Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:41
Lượt xem: 12
Lúc này Trương Đại Trụ còn đang ngồi trong tiệm hải sản ăn cơm. Hoàn toàn không biết rằng không chỉ mình hắn ta mà ngay cả nhóm bằng hữu của hắn ta đều được Giang Oản Oản sắp xếp xong xuôi.
Ở bên kia, trước cửa tiệm lẩu, một nam nhân trung niên mặc áo gấm, dáng người hơi mập mạp đang nheo mắt nhìn thông báo tuyển dụng dán ngoài tiệm lẩu.
Phải là một nam nhân có thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú?
Tề Kim nhìn tiệm lẩu làm ăn phát đạt, trầm ngâm gật đầu. Thế này không phải là đúng lúc sao!
Trở lại tiệm mua bán nô lệ, Tề Kim vội vàng đi đến sân sau. Sân sau là một dãy phòng nhỏ, nô lệ ở trong mỗi phòng nhỏ.
Mấy ngày trước gã vừa nhận được món hàng tốt, chỉ là tuổi còn quá nhỏ. Nhưng nghĩ đến thân hình cao gầy của thằng nhóc con đó, Tề Kim lại cảm thấy hài lòng. Với dáng vẻ của cậu ta, cho dù có nói dối tuổi tác, có lẽ người mua cậu ta cũng cũng không biết được.
Tề Kim từ từ đi đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang, mở khoá rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng cũ kỹ xập xệ, trống trơn. Thậm chí còn không có lấy một chiếc giường, chỉ thấy một đám bông rách rưới trên sàn và một người… Ngồi nghiêng trong góc.
Mỗi ngày tiệm mua bán nô lệ đều mua bán nô lệ. Sao có thể quan tâm nô lệ sống thoải mái hay không, chỉ cần không c.h.ế.t đói thì đã tốt lắm rồi.
Tề Kim đi đến góc phòng, duỗi chân nhấc cằm người trước mặt, gã cẩn thận đánh giá cậu ta. Tuy người trước mặt tóc tai bù xù, trên người và khuôn mặt đều có hơi bẩn thỉu. Nhưng đôi mắt sâu thẳm của cậu ta và hai gò má góc cạnh của cậu ta lại khiến những thứ bẩn thỉu ấy trở nên không đáng quan tâm, lại càng tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng và u uất khó có thể hiểu được.
Tề Kim vẫy tay với hai tên côn đồ đi theo mình, hai tên đó nâng thiếu niên trên mặt đất lên.
Bởi vì mấy ngày trước thiến niên bị đánh cho một trận dã man, lại ăn không đủ no, thậm chí còn không có sức để đứng vững.
Tề Kim nhìn thiếu niên đứng trước mặt còn cao hơn mình một cái đầu. Trong lòng âm thầm cảm thán, trong người chảy dòng m.á.u ngoại quốc đúng là khác biệt, mới mười năm tuổi mà đã cao như vậy rồi.
Tề Kim mở miệng nói: “Thằng chó này, hôm nay trên huyện có tuyển người. Yêu cầu phải cao, phải gầy, còn phải có khuôn mặt tuấn tú, một tháng được năm lượng bạc. Ngươi nói xem, phải là loại công việc gì mới trả nhiều tiền công như vậy, còn yêu cầu người có khuôn mặt tuấn tú?”
Tề Kim cười một cách quái dị nói: “Lần trước để cho ngươi chạy thoát, còn đánh quan to bị thương nặng, rồi trả ngươi lại cho ta. Nhìn dáng vẻ như này của ngươi, ta xem ngươi còn có sức để chạy không!”
Thiếu niên trước mặt vốn là con của kỹ nữ đứng đầu bảng ở Mãn Xuân Lâu trong huyện Thương Dụ. Nghe nói cha cậu ta là thương gia ngoại quốc.
Nương cậu ta gặp thương gia ngoại quốc cao lớn và tuấn tú, đúng lúc đến tuổi phải phục vụ khách. Vì thế đã nhìn trúng cha cậu ta, còn hơn là tiếp mấy lão già bụng phệ.
Nhưng tên thương gia đó đã có thê tử và con cái rồi. Làm tình xong rồi, sao có thể quan tâm đến một kỹ nữ chứ. Qua mấy ngày sau đã thu dọn hành lý một đi không trở lại.
Không lâu sau đó, nương cậu ta mang thai cậu ta.
Cũng may mắn thay, thiếu niên đã được sinh ra an toàn. Chờ đến khi cậu ta được tám hay chín tuổi thì nương cậu ta bị bệnh qua đời.
Thiếu niên không có chỗ để đi, hơn nữa khế ước bán thân của cậu ta còn ở Mãn Xuân lâu. Vì thế cậu ta chỉ có thể ở lại đây.
Nhưng may thay, tuy rằng thường xuyên bị mắng chửi. Nhưng cậu ta vẫn bình an sống đến lúc mười bốn mười năm tuổi.
Hai tháng trước trước, Tề Kim tình cờ đến Mãn Xuân lâu, thấy gương mặt tuyệt đẹp của cậu ta. Trong lòng nổi lên ý xấu, nói hết lời thì gã mới mua được cậu ta từ trong tay lão bản, đưa về huyện Khúc Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-244.html.]
Đương nhiên, nếu không có mục đích đặc biệt, gã cũng sẽ không mua người ở tận phương Bắc xa xôi đưa về đây.
