Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:22
Lượt xem: 8
Giang Oản Oản mỉm cười, hôn nhẹ lên môi hắn: “Được rồi, chàng nhanh mở cửa đi. Không biết sao Đoàn Đoàn lại đến đây, rõ ràng lúc thiếp đóng cửa con còn đang đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.”
“Để ta đi xem.”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì nhặt tiết y tiết khố vứt dưới giường rồi mặc lên, lúc này mới đi ra mở cửa.
Lúc hắn sắp mở cửa, Đoàn Đoàn đang giơ tay tiếp tục gõ cửa, thấy cửa đột nhiên mở ra, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ tủi thân: “Cha à, sao lâu như vậy mà cha mới mở cửa ạ! Bên ngoài tối thui, Đoàn Đoàn rất sợ!”
Tần Tĩnh Trì bất lực xoa khuôn mặt nhỏ mềm của cậu bé: “Sao con chưa ngoan ngoãn đi ngủ vậy?”
Đoàn Đoàn nhíu mày, tủi thân tức giận nói: “Trong phòng Đoàn Đoàn có nhiều muỗi lắm, ồn ào cực! Con không ngủ được!” Nói xong cậu bé còn vươn cánh tay nhỏ bé ra: “Cha ơi, trên tay con còn bị cắn, ngứa lắm! Còn cả…”
Ánh sáng ngoài cửa vô cùng tối mờ, Tần Tĩnh Trì căn bản không nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn cậu bé vươn cánh tay ra.
Thế là hắn bế thằng nhóc con miệng còn đang lải nhải vào trong phòng, đặt cậu bé lên giường, rồi mới nhìn Giang Oản Oản nói: “Tiểu tử bị muỗi đốt, nói là không ngủ được. Hôm nay ngủ cùng chúng ta.”
Giang Oản Oản nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn, khẽ cười một tiếng, rồi ôm lấy Đoàn Đoàn còn đang bĩu môi hôn một cái: “Vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngủ cùng cha và nương nhé! Để nương nhìn xem, con muỗi thối kia cắn Đoàn Đoàn nhà chúng ta như thế nào?”
Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh im lặng thắp đèn, ngay lập tức ngọn đèn sáng lên.
Đoàn Đoàn những lời Giang Oản Oản nói, ngay lập tức cảm thấy nàng như chỗ dựa vững chắc, ôm cánh tay của nàng bắt đầu lớn giọng than phiền: “Nương à, nương không biết con muỗi kia đáng ghét như thế nào đâu, kêu vo ve mãi không dừng! Đoàn Đoàn vỗ một lúc lâu, vẫn không đập được con nào, bọn chúng rất tinh ranh! Giống như con hồ ly tinh ranh trong truyện nương kể cho con nghe!”
Tần Tĩnh Trì lấy lọ thuốc mỡ trong tủ mấy ngày trước hắn mua ở y quán ra, đi đến trước giường, gãi cằm Đoàn Đoàn: “Nào, tiểu tổ tông đến đây, duỗi tay ra để cha bôi thuốc cho con.”
Lúc này Đoàn Đoàn mới buông cánh tay Giang Oản Oản ra, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay cậu bé có một vết muỗi đốt sưng to và hơi đỏ.
Tần Tĩnh Trì lấy một ít thuốc mỡ cẩn thận bôi lên cho cậu bé, còn nói thêm: “Còn nữa không con?”
Đoàn Đoàn vội vàng tụt quần xuống, bàn tay nhỏ xinh chỉ vào m.ô.n.g mình: “Cha ơi, chỗ này chỗ này! Chỗ này cũng có, ngứa lắm!”
Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn vết muỗi đốt trên m.ô.n.g của cậu bé, bật cười nói: “Sao nó có thể cắn ở chỗ này? Mà vết còn to hơn trên tay!”
Giang Oản Oản nghe thấy Tần Tĩnh Trì nói, cũng nhìn kỹ xem, bất lực cười nói: “Đoàn Đoàn, có phải con cởi hết quần áo đi ngủ không? Nếu không sao con muỗi có thể cắn ở chỗ này?”
Đoàn Đoàn không nhịn được che m.ô.n.g lại, đỏ mặt xấu hổ lúng túng nói: “Đoàn Đoàn ngủ ở phòng mình mà, buổi tối nóng quá.”
Giang Oản Oản kéo chiếc quần đùi mỏng dưới chân cậu bé lên, cười nói: “Nương đã may quần đùi quần đùi, còn mỏng như này, sao lại nóng được?”
Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: “Thực sự rất nóng mà!”
Mặc dù quần đùi không ảnh hưởng gì, nhưng Đoàn Đoàn cảm thấy không mặc sẽ mát mẻ hơn!
Sau khi bôi thuốc mỡ cho tiểu tử kia xong, đặt cậu bé nằm giữa giường. Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản bất lực cười rồi thổi tắt ngọn đèn. Giang Oản Oản nhìn hắn cười ranh mãnh.
Đoàn Đoàn nằm trên giường, có lẽ do quá thời gian ngủ thường ngày, cho nên cậu bé chớp mắt liên tục, không hề buồn ngủ.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhắm mắt lại, đã hơi mơ màng ngủ rồi nhưng tiểu tử ở giữa thi thoảng lại cựa người, lăn qua lăn lại, khiến hai người tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-235.html.]
