Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:32
Lượt xem: 8
Vài ngày sau, Tần Tĩnh Nghiễn mới đến tiệm sách mới mở. Bởi vì đông người, tầng trên tầng dưới của tiệm sách đều đã không còn chỗ ngồi.
Cuối cùng Thẩm Nham cũng lấy được một cuốn sách mới, đang định nhìn kỹ tiệm sách. Kết quả, cậu ấy lên tầng trên tìm, cũng không tìm được một chỗ nào.
Cậu ấy buồn bã ôm sách đi xuống tầng, liếc mắt một cái thì chú ý đến chiếc bàn lớn mà không thấy ai sử dụng bao giờ.
Thẩm Nham đi đến quầy tính tiền, nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, chỉ vào cái bàn lớn nói: “Tĩnh Nghiễn ca, cái thứ giống như sân khấu kịch kia dùng để làm gì vậy? Nếu không cần nữa thì dỡ ra đi, thêm mấy bộ bàn ghế nữa. Ca nhìn xem, ta mua sách rồi nhưng không tìm được chỗ nào cả.”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn sân khấu kịch kia, bất đắc dĩ nói: “Trong khoảng thời gian này ta bận quá quên mất. Đấy là tẩu tử của ta bảo ta giữ lấy, chắc là có tác dụng lớn. Cho nên không thể tháo ra, như vậy đi, ta tìm một chỗ cho đệ.”
Nói xong, thì dẫn cậu ấy vào căn phòng nhỏ ở cửa hông tiệm sách, đừng thấy nó nhỏ, nhưng lại được trang trí rất đầy đủ. Dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì, bên trong không chỉ có thể nấu ăn, còn bày một chiếc giường đơn giản nhưng rất chắc chắn. Được đặc biệt chuẩn bị riêng cho Lý Tuyết Trân, cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn, hai cái ghế dựa, vừa vặn có thể đọc sách ở trong này.
Đúng lúc ôm nay Lý Tuyết Trân không đến tiệm sách này. Thẩm Nham cũng xem như là người quen của bọn họ, cho nên để cậu ấy ở trong phòng này đọc sách cũng không sao.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Được rồi. Đệ đọc sách đi, ta đang bận.”
“Được ạ! Nghiễn ca đi đi!”
Nhìn chiếc bàn trống lớn đối diện, Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ ngợi. Cậu định buổi tối về nhà hỏi tẩu tử, lâu như vậy, chắc tẩu tử của cậu đã quên mất thứ này. Cậu cũng không biết dùng để làm gì. Bây giờ khách trong tiệm sách ngày càng đông, nếu bỏ cái bàn lớn đó đi, chắc sẽ rộng rãi hơn rất nhiều.
Tần Tĩnh Trì lo Lý Tuyết Trân đang bụng to nên cậu về nhà Lý Viễn nói với nàng ấy một câu. Cậu tính đi một mình, buổi tối ngủ qua đêm ở nhà luôn. Sáng sớm ngày mai thì đi theo Tần Tĩnh Trì về phủ huyện.
“Tối nay ta sẽ không về, đúng lúc dưa hấu trong nhà đã ăn hết. Ta về nhà hái một ít lên, buổi tối nàng nhớ ngủ sớm nhé. Đừng mãi ngồi vẽ tranh mà quên mất thời gian đấy.”
Mấy ngày nay Lý Tuyết Trân ít có thời gian đến cửa tiệm cùng cậu. Đầu tiên là cơ thể nàng ấy không chịu nổi, thứ hai là trong tiệm sách có nhiều người qua lại. Tần Tĩnh Nghiễn và Tô Hà sợ nàng ấy không cẩn thận va phải thứ gì đó, vì thế Lý Tuyết Trân chỉ có thể ở nhà.
Chẳng qua, Tần Tĩnh Nghiễn biết nàng ấy ở nhà cả ngày chắc chắn buồn chán. Cho nên cậu cũng không hạn chế nàng ấy vẽ tranh.
Nhưng nàng ấy vẽ tranh rất nhập tâm. Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Nghiễn bất lực lắc đầu. Mấy ngày nay, sau khi cậu ngủ thì nương tử của cậu vẫn còn vẽ tranh. Nàng ấy nói chỉ đang dọn dẹp thôi, nào biết được rằng sau khi cậu ngủ được một giấc tỉnh dậy, thấy nàng ấy còn đang vẽ tranh! Ngay cả chính cậu đi đến trước mặt, nàng ấy cũng không phát hiện!
Lý Tuyết Trân nắm lấy cánh tay của cậu lắc lư: “Ôi chao, sao chàng còn nhớ vậy! Chỉ có một lần đó thiếp quên mất thời gian thôi. Hơn nữa, ngày đó chàng còn nói bức tranh của thiếp rất đẹp đấy! Tướng công…”
Tần Tĩnh Trì nhéo nhẹ vành tai mềm mại và trắng trẻo của nàng ấy, bất lực hôn khẽ cười: “Khụ khụ… Nàng đúng là biết làm nũng. Bây giờ ta không chịu nổi đâu. Dù sao nàng nhớ kỹ một chút, ta dặn nhạc mẫu để ý nàng đấy. Nếu quá nửa đêm ngọn đèn trong phòng nàng không tắt, ngày mai ta trở về sẽ phạt nàng!”
DTV
Lý Tuyết Trân bĩu môi, nghĩ kỹ mới nói: “Chàng bắt nạt thiếp. Sau này khuê nữ hoặc nhi tử nhà chúng ta chào đời, thiếp sẽ bảo con không để ý đến chàng nữa.”