Thiếu niên nghe những lời Tề Kim nói, ngẩng đầu lên nhìn như một con sói mắt xanh rơi vào cái bẫy không thể thoát ra được, hung dữ trừng mắt nhìn gã. Bởi vì tức giận, đuôi mắt cậu ta đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
“Ngươi… Ngươi sẽ không… Không được c.h.ế.t tử tế đâu!”
Thiếu niên hung dữ trừng mắt nhìn người trước mặt, trong lòng đều là sự thù hận. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta làm đủ mọi việc bẩn thỉu, cố gắng làm một người hầu tốt. Cậu ta cố gắng tích góp bạc, chính là muốn sau này có thể ra khỏi Mãn Xuân lâu, tự do sống một mình.
Cậu ta biết được rằng, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể lấy được khế ước bán thân, mà nương cậu ta đã ký khi sinh ra cậu ta.
Ngày ấy, cậu ta biết mình bị bán cho người trước mặt. Thật ra cậu ta không có nhiều cảm xúc, dù sao đến đâu thì cũng là nô lệ thôi. Nhưng… Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới người trước mặt có thể ghê tởm đến thế!
Mới ngày đầu người này chưa mang cậu ta đến huyện Khúc Phong. Mà đưa cậu ta đến huyện Khúc Dương cách đây không xa, bán cậu ta cho một lão già gần năm mươi tuổi…
Nghĩ đến đây, thiếu niên nắm chặt nắm đấm. May mắn thay, cậu ta không bị gì cả, chỉ cần cậu ta ăn no thì sẽ có sức mạnh. Mặc dù bị Tề Kim hạ thuốc, không còn sức lực nhưng cậu ta vẫn có thể khống chế tên cầm thú kia rồi đánh ông ta bất tỉnh.
DTV
Ngay sau đó, cậu ta bị đuổi về chỗ của Tề Kim. Đương nhiên số tiền mà Tề Kim nhận được cũng phải trả lại đầy đủ.
Sau đó cậu ta bị đánh từng roi suốt một buổi chiều. Cuối cùng mới bị kéo đến căn phòng này, mỗi ngày chỉ được ăn một chiếc bánh ngô ôi thiu, đã kéo dài được mười ngày như vậy rồi.
Giờ cậu ta lại bị bán cho một tên cầm thú như vậy sao? Với dáng vẻ bây giờ, cậu ta còn có thể thoát được chắc?
Những thứ này thiếu niên cũng không hề biết. Nhưng đôi mắt cậu ta vẫn đen láy và sáng ngời như ngày nào. Cậu ta nắm chặt nắm đấm, cùng lắm thì c.h.ế.t thôi. Dù sao cũng chỉ là một cái mạng rẻ rúng, thiếu niên cắn chặt răng nghĩ thầm.
Tề Kim nhìn dáng vẻ này của cậu ta, thì nghiến răng nghiến lợi, “Bốp!” gã giơ tay tát cho thiếu niên một bạt tai: “Thằng chó này, để ta xem đến lúc đó người còn có thể đánh người không.”
Ngay lập tức, gã nói với hai tên côn đồ: “Kéo cậu ta đi! Đi kêu người đến sửa soạn khuôn mặt và đầu tóc cho cậu ta đi.”
Nghĩ ngợi một lúc, Tề Kim lại nói với một trong hai tên côn đồ: “Ngươi, mang xe ngựa đến cửa. Một lúc nữa kéo thằng ch.ó này lên.”
Chờ đến khi bọn họ đánh xe ngựa đến trước cửa tiệm lẩu, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn vừa mới ăn lẩu xong, bước ra ngoài.
Thi thoảng Tề Kim sẽ đến đây ăn lẩu,
nhưng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thường không ở tiệm lẩu. Cho nên gã không biết hai người là lão bản.
Chỉ thấy gã nhảy xuống xe ngựa, nói với Tần Tiểu Quang đang tiễn đám người Tần Tĩnh Trì: “Tiểu nhị, lão bản của các ngươi đâu? Ngươi nhanh đi gọi hắn đến đây đi, ta muốn nói chuyện làm ăn với hắn.”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau, hơi cau mày lại, Đoàn Đoàn đến trước mặt gã nói: “Lão bản ở đây. Cha ta nương ta chính là… Chính là lão bản…”
Đoàn Đoàn thấy Tề Kim hơi nheo mắt lại, dáng vẻ nham hiểm thì hoảng sợ. Lúc nói chuyện, giọng điệu hơiyếu ớt, nói xong thì nhanh nhẹn trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì.
Tần Tĩnh Trì dùng ta vỗ nhẹ đầu Đoàn Đoàn an ủi. Sau đó nhìn Tề Kim nói: “Ngươi muốn nói chuyện làm ăn gì?”
Tề Kim nhìn bọn họ cau mày, sao lại là một đôi phu thê? Một đôi phu thê mua thiếu niên tuấn tú để làm cái gì? Tề Kim có hơi không hiểu.
Chẳng qua nghĩ đến thiếu niên sống dở c.h.ế.t dở trong xe ngựa, gã thở dài. Mặc kệ đi, đã đến đây rồi, chỉ cần bán người là được. Nếu không sáu mươi lượng bạc gã bỏ ra chẳng phải sẽ vô ích sao?