Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:29:35
Lượt xem: 13

Giang Oản Oản chăm chú quan sát cậu, cảm thấy hình như tâm trạng của cậu khá tốt. Chả nhẽ cậu cãi nhau với Lý Tuyết Trân hay gì đó chứ?

Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới nhớ ra bản thân có chuyện muốn nói: “Tẩu tử, chuyện là như vầy. Không phải tẩu bảo đệ dựng một sân khấu kịch trong tiệm sách của chúng ta sao? Sân khấu kịch đó dùng để làm gì vậy?”

Không đợi Giang Oản Oản trả lời, cậu đã ngại ngùng nói: “Bây giờ khách trong tiệm đông quá, đều không có chỗ ngồi. Đệ nghĩ nếu không thì dỡ cái sân khấu kịch đó, để thêm bàn ghế vào?”

Nghe những lời cậu nói, Giang Oản Oản bất lực cười nói: “Ta quên mất chuyện này.”

Tần Tĩnh Nghiễn ngây ngô cười nói: “Đệ đoán chắc tẩu đã quên, cho nên hôm nay mới đến hỏi tẩu phải làm sao bây giờ.”

Giang Oản Oản nghĩ ngợi, mới mở miệng nói: “Sân khấu kịch kia đúng là để giữ lại “diễn hí khúc”. Chẳng qua không phải để ca hát, mà là để diễn xuất.”

Giang Oản Oản nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tần Tĩnh Nghiễn, mới tiếp tục nói: “Bây giờ đệ đã viết được hai ba quyển truyện, mỗi bản đều rất dễ bán. Chắc đệ cũng biết, ta nghĩ nếu mỗi câu chuyện xưa đều có nhiều người thích như vậy. Sao chúng ta không diễn lại những câu chuyện xưa này? Chúng ta tìm một ít diễn viên, để bọn họ sắm vai nhân vật trong truyện. Sau khi đào tạo bọn họ được một khoảng thời gian, thì có thể bán vé ở tiệm sách. Nếu khách nhân mua phiếu, có thể ở đến tối để xem nhóm diễn viên biểu diễn.”

Tần Tĩnh Nghiễn há to miệng, ngơ ngác nhìn nàng giơ ngón tay cái, nói với nàng: “Tẩu tử, tẩu… Tẩu quá giỏi. Có thể nghĩ ra ý tưởng hay như vậy!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng, trong ánh mắt nóng như lửa đốt. Nếu những câu chuyện xưa của cậu thật sự có thể diễn được. Vậy nhân vật trong chuyện của cậu chính là bằng xương bằng thịt!

Giang Oản Oản uống một cốc nước, mỉm cười nói tiếp: “Chẳng qua muốn diễn được, chúng ta phải chọn được nhân vật phù hợp với miêu tả của đệ! Cả khuôn mặt lẫn dáng người đều phải xuất sắc!”

Giang Oản Oản thầm nghĩ. Sau khi những câu chuyện được trình diễn, có thể đào tạo nhóm diễn viên để trở thành những ngôi sao của thời đại này trong tương lai. Họ có thể đi đến các châu thành biểu diễn. Đến lúc đó, nhóm biểu diễn sẽ không chỉ giới hạn trong tiệm sách nhỏ của bọn họ.

Đôi mắt Tần Tĩnh Nghiễn sáng ngời gật đầu: “Vâng! Tẩu tử, tẩu giúp đệ chọn cẩn thận nhé. Đây là ý kiến của tẩu, chắc tẩu biết chọn người như thế nào.”

Sau đó, cậu lại mỉm cười, ngây ngô xoa đầu mình, nói: “Tuy rằng đệ viết những câu chuyện này, nhưng chưa bao giờ đệ nghĩ những nhân vật trong đó có thể thành người thật. Cho nên đệ cũng chưa bao giờ tưởng tượng các nhân vật trong truyện sẽ như thế nào. Tạm thời hoàn toàn không biết phải chọn diễn viên… Có hình dáng như thế nào.”

Giang Oản Oản nói: “Chúng ta tìm diễn viên biểu diễn “Cồn cát” trước đi. Nhân vật quan trọng nhất là Cảnh Phóng, cậu ấy là nhân vật chính. Hơn nữa trong truyện của đệ, Cảnh Phóng lúc còn nhỏ và sau khi thành viên mô tả không khác nhau là mấy. Cho nên phải chọn kỹ diễn viên nhí!”

Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Trì nắm bàn tay nhỏ nhắn. Cậu bé nghe được những lời của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn, rời sự chú ý khỏi giấy Tuyên thành. Hai lỗ tai nhỏ cũng hướng về phía bọn họ nghe ngóng.

Tần Tĩnh Trì nhìn cơ thể nhỏ bé trong n.g.ự.c mình, đã dịch sang phía trái một đoạn bằng một bàn tay. Hắn cau mày, giơ tay gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ một cái: “Con làm gì vậy? Hôm nay còn chưa viết xong chữ đâu? Sao nào, không phải mấy ngày trước con còn bảo phải chăm chỉ luyện chữ, cố gắng viết được chữ đẹp như của Tinh Tinh ca ca à? Với lại con còn chưa học bài thơ Trần phu tử giao cho con đâu, chưa thuộc mà đã bắt đầu lơ đễnh à?”

Đoàn Đoàn ôm đầu tủi thân trừng mắt liếc hắn một cái: “Cha!”

Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé đặt lên đùi mình, khẽ cười nói: “Được rồi, nương và tiểu thúc thúc đang bàn chuyện. Con không hiểu còn tò mò cái gì. Chờ tới lúc viết chữ xong, học thuộc lòng bài thơ, rồi đi hỏi bọn họ, được không?”

