Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:37
Lượt xem: 10

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: “Kịch bản là thế nào vậy? Đệ… Đệ không hiểu lắm.”

Giang Oản Oản xua tay nói: “Ta biết, đệ yên tâm. Ta sẽ dạy đệ, với lại dễ lắm.”

Trước đây ở trong căn cứ, mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Vào dịp Tết, sẽ biểu diễn các tiết mục. Trong căn cứ của bọn họ có một ông lão trước đấy làm biên kịch kiêm đạo diễn. Ông ấy ở trong căn cứ cũng không biết làm cái gì, cả ngày chỉ viết vài câu chuyện để cho mọi người đọc.

Đúng là bởi vì có ông ấy nên mọi người ở trong hoàn cảnh khó khăn và gian khổ như vậy, vẫn còn có cơ hội tìm thấy niềm vui nhỏ nhoi.

Giang Oản Oản có quan hệ tốt với ông ấy, hay đi cùng ông ấy, mưa dầm thấm lâu cũng biết sơ qua cách viết kịch bản.

Còn về phần đạo diễn, với tư cách là một khán giả, nàng biết mình muốn loại hiệu ứng nào cũng có thể hỗ trợ chỉ đạo.

Nếu đã quyết định xong, thì nói là làm. Ngày hôm sau Tần Tĩnh Nghiễn về tiệm sách đã dán thông báo tuyển dụng trước cửa tiệm sách.

“Cửa tiệm chúng tôi đang tuyển diễn viên. Nếu ai có hứng thú, hãy đến phỏng vấn. Tiền công tạm thời một tháng là năm lượng bạc.

Yêu cầu: Nam nhân trưởng thành, cao một mét tám mươi trở nên, thân hình cao gầy, khuôn mặt đoan chính đẹp trai, biết chữ…”

Người trên thông báo tuyển dụng chính là nam diễn viên sắm vai Cảnh Phóng. Ngoài ra, dưới thông báo này thì là hông báo tuyển dụng võ sư chỉ đạo, yêu cầu cũng không nhiều, chỉ cần biết võ nghệ, tiền công xấp xỉ với tiền công của diễn viên.

Nhóm thư sinh vây quanh thông báo trước của tiệm, những người đứng bên trong đọc từng chữ cho những người bên ngoài nghe cùng.

Chờ đến khi nghe xong, nhóm thư sinh đều ngạc nhiên mãi. Tại sao tuyển người không chỉ cần chiều cao, mà còn yêu cầu khuôn mặt và biết chữ? Mà những điều này còn chưa là gì, không yêu cầu chiều cao và khuôn mặt nhưng vẫn phải biết võ nghệ?

Sao một công việc nghiêm túc còn có những yêu cầu này vậy?

Đúng lúc Tần Tĩnh Nghiễn đi ra cửa. Mọi người vừa nhìn thấy hắn thì người phía sau người phía trước liên tục hỏi: “Lão bản lão bản ơi! Các ngươi tuyển diễn viên để làm cái gì vậy?”

“Lão bản, vì sao đã yêu cầu chiều cao rồi còn yêu cầu cả khuôn mặt nữa?”

“Mà còn yêu cầu cả người có kỹ năng võ nghệ nữa?”

Tần Tĩnh Nghiễn kêu dừng lại, chờ giọng nói của mọi người từ từ biến mất. Cậu mới mở miệng nói: “Đây là bí mật của cửa tiệm chúng tôi, không thể nói được. Chẳng qua mọi người có quen ai phù hợp với yêu cầu này thì có thể giới thiệu đến đây phỏng vấn.”

DTV

Nhóm thư sinh lắc đầu hô to: “Ta biết có một người cao như vậy, nhưng khuôn mặt thì có thể chưa phù hợp với yêu cầu.”

“Đúng đó lão bản. Người cao trên một mét tám mươi không có nhiều, mà còn yêu cầu khuôn mặt thì càng khó hơn!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Không sao đâu. Dù sao cửa tiệm của chúng tôi cũng chỉ tuyển một người như vậy thôi, luôn luôn có thể tìm được.”

Hơn nữa, bọn họ không chỉ giới hạn ở huyện Khúc Phong. Bất kể người như nào, chỉ cần có khuôn mặt, chiều cao và khí chất phù hợp thì đều được.

Mà lần này thông báo tuyển dụng được dán lên cả ở tiệm lẩu, tiệm hải sản, tiệm may và tiệm thịt nướng.

Không chỉ như vậy, ngay cả người trong thôn mang đậu phụ đi bán, cũng đều hỗ trợ tuyên truyền. Thiên hạ to lớn, trong lòng cậu luôn luôn có một người là Cảnh Phóng, Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm.

“A Giang, các ngươi đăng thông báo muốn mời võ sư chỉ đạo à? Chỉ cần biết võ thuật là được đúng không? Không cần yêu cầu khuôn mặt giống như diễn viên chứ?” Trương Đại Trụ kéo góc áo của Lâm Giang, rồi chỉ vào tờ thông báo tuyển dụng dán trên tường, lo lắng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-242.html.]

Lâm Giang bị hắn ta kéo mạnh đến nỗi không thể đứng vững, bất lực chỉnh lại chiếc áo ngoài bị kéo xộc xệch của mình. Cậu ấy mới nói: “Đại Trụ ca, ngươi đừng nóng vội. Đây là đệ đệ lão bản của chúng ta tuyển người cho tiệm sách. Ta cũng không biết nhiều. Nhưng trên đó cũng không viết rõ cần đẹp trai. Nếu ngươi muốn thì đi đi, đi thẳng đến tiệm sách phỏng vấn, được hay không thì cứ đi thử xem.”

