Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:39
Lượt xem: 12
Sau đó Trương Đại Trụ nghĩ ra một bộ chiêu thức, Tần Tĩnh Nghiễn trợn mắt há hốc mồm. Tất cả động tác của Trương Đại Trụ không chỉ lưu loát mây bay nước chảy, mà hắn ta còn khoẻ mạnh. Động tác bay lên c.h.é.m vào không trung, có thể nói thân hình tuyệt đẹp!
Chờ đến khi Trương Đại Trụ nắm thanh gỗ đi đến trước mặt cậu, Tần Tĩnh Nghiễn mới tỉnh táo lại. Cậu vội vàng ngậm cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của mình lại, liên tục vỗ tay khen ngợi: “Ngươi quá giỏi! Ngươi… Ngươi! Ngươi được chọn!”
Trương Đại Trụ đang thở hổn hển, nghe được những lời này thì không nhịn được cười ngây ngô, xem như là giữ được mặt mũi! Xem ra nhiều năm luyện võ của hắn ta không hề vô ích, cũng không vô dụng.
Sau khi lấy lại hơi thở, Trương Đại Trụ mới nhận ra mình vẫn chưa biết võ sư chỉ đạo là gì, vội vàng hỏi: “Nhưng mà lão bản à, võ sư chỉ đạo là làm gì vậy?”
DTV
Hắn ta không nhịn được gãi đầu: “Ta quê mùa lắm, cũng chỉ biết chút võ nghệ. Nghe thấy các ngươi muốn tìm võ sư nên đến đây. Vốn dĩ ta chỉ tính đến đây thử may thôi.”
Tần Tĩnh Nghiễn phấn khởi nói: “Nếu bây giờ ta tuyển ngươi làm võ sư chỉ đạo thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Trương Đại Trụ mong chờ chăm chú nhìn cậu. Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới rủ rỉ: “Không biết ngươi có từng nghe qua. Trong tiệm sách của chúng tôi đã xuất bản vài cuốn truyện mới, bán rất chạy. Câu chuyện kể về…”
Tần Tĩnh Nghiễn lẩm bẩm nói xong, vô tình liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, thấy rõ ràng hắn ta chưa từng nghe nói qua. Lúc này cậu mới dừng lại, ho nhẹ một cái, rồi tiếp tục nói: “Nhưng ngươi không biết cũng không sao đâu. Tóm lại là tiệm sách của chúng ta tính biểu diễn những câu chuyện này. Nhưng trong câu chuyện này, nhân vật là một vị tướng chiến đấu trên chiến trường. Từ nhỏ đã tập võ, cho nên công việc của ngươi chính là dựng động tác võ thuật cho diễn viên chính và những diễn viên phụ tham gia vào cảnh đánh nhau. Các động tác phải đẹp mắt và mượt mà. Ngoài ra, ngươi còn phải dựng những động tác đánh nhau để nhóm diễn viên không bị thương khi quay cảnh đánh nhau.”
Trương Đại Trụ gật đầu, dựng động tác võ thuật sao? Dựng kiểu gì đây? Còn phải đẹp mắt nữa chứ?
Trương Đại Trụ cảm thấy công việc này không tốt như hắn ta đã nghĩ. Đây… Đây không phải là một công việc cực khổ sao?
Tần Tĩnh Nghiễn quan sát biểu cảm của Trương Đại Trụ, thấy dáng vẻ hắn ta vừa ghét bỏ vừa nhíu mày, tiếp tục vội vàng đảm bảo: “Ngươi yên tâm đi. Tuy thông báo tuyển dụng nói tiền công xấp xỉ diễn viên, cũng chính là năm lượng bạc. Nhưng nếu ngươi làm tốt, chắc chắc… Ngươi sẽ nhận được nhiều hơn.”
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm, vất vả lắm mới tìm được một người có năng lực như thế này, không thể để hắn ta bỏ chạy được. Cậu cũng không muốn tiếp tục phỏng vấn những người khác nữa!
Tất nhiên, Trương Đại Trụ đến đây không phải chỉ vì năm lượng lạc. Chủ yếu chính là hắn ta nghĩ có thể dùng võ nghệ của bản thân để làm cái gì. Nhưng… Nhưng này không phải là dạy võ nghệ cho người khác sao? Vậy… Vậy có khác gì chuyện hắn ta làm ở võ quán đâu chứ?
Hơn nữa, dựng động tác võ thuật, hắn ta… Hắn ta cũng chưa từng thử qua, có thể làm được không?
Trương Đại Trụ nhìn đôi mắt rực lửa của Tần Tĩnh Nghiễn, mím môi, đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào. Người ta đã phỏng vấn hắn ta, hắn ta lại không làm, cảm giác không ổn lắm.
Hắn ta nghĩ ngợi, mới do dự nói: “Ta… Ta không chắc chắn dựng được động tác đánh võ. Trước đây ta chưa từng làm bao giờ.”
Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới vỗ vai hắn ta: “Không sao đâu đại ca, ngươi cứ từ từ thôi. Chúng ta chưa từng thử mà. Chúng tôi nói muốn biểu diễn những câu chuyện, ngươi cũng nhìn thấy thông báo tuyển dụng đó. Chúng ta còn phải tìm diễn viên chính, cho nên không cần vội đâu.”
Lúc này Trương Đại Trụ mới thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa thoát khỏi cái chết: “Vậy… Vậy nếu không thì ngươi xem thêm vài người nữa đi. Nói không chừng còn giỏi hơn cả ta đấy. Haha…” Tuy hắn ta tin chắc chắn huyện Khúc Phong không có!
Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu: “Không không không, ta nhìn trúng ngươi rồi. Sau này ngươi chính là võ sư chỉ đạo của tiệm sách chúng ta!”
Thấy Trương Đại Trụ không trả lời, Tần Tĩnh Nghiễn lại hỏi: “Đúng rồi, nhà ngươi ở đâu? Ta có thể đi tìm ngươi. Mỗi ngày không có việc gì thì có thể suy nghĩ động tác…”
Trương Đại Trụ đột nhiên cảm thấy như đang ở trong hang sói. Nhưng nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rõ ràng còn gầy hơn cả mình. Hắn ta lại lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-243.html.]
“À? Thế là ở đâu vậy?”
Lúc này Trương Đại Trụ mới yếu ớt trả lời: “Trên huyện có một võ quán tên là “Tinh Võ Đường”. Đấy là ta mở ra, nếu ngươi… Nếu ngươi cần, có thể đến đó tìm ta.”
Trương Đại Trụ đã cam chịu. Hắn ta nghĩ thầm, nếu đã phỏng vấn thì ít nhất cũng phải giúp người ta làm việc một vài ngày vậy. Chỉ là nghĩ đến việc bản thân cần làm, hắn ta lại cảm thấy đầu óc của mình như muốn nổ tung. Bây giờ hoàn toàn không nghĩ được gì cả!
Nhìn bóng lưng Trương Đại Trụ dần đi xa. Tần Tĩnh Nghiễn ngâm nga một bài ca dao, rồi xoay người quay lại cửa hàng, cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.
Tiếp theo, tập trung vào việc tìm kiếm nhân vật chính.
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm. Nếu thực sự không tìm được, cậu phải đến các thị trấn khác ở lại đó tìm. Chắc là có thể tìm được mấy người vừa cao lớn vừa đẹp trai.
Đang nghĩ ngợi, Tần Tĩnh Trì đỡ Giang Oản Oản đi vào.
Tần Tĩnh Nghiễn ngẩng đầu nhìn cơ thể cao lớn ngay thẳng xuất hiện trước mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn mặt người ta. Nhưng vừa ngẩng đầu, thì đã đối diện với ánh mắt của Tần Tĩnh Trì.
Khi nhìn thấy đó là ca ca mình, cậu thất vọng ngồi phịch xuống ghế: “Đệ còn tưởng có người đến phỏng vấn cho vai chính cơ.”
“A Nghiễn, hôm nay thế nào rồi? Có tìm được người nào phù hợp không?”
Tần Tĩnh Nghiễn im lặng một lúc, đôi mắt sáng ngời, vẫn chưa để ý tới lời của Giang Oản Oản. Cậu đứng dậy túm lấy cánh tay của Tần Tĩnh Trì: “Đại ca!”
Tần Tĩnh Trì khẽ nhướng mày, chán ghét đẩy tay cậu ra, ánh mắt nhìn cậu như muốn ăn thịt người, hắn đề phòng hỏi: “Cái gì?”
Tần Tĩnh Nghiễn lại nắm lấy cánh tay của hắn, nói: “Đại ca ơi! Huynh cứu đệ đi, huynh đóng vai Cảnh Phóng nhé! Được không?”
“Huynh nhìn huynh đi. Vừa cao vừa gầy lại đẹp trai! Huynh chính là Cảnh Phóng sống đấy!”
Tẫn Tĩnh Trì khinh bỉ nhìn cậu: “Đệ nói vớ vẩn gì vậy! Huynh không làm được đâu!”
Tần Tĩnh Trì chỉ rùng mình, khi nghĩ đến việc phải biểu diễn trước mặt mọi người như một con khỉ! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Giang Oản Oản ở bên cạnh che miệng cười, mở miệng nói: “A Nghiễn, đệ cảm thấy huynh của đệ là loại người sẽ làm ra chuyện như vậy à? Đệ có thể tưởng tượng được không?”
Tần Tĩnh Nghiễn cẩn thận đánh giá Tần Tĩnh Trì. Nhưng Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ cậu còn chưa hết hy vọng thì muốn đ.ấ.m cho cậu một cái.
Nhìn thấy sắc mặt ca ca cậu càng ngày càng đen, Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng cười đùa nói: “Ôi chao, đệ bị mấy cuộc phỏng vấn làm cho rối loạn quá, nói vớ vẩn ấy mà. Còn chưa chọn được ai thích hợp nữa? Đệ phải đi xem lại mới được!”
Nói xong thì quay lại quầy, nhìn thấy thông tin phỏng vấn của Trương Đại Trụ trên quầy. Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng đưa cho Giang Oản Oản: “Đúng rồi, tẩu tử ơi. Đệ tìm được võ sư chỉ đạo rồi! Tẩu xem thử xem! Đây là bản thông tin phỏng vấn đệ ghi lại. Người này tên Trương Đại Trụ, hắn ta giỏi lắm! Cầm thanh gỗ tuỳ tiện múa may vài cái, từng động tác đều vô cùng phóng khoáng, động tác đặc biệt oai phong!”
Tần Tĩnh Nghiễn cũng không biết mình miêu tả đúng không nhưng nhìn hắn ta mà nói thì đúng là như thế.
Giang Oản Oản nhìn tờ thông tin: “Trương Đại Trụ… Trương Đại Trụ, mở võ quán… À! Ta nhớ ra rồi, hắn ta chính là khách quen của tiệm hải sản! Đúng rồi hắn ta còn mấy người bằng hữu, hình như cũng biết võ! Nếu chúng ta tuyển hết bọn họ, không chỉ có võ sư chỉ đạo mà còn để họ đóng một số vai trong câu chuyện! Đến lúc đó chúng ta đỡ phải tìm diễn viên nữa!