Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:30
Lượt xem: 11

Nhìn Đoàn Đoàn nhỏ bé, đang cố gắng ôm quả dưa hấu lên. Tần phụ vội vàng ôm nó vào trong ngực: “Ôi, cháu trai ngoan ngoãn của gia gia. Sau cháu ôm được chứ? Để gia gia ôm cho con!”

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nhìn ông, rồi đi trước dẫn đường: “Gia gia ơi, Tuấn Phong ca ca đang ngồi trên xe ngựa đợi con. Chúng ta nhanh mang dưa hấu cho ca ca thôi. Cha con còn phải đưa ca ca về nhà nữa!”

“Được được được, cháu ngoan đi chậm thôi!”

Chờ tới lúc ông ôm dưa hấu đi ra ngoài sân, Giang Oản Oản đã xuống xe ngựa, đứng ở một bên chờ.

DTV

Nàng đặt dưa hấu lên xe ngựa, dặn dò Tần Tĩnh Trì: “Chàng đưa Tuấn Phong về nhà đi, rồi nhanh trở về đấy!”

“Ta biết rồi.”

Đoàn Đoàn kéo mạnh dây đeo vai túi xách của mình. Cậu bé thấy xe ngựa đã đi xa dần, mới nắm tay Giang Oản Oản và theo sau Tần phụ đi vào cửa.

Buổi tối, Tần Tĩnh Trì dựa vào bên trái giường Đoàn Đoàn, còn Giang Oản Oản nằm bên phải Đoàn Đoàn.

Tần Tĩnh Trì lấy hai bức thư gửi cho Đoàn Đoàn ra, quơ quơ trước mặt cậu bé: “Để cha xem, Mộ đại nhân gửi thư cho ai đây?”

Đoàn Đoàn nghe hắn nói như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng tung chăn đứng dậy: “Cha cha ơi! Là Mộ thúc thúc gửi đúng không ạ? Có phải Mộ thúc thúc gửi thư cho Đoàn Đoàn hay không? Mộ thúc thúc đã đồng ý sẽ viết thư cho Đoàn Đoàn rồi!”

Đoàn Đoàn kéo cánh tay Tần Tĩnh Trì, chui vào trong lòng hắn, cố gắng nhìn bức thư. Cậu bé nhìn thấy tên mình ở đầu bức thư, vui vẻ hét lên: “A! Chính là gửi cho Đoàn Đoàn, đúng không ạ? Có tên của Đoàn Đoàn kìa!”

Tần Tĩnh Trì liếc cậu bé, mỉm cười đưa bức thư cho cậu bé: “Có hai bức thư đấy, con tự cầm lên đọc đi. Để cha xem con nhận ra được bao nhiêu chữ.”

Đoàn Đoàn chớp mắt: “Ơ? Hai bức lận á?”

Tần Tĩnh Trì chỉ vào một bức thư, nói: “Bức này có chữ ký của Mộ Nam Tinh. Chắc là nhi tử Mộ thúc thúc gửi cho con.”

Nghe đến đây, Đoàn Đoàn vui vẻ cười thành tiếng: “Hì hì… Tinh Tinh ca ca thật sự viết thư gửi cho Đoàn Đoàn!”

Thật ra Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn bức thư này có hơi ngạc nhiên. Nhi tử của Mộ Quy Hoằng chưa từng gặp Đoàn Đoàn. Sao cậu ấy có thể viết thư gửi cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt chứ.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn. Nàng nghĩ có thể là do Mộ Quy Hoằng yêu cầu Mộ Nam Tinh làm vậy.

Đoàn Đoàn tràn đầy thích thú mở bức thư Mộ Nam Tinh viết ra. Mặc dù Đoàn Đoàn chưa từng gặp Mộ Nam Tinh nhưng do hay đến tiệm sách của Tần Tĩnh Nghiễn. Ngày ngày đều tiếp xúc nên ảnh hưởng, cũng đã nghe hết cả câu chuyện “Cồn cát”. Cho nên trong tiềm thức tiểu tử kia, đã có một sự tôn sùng khó có thể giải thích đối với những người đã học võ và cưỡi ngựa từ nhỏ.

