Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:28
Lượt xem: 14

Về đến nhà nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt và lạnh nhạt của Giang Oản Oản, lại như một cái gai đ.â.m vào lưng hắn. Hắn cảm thấy cuộc sống vô cùng khó khăn, mãi cho đến khi thân hình gầy gò nhỏ bé của Đoàn Đoàn vọt vào n.g.ự.c hắn. Trái tim hắn mới cảm thấy ngọt ngào hơn, mới có thể chống lại nỗi buồn và sự mệt mỏi vô tận trong lòng mình.

“Tĩnh Trì? Tĩnh Trì?”

Tần Tĩnh Trì nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Oản Oản. Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, vỗ nhẹ vào tay của Giang Oản Oản, nói: “Ta không sao, chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến chuyện khác thôi.”

Lúc này Giang Oản Oản mới nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nóng bỏng của hắn, khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi! Chàng dọa thiếp sợ đấy!”

Tần Tĩnh Trì cười, vội vàng vòng tay qua ôm vai nàng, dỗ dành: “Là lỗi của ta, lỗi của ta.”

Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã qua. Oản Oản của hắn xuất hiện như một nữ thần, không chỉ làm cho Đoàn Đoàn có nương, cũng cứu vớt chính hắn. Làm cho cuộc sống của bọn họ thay đổi nghiêng trời lệch đất, làm cho mọi người càng cố gắng làm việc và ôm chặt nhau hơn.

Tần Tĩnh Trì nhìn xấp ngân phiếu kia. Hắn nghĩ thầm, sau này bọn họ cũng có thể nhanh chóng kiếm được số tiền như này. Hắn có cha nương hiền lành, có thê tử yêu thương, cũng có những đứa con đáng yêu. Bây giờ mỗi ngày hắn đều tràn ngập nhiệt huyết đối với tương lai.

Lý Viễn nhìn khung cảnh hai phu thê bọn họ hoàn toàn quên mất ông ấy, vừa bất lực vừa buồn cười ho nhẹ một tiếng.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng động, mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Tần Tĩnh Trì ra.

Tần Tĩnh Trì nhìn Lý Viễn đang trêu chọc bọn họ, sờ mũi, miễn cưỡng nói tránh sang chuyện khác: “Viễn thúc, thúc… Thúc ăn cơm chưa? Chúng ta… Chúng ta đến cửa tiệm hải sản ăn cơm nhé?”

Lý Viễn mỉm cười xua tay nói: “Ta không ăn đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, ta phải về phủ huyện một lúc. Được rồi, hai người tự đọc thư đi. Ta về trước đây.”

Tần Tĩnh Trì nắm tay Giang Oản Oản tiễn ông ấy ra cửa: “Vậy Viễn thúc đi thong thả nhé. Hôm nào rảnh rỗi, thúc dẫn Tô thẩm đến nhà cháu chơi mấy ngày. Khi nào ăn hết dưa hấu thì thúc bảo Tĩnh Nghiễn đến cửa tiệm bảo cháu, chúng cháu lại lấy cho thúc nhé.”

Lý Viễn cười nói: “Được, được rồi, chờ khi nào ta rảnh đã. Với lại lần trước các cháu gửi nhiều dưa hấu bọn ta còn chưa ăn hết đâu! Khi nào chúng ta ăn hết, sẽ không khách sáo với các cháu đâu!”

DTV

Giang Oản Oản cười khanh khác nhìn ông ấy: “Vậy thúc đồng ý rồi nhé. Ăn hết thúc nhớ bảo Tĩnh Nghiễn đến lấy nhé!”

Sau khi Lý Viễn rời đi, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới mở bức thư Mộ Quy Hoằng viết cho bọn hắn ra đọc.

“Tĩnh Trì, Oản Oản à. Ta đã thử công thức làm đá. Ta rất ngạc nhiên. Hơn hết cách làm ra đá băng này đúng là có tác dụng rất lớn.

Hai người đồng ý giao công thức làm đá băng quan trọng cho ta, trong lòng ta rất biết ơn. Hai người hãy nhận xấp ngân phiếu ta gửi. Tuy rằng giá trị của khối đá này không thể bằng một trăm ngàn lượng, nhưng ta mong hai người đừng coi thường.

Ngoài ra, nghe Lý đại nhân nói, hai người dự định đến kinh thành mở thêm cửa tiệm. Thật ra không đáng bao nhiêu, ở kinh thành ta có mấy cửa tiệm, ta sẽ giữ lại hết cho hai người…”

Mộ Quy Hoằng gửi thư cho bọn họ, câu từ rất giản dị. Nhưng cũng không nghiêm túc giống như bức thư của Lý Viễn.

Hai người đọc xong, nhìn xấp ngân phiếu. Mặc dù trong thư Mộ Quy Hoằng đề cập đến chuyện cửa tiệm của ngài ấy nhưng trong lòng hai người cũng không để tâm. Bọn họ đã nhận một trăm ngàn lượng rồi, sao có thể tham lam nhận cửa tiệm của người ta được.

Còn lại hai bức thư, hai người bọn họ đều không mở ra đọc, muốn chờ Đoàn Đoàn về thì đọc cho cậu bé nghe.

Tầm mười giờ tối, hai phu thê đến cửa học viên đón Đoàn Đoàn. Cẩu Đản và Nhị Oa đã lên xe ngựa cùng với Đại Ngưu, còn lại Đoàn Đoàn và… Tần Tuấn Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-238.html.]