Đoàn Đoàn nhanh chóng nhảy xuống đùi hắn, vội vàng chu vào n.g.ự.c hắn. Cậu bé tự cầm bút lông lên, kéo bàn tay của Tần Tĩnh Trì nắm lấy bàn tai phải của mình: “Cha à, vậy cha nhanh dạy Đoàn Đoàn viết đi. Viết xong mấy chữ lớn này, Đoàn Đoàn sẽ học thơ! Có phải Đoàn Đoàn học thuộc thơ, là có thể chơi cùng tiểu thúc thúc đúng không ạ?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ừm! Viết xong và học thuộc thơ là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-241.html.]

Khóe miệng Đoàn Đoàn hơi nhếch lên, trong lòng đang tính toán kế hoạch! Thật ra bài thơ kia, cậu bé đã thuộc lòng lúc ở học viện rồi. Đoàn Đoàn kiêu ngoại mỉm cười, cậu bé học thuộc thơ rất nhanh! Chỉ cần đọc một lần là cậu bé thuộc rồi!

Chờ đến khi viết xong chữ, Tần Tĩnh Trì cầm túi xách nhỏ của cậu bé, chuẩn bị lấy sách ra. Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, tủm tỉm cười nói: “Cha ơi, bây giờ con đọc thuộc thơ cho cha nhé?”

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn cậu bé, hơi nheo mắt lại: “Chả nhẽ con đã học thuộc thơ rồi sao?”

Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu: “Dạ! Con giỏi lắm! Con đọc một lần là thuộc rồi! Tất cả mọi người đều không nhanh bằng con!”

Tần Tĩnh Trì nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, khẽ cười: “Được rồi, đừng kiêu ngạo. Con đọc thơ cho cha nghe trước đã, cha thấy hợp lệ mới được.”

Tần Tĩnh Trì vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng Đoàn Đoàn đọc thuộc thơ: “Bạch nhật y sơn tẫn, hoàng hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lí mục, canh thượng nhất tằng lâu."

Đoàn Đoàn vừa đọc xong, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: “Sao rồi ạ? Sao rồi ạ? Đoàn Đoàn thuộc rồi đúng không?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ừm. Tốt lắm tốt lắm. Đi tìm nương và tiểu thúc thúc đi.”

Tiểu tử kia cười hì hì rồi nhanh nhẹn chạy tới cạnh Tần Tĩnh Nghiễn, kéo cánh tay cậu thành thạo chui vào n.g.ự.c cậu: “Tiểu thúc thúc và nương ơi, hai người nhanh nói cho Đoàn Đoàn diễn viên là gì đi? Biểu diễn cái gì vậy? Cha vừa mới bắt Đoàn Đoàn viết chữ với học thuộc thơ, Đoàn Đoàn chưa nghe thấy hai người nói gì!”

Mặc dù Tần Tĩnh Nghiễn thấy hơi nóng nhưng vẫn cẩn thận ôm thằng nhóc con này vào trong lòng, không hề ném cậu bé đi, Giang Oản Oản bất lực nhìn bánh bao nhỏ nhà mình: “Chúng ta đang về việc tuyển diễn viên diễn lại câu chuyện do tiểu thúc thúc viết. “

DTV

Đoàn Đoàn bối rối gãi đầu, nhìn Giang Oản Oản, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, vẫn còn ngơ ngác: “Diễn viên diễn lại câu chuyện như thế nào ạ?”

Tần Tĩnh Nghiễn xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, giải thích: “Ừm… Giống như thúc viết hai người ở trong truyện cãi nhau. Sau đó thúc tìm hai người diễn lại cảnh cãi nhau.”

Đoàn Đoàn cái hiểu cái không gật đầu: “Dạ, là như vậy ạ.”

Tần Tĩnh Trì bưng tách trà lên uống rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Oản Oản, vòng tay qua ôm bả vai của nàng, nói: “Oản Oản, hai người đang tìm diễn viên thì chắc cần tìm rất nhiều người. Trong “Cồn cát” có cảnh chiến tranh đánh nhau. Đều cần rất nhiều người sắm vai binh lính.”

Tần Tĩnh Trì nghe những lời này, cũng vội vàng nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản cười nói: “Ừm. Sân khấu chúng ta dựng lên khá lớn, có thể chứa khoảng hai mươi nhân vật phụ ở phía sau. Chuyện tìm người cũng rất dễ, cảnh đánh nhau chỉ cần yêu cầu hai bên biết chút kỹ năng võ nghệ là được. Chúng ta tìm một người có kinh nghiệm đến chỉ đạo. Nếu không diễn viên tự mình đánh nhau, rất dễ xảy ra tai nạn nguy hiểm.”

Giang Oản Oản nghĩ thầm. Nếu có cảnh đánh nhau thì phải mời võ sư chỉ đạo. Không chỉ cần võ sư chỉ đạo mà còn phải thuê đạo diễn, thiết kế trang phục và vân vân, đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Tần Tĩnh Nghiễn cau mày: “Tẩu tử, chúng ta làm sao mời được người như vậy đây?”

Giang Oản Oản nói: “Chuyện này không cần vội. Trước tiên tuyển được diễn viên phù hợp mới là chuyện quan trọng. Có diễn viên rồi thì mọi thứ mới có thể bắt đầu.”

Giang Oản Oản đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi. Đầu tiên đệ phải chuyển “Cồn cát” thành kịch bản nữa. Như vậy sẽ giúp diễn viên dễ nhớ lời thoại và nắm bắt được cảm xúc của nhân vật.”

Loading...