Dù sao Trương Đại Trụ cũng mở một võ quán. Ngày thường cũng không bận rộn, có nhiều thời gian rảnh. Nhưng hắn ta lại là người không thích ngồi yên một chỗ, chợt nhìn thấy chữ võ sư chỉ đạo, ngay lập tức có hứng thú.

Nghe Lâm Giang nói xong, hắn ta cũng không buồn ăn nồi thịt cua nữa: “Vậy ta không ăn thịt cua nữa, ta muốn đi phỏng vấn luôn!”

Còn chưa nói xong, người đã vội vàng đi được một đoạn.

Lâm Giang tặc lưỡi, nhìn bóng lưng của hắn ta, lẩm bẩm: “Nói đi… Là đi.”

Mấy ngày nay, Tần Tĩnh Nghiễn đã phỏng vấn rất nhiều người. Năm lượng bạc có sức hấp dẫn khá là kinh người. Chẳng qua phần lớn đều là nông dân và hộ gia đình nghèo khó ở huyện.

Mặc dù chiều cao của bọn họ đạt tiêu chuẩn nhưng theo yêu cầu của Giang Oản. Hoặc là bọn họ quá cao to, hoặc là… Trông không đẹp trai cho lắm.

Phải biết rằng đến thời điểm biểu diễn, phải mặc áo giáp nặng vài cân thậm chí là hơn mười cân. Nếu diễn viên không đủ gầy thì mặc vào rất vạm vỡ, rất khó để di chuyển. Hơn nữa, điều này, cũng ảnh hưởng thể lực của diễn viên rất nghiêm trọng.

Cho nên sau khi xem xét mọi mặt, đến nay Tần Tĩnh Nghiễn vẫn chưa chọn được người nào khiến bản thân hài lòng.

Không nói đến diễn viên, ngay cả võ sư chỉ đạo cũng không có người phù hợp. Những người đến phỏng vấn đều khoa chân múa tay, đánh nhau cũng không hiểu rõ thì làm sao có thể hướng dẫn diễn viên trong những cảnh đánh nhau!

Trong lúc Tần Tĩnh Trì ngẩn người buồn bã hết sức thì Trương Đại Trụ đã bước vào tiệm sách.

Bởi vì Trương Đại Trụ không biết chữ. Cho nên mỗi khi bước vào hiệu sách, cả người đều thấy không thoải mái. Hắn ta nhìn những người đang ra vào trong tiệm sách, nghe bọn họ ngẫu hứng làm thơ. Hắn ta đứng ở cửa tiệm sách lo lắng.

Tần Tĩnh Nghiễn vô tình liếc nhìn hắn ta, cẩn thận đánh giá một chút. Cậu vội vàng đứng lên. Cậu nghĩ thầm, người này vừa cao vừa khỏe mạnh, nhìn tay áo hơi phồng lên, chắc là võ sĩ. Thôi bỏ đi, xem thế nào đã. Chắc là đến để phỏng vấn võ sư chỉ đạo, cũng không trình độ võ thuật hắn ta như thế nào.

“Đại ca, ngươi đến đây để phỏng vấn sao?”

Trương Đại Trụ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn bước ra khỏi quầy, đoán chắc cậu là lão bản.

Nghĩ vậy, hắn ta không khỏi căng thẳng. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn ta phải xoa vào vạt áo của mình, mới gật đầu: “Đúng… Đúng, ta… Ta đến… Để phỏng vấn!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười: “Ngươi đừng căng thẳng.”

Trương Đại Trụ bất lực gật đầu. Sao hắn ta có thể không căng thẳng được? hắn ta đang ở tiệm sách đó. Hắn ta quê mùa lắm, cả đời đã đến tiệm sách như thế nào bao giờ đâu. Hắn ta chỉ cần ngửi mùi mực và giấy trong không gian, nghe tiếng đọc sách mơ hồ từ tầng trên, hắn ta… Hắn ta đã muốn lao ra khỏi cửa ngay lập tức.

Tần Tĩnh Nghiễn tiếp tục nói: “Ngươi tới phỏng vấn diễn viên hay võ sư chỉ đạo?”

Trương Đại Trụ nhanh chóng mở miệng: “Ta đến phỏng vấn võ sư chỉ đạo! Ta từng là binh lính! Ta đã ra chiến trường, cũng từng theo một lão sư phụ học võ nghệ!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe đến đây, đôi mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Vậy ngươi đi theo ta, đánh một quyền trước mặt ta hoặc là thứ gì ngươi giỏi nhất là được.”

Hai người đi vào sau sân, Tần Tĩnh Nghiễn nhường cho hắn ta một khoảng trống, đứng sang một bên mỉm cười nhìn: “Vị trí này chắc được rồi. Ngươi chuẩn bị xong là có thể bắt đầu luôn.”

Trương Đại Trụ hít một hơi thật sâu. Sau đó lập tức nhìn quanh sân, hắn ta thấy trong góc có một thanh gỗ có chiều dài và độ dày tương đương với một thanh kiếm bình thường nên hắn ta nhặt nó lên.

Hắn ta nắm chặt thanh gỗ trong tay. Sau đó liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn một cái, thấy trong mắt cậu tràn đầy mong đợi. Trương Đại Trúc siết chặt thanh gỗ trong tay.

Sau đó hắn ta thở hắt ra một hơi, cầm thanh gỗ c.h.é.m về phía trước. Với động tác đầu tiên, cơ thể hắn ta gần như bay lên không trung. Tần Tĩnh Trì không nhịn được liên tục gật đầu tán thưởng.

Loading...