiếu niên, trong lòng hắn vẫn rất không thoải mái.
Hắn bất lực nhéo má Giang Oản Oản, cũng cẩn thận quan sát thiếu niên ở trong xe ngựa.
Tần Tĩnh Trì thấy thiếu niên vẫn không nhúc nhích, hắn cau mày nhìn Tề Kim: “Cậu ta bị làm sao vậy? Vì sao không thấy cậu ta động đậy.”
Tề Kim cười xòa nói: “Cậu ta có hơi không nghe lời nên ta cho cậu ta uống thuốc.”
Gã chợt nghĩ đến vết thương của roi da trên người thiếu niên. Bản thân gã là người của tiệm mua bán nô lệ ở huyện. Nếu gã lừa gạt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mua người, đến lúc đó hai người tới cửa gây rắc rối có thể không tốt lắm.
Gã xoa tay, suy nghĩ một lúc, thì nói với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Thật ra tên này cũng rất đáng thương. Ta thấy cậu ta bị lão bản Mãn Xuân lâu đánh đập nên mới mua cậu ta về, bây giờ trên người cậu ta còn rất nhiều vết thương. Nhưng các ngươi yên tâm, cơ thể cậu ta rất khoẻ mạnh, vết thương sẽ nhanh chóng lành lại.”
Tề Kim biết thiếu niên ít nói, bình thường chẳng nói lời nào. Cho dù gã có bịa ra lời nói dối như vậy, thiếu niên cũng sẽ không vạch trần.
Giang Oản Oản nhìn ánh măt Tề Kim, chỉ biết gã tuyệt đối không phải là loại người tốt đẹp gì. Chẳng qua thiếu niên trong xe ngựa còn đẹp trai hơn cả ngôi sao nổi tiếng ở hiện đại. Nàng không muốn từ bỏ, người này mà bồi dưỡng một chút thì chính là đại minh tinh đấy!
“Ngươi tính bán bao nhiêu?”
Tề Kim vội mở miệng nói: “Vậy thì một trăm lượng đi! Một trăm lượng mà mua được một người như vậy thì rất lời.”
Giang Oản Oản xoa bụng, cười khẩy: “Một tên bệnh tật như vậy, trên người còn có vết thương nữa, mà ngươi muốn một trăm lượng bạc? Ngươi nằm mơ đấy à! Ngươi thử đi hỏi các tiệm mua bán nô lệ khác xem, có ai mua nam tử và trung niên vượt quá bốn hay năm mươi lượng không?”
Tề Kim tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên trong xe ngựa, đành cam chịu nói: “Phu nhân, một trăm lượng thực sự rất thấp. Ta mang người từ phương Bắc về cũng tốn rất nhiều tiền đấy!”
Giang Oản Oản khẽ cười nói: “Sáu mươi lượng. Ngươi đồng ý thì chúng ta mua, còn không thì ngươi tự giữ lại rồi từ từ bán. Một tên bệnh tật như vậy, ngươi xem có ai muốn mua của ngươi không.”