Mà khi Mộ Quy Hoằng còn ở đây, thỉnh thoảng sẽ ôm Đoàn Đoàn, khen ngợi Mộ Nam Tinh cưỡi ngựa và b.ắ.n cung giỏi như thế nào. Mặc dù mới sáu bảy tuổi đã có thể b.ắ.n c.h.ế.t một con đại bàng.

Mỗi khi như vậy, trong mắt Đoàn Đoàn đều là sự tôn sùng, giống như biến thành sự thật, đôi mắt sáng lấp lánh!

Mộ Quy Hoằng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bé thì càng thích kể về chuyện của Mộ Nam Tinh với cậu bé. Tuy ngài ấy không dành nhiều thời gian bên cạnh Mộ Nam Tinh. Nhưng đã kể lại hết từng chi tiết mà chính ngài ấy biết cho Đoàn Đoàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-239.html.]

Cho nên với Đoàn Đoàn mà nói, Mộ Nam Tinh nhưng đã trở thành một người rất quen thuộc với mình.

Cậu bé mở bức thư ra, lọt vào mắt là hàng chữ viết tay ngay ngắn và đẹp đẹp. Lúc nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn ra nét bút còn hơi mềm mại. Nhưng một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi đã có thể viết ra kiểu chữ như vậy, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều có hơi ngạc nhiên.

Đoàn Đoàn mở to hai mắt, cảm thán nói: “Ôi! Cha nương ơi! Sao ca ca viết chữ nhìn đẹp quá vậy! So sánh với Lâm Tử Hành thì viết đẹp hơn rất rất nhiều! Sao ca ca giỏi quá vậy!”

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử kia, nói: “Vậy sau này con phải nghiêm túc học hỏi ca ca đấy. Cố gắng đến sáu bảy tuổi cũng có thể viết chữ đẹp được như vậy.”

“Vâng ạ…” Đoàn Đoàn đang cẩn thận đọc thư gật đầu, giọng điệu trả lời Giang Oản Oản không mấy chú ý.

Chẳng qua số chữ mà Đoàn Đoàn biết có hạn, chỉ có thể biết một số chữ đơn giản nhất. Tiểu tử kia nghe theo niềm tin của mình, thi thoảng tạm dừng một chút: “Nghe… Cha ta nói. Đệ tên là Đoàn Đoàn, ta tên là Mộ… Mộ Mộ Nam Tinh.” Đoàn Đoàn chỉ nhận ra chữ Mộ nhưng cậu bé biết tên của Mộ Nam Tinh nên đọc ra. Cậu bé lập tức kéo áo Tần Tĩnh Trì, chỉ vào hai chữ “Nam Tinh” hỏi: “Cha ơi, Đoàn Đoàn đọc có đúng hay không ạ? Có phải tên của Tinh Tinh ca ca hay không ạ?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng rồi, Đoàn Đoàn đọc đúng đó.”

Sau khi Đoàn Đoàn nhận được lời xác nhận thì cười tủm tỉm cúi đầu nhìn kỹ lại. Chẳng hai, cậu bé dừng lại nhìn hai chữ “Nam Tinh” một lúc lâu, mấp máy môi, liên tục đọc đi đọc lại mấy lần. Đôi tay nhỏ bé còn vân vê chăm một lúc lâu nữa. Chờ đến khi cậu bé cảm giác bản thân đã biết và viết được chữ này, thì mới đọc tiếp.

“… Cha ta nói… Nói đệ nhỏ tuổi hơn ta. Sau này ta gọi đệ là Đoàn Đoàn đệ đệ nhé.”