Tần Tĩnh Nghiễn bất cười nhìn nàng ấy, giở trò xấu nói: “Ta đây sẽ nói với con, lúc nương con mang thai con luôn không nghỉ ngơi, cũng không hề quan tâm đến con.”
“Chàng! Chàng chính là đồ tiểu nhân!”
Tần Tĩnh Trì nhìn nương tử của mình đứng trên ghế thở hổn hển, dỗ dành: “Được rồi, không trêu nàng nữa. Trời sắp tối rồi, ta đi trước đây.”
Lúc này Lý Tuyết Trân mới nhìn cậu: “Được rồi, vậy trên đường chàng nhớ cẩn thận đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-240.html.]
“Ta biết rồi.”
Thời tiết nóng nực nên Tần gia dọn ra chiếc bàn đá ngoài sân ăn cơm cho mát.
Đoàn Đoàn bưng bát nhỏ, đứng trong sân ăn, thi thoảng lại ném một hai miếng thịt cho Tiểu Bất Điểm dưới chân.
Đoàn Đoàn đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu bé cẩn thận nghe lại lần nữa, thấy tiếng gõ cửa lại vang lên thì nhìn Tần Tĩnh Trì và những người khác đang ngồi trên bàn đá, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Thấy bọn họ không nghe thấy gì, Đoàn Đoàn nhanh nhẹn đi đến trước cửa, nhẹ nhàng ghé vào cửa nói: “Ai vậy? Đến đây làm gì thế?”
Tiểu Bất Điểm ngồi dưới chân cậu bé l.i.ế.m mũi, vẫy đuôi và sủa.
Đoàn Đoàn bất lực duỗi chân nhẹ nhàng huých vào đầu Tiểu Bất Điểm, đưa ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng, mới mở miệng nói: “Chó con ngoan nhé, mày đừng kêu, Đoàn Đoàn không nghe thấy tiếng gì cả.”
Sau khi Tiểu Bất Điểm không sủa nữa, Đoàn Đoàn mới nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn bên ngoài: “Đoàn Đoàn ơi, nhanh mở cửa cho thúc với.”
Đoàn Đoàn vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên mở to hai mắt. Cậu bé ôm cái bát nhỏ của mình, kiễng chân lên, cố gắng duỗi tay chạm vào chốt cửa. Một lúc sau, cánh cửa lớn mới mở ra.
“Tiểu thúc thúc ơi! Sao thúc lại về nhà vậy?”
Đoàn Đoàn nhìn về phía sau hắn: “Ơ, tiểu thẩm thẩm của con đâu? Cả Tô nãi nãi, Lý gia gia cũng không đến ạ!”
Tần phụ và Tần mẫu thấy Đoàn Đoản mở cửa, nhưng thật ra lại không phát hiện Tần Tĩnh Nghiễn đứng trong ở góc khuất cửa. Tần phụ còn chưa kịp đặt bát xuống, thì vội vàng đi đến: “Cháu ngoan của gia gia. Sao con lại mở cửa ra thế?”
Vừa tới cửa, thì nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn: “A Nghiễn!” Tần phụ vội vàng quay đầu: “Bà nó ơi, A Nghiễn về rồi này!”
Tần Tĩnh Nghiễn nắm tay Đoàn Đoàn đi theo Tần phụ đến bàn đá: “Hôm nay mọi người ăn món gì vậy? Thơm quá trời! Còn mang đồ ăn ra ngoài này, ý kiến hay đấy, trong sân mát mẻ thật!”
Tần Tĩnh Trì bê ghế cho cậu, nhìn cậu: “Đệ ăn cơm chưa?”
Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu, nhìn một nồi thịt bò hầm cùng cà tím và khoai tây, và cá trê sốt cay đậm đà to bự đang toả hương thơm. Cậu vô thức nuốt nước miếng: “Chưa đâu! Đúng lúc đệ có thể ăn ké cơm!”
Đoàn Đoàn đang ngậm một miếng thịt bò trong miệng, hai má phồng lên. Nghe thấy cậu nói, cậu bé nheo mắt lại cười toe toét. Đến khi nuốt xong miếng thịt, Đoàn Đoàn mới nói: “Tiểu thúc thúc à, hôm nay đồ ăn đều là nương con làm đó, vô cùng thơm ngon! Thúc có lộc ăn lắm đấy! Tới đúng lúc luôn!”
Tần Tĩnh Nghiễn ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh ăn trước, mới nhận bát cơm Giang Oản Oản múc cho cậu: “Cảm ơn tẩu tử.”
Lúc này nghe Đoàn Đoàn nói xong, cậu xoa đầu cậu bé: “Ôi! Con còn biết nói những lời này! Tiểu thúc thúc của con, thật sự đến đúng lúc!”
Mỗi lần trong nhà có người đến, đều tình cờ là bọn họ đang ăn cơm. Tần mẫu cũng thích tiếp đón người ta như thế này. Ví dụ như: “Hôm nay ngươi đúng là có lộc ăn, ta vừa mới làm…” Những lời này, Đoàn Đoàn nghe nhiều nên cũng bị ảnh hưởng, bây giờ cũng học được khuôn mẫu kiểu cách này.
Cơm nước xong xuôi, Tần Tĩnh Nghiễn ăn có hơi no, thì học theo Đoàn Đoàn đi lại trong sân, cùng nhau tiêu cơm.
Trở về phòng, Tần Tĩnh Trì ngồi trên ghế sô pha, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn dạy cậu bé viết chữ. Giang Oản Oản ngồi bên cạnh hai cha con bọn họ, nhìn thấy Tĩnh Tĩnh Nghiễn thì hỏi: “A Nghiễn, sao hôm nay về đây một mình thế?”