Tần Tĩnh Trì nhéo gáy cậu bé: “Mau ngoan ngoãn ngủ đi, đừng làm phiền đến nương.”
Đoàn Đoàn quay đầu nhìn về phía Giang Oản Oản đang nằm nghiêng, đưa tay chạm vào bụng của nàng. Thân hình nhỏ bé co vào trong chăn. Sau đó áp đầu nhỏ vào sát bụng Giang Oản Oản, cẩn thận lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì cả.
Tiểu tử kia thất vọng lắc đầu, lập tức chưa từ bỏ ý định vươn đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bụng Giang Oản Oản. Vuốt ve được một lúc, Đoàn Đoàn định rút tay ra thì ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, cậu bé cảm nhận được một cú đạp vào lòng bàn mình, vội vàng kéo tay Tần Tĩnh Trì: “Cha ơi, đệ đệ động đậy nè. Hình như đệ ấy đạp vào bụng nương.”
Lúc này Giang Oản Oản cũng cảm nhận được bụng mình bị tiểu tử bên trong đá một cái.
Tần Tĩnh Trì nghe Đoàn Đoàn nói, cũng vội vàng cúi người áp sát vào bụng Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được một cú đá sinh động, hắn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Oản Oản: “Oản Oản! Con đang động đậy này.”
Giang Oản Oản cười gật đầu: “Thiếp biết rồi, tiểu gia hỏa này đã gần sáu tháng tuổi. Các nương nói, tiểu tử kia bắt đầu thích động đậy. Sau này có lẽ còn động đậy mạnh hơn đấy!”
DTV
Đoàn Đoàn nghe được tiếng tiểu bảo bảo đạp, cũng chui ra khỏi n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, nhìn Giang Oản Oản nói: “Nương ơi, có phải trước đây Đoàn Đoàn cũng động đậy trong bụng nương như thế này đúng không?”
Thật ra khi Giang Oản Oản mang thai Đoàn Đoàn, chắc do Đoàn Đoàn ở trong bụng rất ngoan. Cho nên đa số thời gian nàng sẽ không bị thứ ban đầu gọi trở lại.
Đúng vậy, chính là thứ đó! Giang Oản Oản thực sự không biết nên gọi nữ nhân đã chiếm đoạt cơ thể của mình suốt nhiều năm như thế nào!
Mà vì không bị gọi trở về, thật ra Giang Oản Oản cũng không biết cảm giác khi Đoàn Đoàn ở trong bụng mình là như thế nào.
Chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Đoàn tò mò nhìn mình, Giang Oản Oản nghĩ ngợi, xoa đầu cậu bé nói: “Ừm… Đoàn Đoàn có động đậy. Nhưng mà Đoàn Đoàn không hoạt bát như tiểu bảo bảo, lười biếng lắm, thời gian động đậy rất ít.”
Đoàn Đoàn nghe xong, vui vẻ cười nói: “Vậy chứng minh lúc đó Đoàn Đoàn là một tiểu bảo bảo rất ngoan! Cũng không có đạp nương!”
Trong lòng Giang Oản Oản đau xót hôn cậu bé: “Đương nhiên rồi, Đoàn Đoan là tiểu bảo bảo ngoan nhất!”
Khóe miệng Đoàn Đoàn vui vẻ nhếch lên, đôi chân nhỏ bé liên tục vùng vẫy, như muốn thể hiện chủ nhân nhà mình tự hào biết bao nhiêu.
Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản vào lòng, để nàng dựa vào người hắn ngủ, như thế sẽ không quá mệt mỏi. Chỉ là Đoàn Đoàn vân đang chen ở giữa hai người bọn họ. Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn đang đắp chăn, nói: “Đoàn Đoàn à, ngày mai còn phải đi học đấy, nhanh ngủ đi.”
Đoàn Đoàn thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, nhìn hắn gật đầu nói: “Con biết rồi, Đoàn Đoàn đi ngủ ngay ạ!”
Tần Tĩnh Trì vỗ vị trí phía sau mình nói: “Con ngủ ở bên cạnh cha đây này. Bụng của nương con lớn, cần dựa vào cha mới có thể thoải mái ngủ được.”
Đoàn Đoàn nhìn bụng Giang Oản Oản, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tĩnh Trì. Lúc này mới không tình nguyện bò qua người Tần Tĩnh Trì, nằm xuống phía sau hắn. Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Con đi ngủ đây ạ! Phù phù…”
Khoé miệng Tần Tĩnh Trì khẽ nhếch lên, ôm lấy Giang Oản Oản, để nàng dựa vào người mình. Tần Cảnh Trì mới hài lòng vùi đầu vào cổ nàng, nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, vì Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhớ đến chuyện làm đá nên sau khi đưa Đoàn Đoàn đến học viện, thì đã mang đá tiêu đến Lý phủ.
Bây giờ vẫn còn sớm, Lý Viễn còn chưa đến phủ huyện, Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn cũng chưa đến tiệm sách. Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn mì.
Trong lúc ăn, Tiểu Ngọc dẫn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vào.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Tô Hà vội vàng hỏi: “Tĩnh Trì, Oản Oản, hai đứa ăn sáng chưa? Có muốn ăn thêm mì không?”