Những lời trong thư của Nam Tinh rất đơn giản, đều là mấy câu vu vơ. Cho nên Đoàn Đoàn đọc rất trôi chảy nhưng đến mặt sau thì phải cố hết sức: “Cảm ơn mọi người tặng cho ta… Ừm… Của ta…”

Đoàn Đoàn cau mày, mặt sau có rất nhiều chữ cậu bé không nhận ra. Vì thế đưa cho Tần Tĩnh Trì: “Cha đọc cho Đoàn Đoàn nghe nhé. Con không biết mấy chữ ở mặt sau.”

Tần Tĩnh Trì cầm lấy, chỉ vào những từ trong bức thư, đọc từng chữ một: “Cảm ơn mọi người đã tặng cho ta đồ chơi rút gỗ và bộ xếp hình.”

Đoàn Đoàn nghe đến đây thì nở nụ cười, bịt cái miệng nhỏ lại rồi nói: “Hoá ra… Hoá ra là đồ chơi rút gỗ. Cha đọc tiếp đi!”

“Dưa hấu cha ta mang về rất ngọt và ngon, còn cả thịt bò khô cũng rất thơm! Đệ thay ta cảm ơn thúc và thẩm nhé. Sau này ta vẫn sẽ viết thư cho đệ, đệ cũng có thể viết cho ta. Cha ta nói Lý đại nhân sẽ đưa giúp ta. Ừm… Chỉ viết đến đây thôi, ta còn phải đi luyện b.ắ.n tên nữa.”

Đoàn Đoàn nghe xong, cọ cánh tay Giang Oản Oản, cậu bé lấy bức thư trong tay Tần Tĩnh Trì ôm vào ngực, tủm tỉm cười nói: “Cha nương ơi, chắc chắn ca ca rất thích đồ chơi chúng ta đưa cho ca ca. Ca ca còn nói cảm ơn mọi người nữa.”

Sau đó Tần Tĩnh Trì lại đọc bức thư Mộ Quy Hoằng viết cho cậu bé. Ngài ấy viết cũng không dài lắm, đại ý là nhớ Đoàn Đoàn. Khi nào có thời gian sẽ dẫn Mộ Nam Tinh đến gặp cậu bé, còn dặn cậu bé chăm chỉ học tập và mấy chuyện linh tinh khác.

Đoàn Đoàn ôm hai bức thư trong tay như bảo bối, bò ra khỏi chăn, lăn qua người Tần Tĩnh đến đầu giường, vừa xỏ hài, vừa lẩm bẩm nói: “Đây đều là thư gửi cho Đoàn Đoàn. Con phải cất cẩn thận mới được. Sau này Mộ thúc thúc và Tinh Tinh ca ca đến đây, con sẽ… Cho bọn họ xem.”

Nói xong, cậu bé dùng đôi chân ngắn ngủn của mình, lấy một chiếc hộp tinh xảo trên giá sách xuống, xếp ngay ngắn bức thư vào bên trong rồi đóng nắp lại. Đoàn Đoàn còn hôn cái hộp một cái, mới đặt chiếc hộp gỗ lên giá sách.

Sau đó thì lại chạy đến giường bò qua người Tần Tĩnh Trì chui vào giữa giường, tủm tỉm cười chui vào trong chăn.

Giang Oản Oản nghiêng đầu hôn lên trán cậu bé, rồi chống đầu ngồi dậy: “Nếu đã đọc thư xong thì Đoàn Đoàn ngủ sớm đi nhé. Nương và cha về phòng đây.”

Hôm nay Đoàn Đoàn rất vui vẻ. Nếu là ngày xưa sẽ làm nũng để bọn họ ngủ cùng mình nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ! Đoàn Đoàn cũng buồn ngủ rồi! Hừ hừ…”

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua hàng mi của Đoàn Đoàn còn đang đong đưa, khẽ cười một tiếng. Sau đó thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, đỡ Giang Oản Oản đi ra ngoài.

Loading...