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tuấn Phong thì ngẩn người. Hai tháng trước tiểu gia hỏa này đi theo cha nương cậu bé đến nhà ngoại tổ mẫu ở biên giới Tây Nam rồi mà. Ngoại tổ phụ của cậu bé bị bệnh nặng. Có lẽ không còn sống được mấy ngày nữa, cho nên bọn họ chuyển đến đó ở vài tháng.

Bây giờ cậu bé đã trở về, không biết tình trạng của lão nhân gia kia như thế nào rồi.

Giang Oản Oản ngồi trên xe ngựa, vẫy tay chào hai đứa: “Đoàn Đoàn, Tuấn Phong, nhanh lên đây đi!”

Tần Tuấn Phong do dự một lúc, mới đi theo Đoàn Đoàn bước đến cạnh xe ngựa. Sau khi Đoàn lên xe ngựa, Tần Tuấn Phong mới hỏi: “Thẩm ơi, ngày mai hai người có đến phủ huyện không ạ? Nếu không thì thẩm đưa cháu đến nhà cô cô cháu nhé, ngay cạnh phủ huyện thôi, rất gần ạ!”

Tần Tuấn Phong cũng hơi muốn theo bọn họ về nhà. Mặc dù Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không phải họ hàng của cậu bé nhưng hai người đối xử rất tốt với cậu bé. Cho nên tiểu tử này rất thích bọn họ. Lâu như vậy không gặp, thật ra còn rất nhớ cậu bé.

Tần Tĩnh Trì ngồi trên xe ngựa, duỗi một tay đỡ cậu bé lên xe: “Ngày mai thúc còn phải đưa Đoàn Đoàn đệ đệ của cháu đến học viễn nữa. Hôm nay Tuấn Phong về thôn nhé, ngày mai thúc đưa cháu về.”

Sau khi Tần Tuấn Phong được hắn đỡ lên xe ngựa, sững sờ một lúc, rồi lập tức cười tủm tỉm gật đầu: “Được ạ. Vậy ngày mai cháu làm phiền thúc rồi.”

Giang Oản Oản cười nói: “Tuấn Phong à, nhanh vào trong xe ngựa ngồi đi. Mấy ngày rồi không gặp cháu, thẩm nhớ cháu lắm.”

Đoàn Đoàn cũng ôm cánh tay Giang Oản Oản cười khanh khách: “Đoàn Đoàn cũng rất nhớ Tuấn Phong ca ca!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuấn Phong đỏ bừng, lắp bắp mở miệng nói: “Cháu cũng nhớ thúc với thẩm, cả Đoàn Đoàn đệ đệ nữa!”

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, hỏi: “Tuấn Phong à, ngoại tổ phụ của cháu thế nào rồi?”

Tần Tuấn Phong nghe vậy, nhíu mày buồn bã: “Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ phụ mất rồi ạ.”

Giang Oản Oản chưa kịp nói gì thì Đoàn Đoàn thấy dáng vẻ buồn bã của cậu bé, đã nhanh nhẹn tiến lên ôm lấy cậu bé, an ủi: “Tuấn Phong ca ca ơi, ca ca đừng buồn nữa nha, ừm… Ừm...” Đoàn Đoàn cố gắng chuyển sự chú ý của cậu bé đi, nghĩ ngợi mãi, mới nói: “Tuấn Phong ca ca còn chưa được thử dưa hấu của nhà chúng ta đấy! Một tẹo nữa Đoàn Đoàn về nhà chọn một quả dưa hấu to nhất đưa cho Tuấn Phong ca ca mang về ăn nhé, được không ca ca?”

Tần Tuấn Phong nghi ngờ nhìn cậu bé: “Đoàn Đoàn, dưa hấu là cái gì vậy? Có phải là luộc lên rồi ăn đúng không?”

Đoàn Đoàn bịt cái miệng nhỏ lại lắc đầu cười: “Không phải đâu ạ! Ừm… Nương nói dưa hấu là trái cây!” Nói xong cậu bé quay đầu nhìn Giang Oản Oản: “Có phải không ạ? Nương ơi?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Đoàn Đoàn nói đúng rồi, dưa hấu đúng là trái cây.”

Nghĩ tới những món ngon mà mình đã ăn ở nhà bọn họ, Tần Tuấn Phong không kiềm chế được mong chờ: “Vậy… Cháu thử một chút, một chút là được rồi.”

Tần Tuấn Phong vừa nói xong, thì cậu bé chú ý tới bụng Giang Oản Oản: “Ôi! Thẩm ơi, bụng của thẩm lớn quá! Có phải đệ đệ muội muội sắp chui ra đúng không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: “Phải khoảng tháng mười, còn có mấy tháng nữa thôi.”

Dọc đường đi, Tần Tuấn Phong thi thoảng lại nhìn qua bụng của nàng, không nhịn được nghĩ thầm. Nếu cậu bé cũng có một người đệ đệ hoặc muội mội thì tốt biết mấy…

Về đến nhà, Đoàn Đoàn xuống xe trước, đôi chân ngắn ngủn chạy vào nhà nói: “Gia gia và nãi nãi ơi! Nhà chúng ta còn dưa hấu mới chưa ạ? Đoàn Đoàn muốn chọn một quả to rất to cho Tuấn Phong ca ca!”

Tần phụ vội vàng chỉ chiếc giỏ tre lớn ở trong góc sân: “Có có, hôm nay gia gia mới hái đấy, đều rất to! Tất cả đều là những quả dưa hấu ngọt!”

Nói xong thì đi theo sau tiểu tử kia chọn cùng cậu bé. Cuối cùng chọn được một quả dưa hấu nặng khoảng mười cân.

Loading...