Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:20
Lượt xem: 8

Ngay cả thịt nướng cũng có thể thu hút kẻ trộm, càng đừng nói đến đá lạnh còn có giá trị hơn thịt nướng! Nếu không chú ý, nói không chừng còn rất nguy hiểm nữa!

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Nếu muốn bán đá, nhất định phải tìm một nhân vật lớn có quyền lực hợp tác mới được…

Tần Tĩnh Trì im lặng một lúc, không nhịn được nghĩ đến Mộ Quy Hoằng.

Giang Oản Oản đang nghe Tần Đắc Chính và Đại Ngưu nói, nghĩ đến việc làm đá. Trong lòng không khỏi thấy ấm áp, hai người bọn họ đúng là rất quan tâm đến nhà nàng. Nếu là người khác có lẽ chỉ suy nghĩ làm sao lấy được công thức rồi.

“Đại Ngưu ca, A Chính ca. Chúng ta đã biết, chắc chắn sẽ chú ý, sẽ không để cho người khác biết được.”

Đại Ngưu và Tần Đắc Chính gật đầu: “Vậy được rồi. Nếu cần dùng đá thì cứ bí mật làm trong nhà, đừng để người trong thôn phát hiện ra. Nếu như bị phát hiện, các ngươi cứ nói là dự trữ từ năm trước. Có lẽ bọn họ sẽ không hỏi nhiều đâu.”

Sau đó Đại Ngưu kéo Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đến trước mặt, cẩn thận dặn dò: “Ba đứa các con ngàn vạn lần không được nói chuyện làm đá băng ra, cũng không thể nói cho ai! Nếu không sẽ có rất nhiều người xấu tìm đến cửa đấy!”

Tiểu tử bị biểu cảm nghiêm túc của bọn họ dọa sợ đến mức gật đầu thật mạnh: “Vâng! Đoàn Đoàn biết rồi ạ! Không được nói cho ai hết!”

Cẩu Đản vỗ n.g.ự.c của cậu bé: “Con biết rồi ạ. Nhất định phải ngậm miệng, không được nói cho ai hết!”

Nhị Oa cũng bảo đảm: “Con cũng sẽ không nói! Con ít nói lắm! Sẽ không nói ra đâu!”

Đại Ngưu xoa đầu từng đứa trẻ một: “Các con ngoan quá!”

Kim Thị ở bên cạnh mở miệng nói: “Tốt lắm, mấy tiểu tử của chúng ta đều rất ngoan. Bảo không nói ra, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đồ ăn trên bàn đều sắp nguội rồi, mau ngồi xuống ăn cơm thôi!”

Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương vừa mới nghe được những lời của Đại Ngưu đều bị dọa sợ. Bây giờ Kim Thị lên tiếng nhắc nhở, mới tỉnh táo lại.

Tuy trong lòng bốn lão nhân rất lo lắng, nhưng bây giờ Đại Ngưu nói đúng là không sai. Hỏi huyện lệnh đại nhân chắc chắn là đúng! Cho nên bọn họ cũng không nói gì thêm.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều nữa. Một bàn đồ ăn như vậy, bây giờ ăn ngon mới là đúng!

Từ năm ngoái đến năm nay thi thoảng Kim Thị cũng đi theo Giang Oản Oản học nấu ăn. Bây giờ hương vị đồ ăn nàng ta làm đã rất ngon rồi! Nàng ta cũng biết nấu thêm rất nhiều món.

Trên bàn có cá nấu dưa chua, thịt xào ớt, chân giò kho tiêu, dưa chuột trộn, cải trắng xào, canh rau đậu phụ.

Mỗi món ăn đều rất nhiều. Bởi vì bàn không đủ chỗ, mỗi món đều có hai đĩa, lần lượt xếp trên hai cái bàn.

Ba đứa nhỏ, Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ngồi cùng một bàn. Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và bọn Đại Ngưu ngồi ở bàn khác.

Ba đứa nhỏ ăn rất nhiều kem dưa hấu, trong miệng còn tràn ngập vị ngọt. Bây giờ ăn một bàn đủ loại món, thật sự ăn rất ngon!

Lý Tam Nương múc cho bọn chúng mấy miếng chân giò to được hầm mềm nhũn, thêm một chút canh nóng. Mỗi tiểu tử một cái thìa to, vui vẻ ăn uống.

Tất cả mọi người ăn uống no nê, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới ngồi sang một bên trò chuyện với bọn Đại Ngưu về những điều bọn họ cần chú ý khi xây nhà.

Thực ra, nhóm thợ xây nhà này cũng chính là nhóm người đã xây nhà cho Giang Oản Oản, cho nên không cần lo lắng nhiều. Chỉ là bọn Đại Ngưu không xây ngôi nhà lớn như vậy, cho nên chắc chắn sẽ có một số điểm khác biệt khi xây.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói một cách cẩn thận, hai phu thê Đại Ngưu cẩn thận lắng nghe. Ngay cả Tần Đắc Chính rất nghiêm túc lắng nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-234.html.]

DTV

Sau khi bọn Đại Ngưu xây nhà xong, nhà của hắn ta cũng bắt đầu được xây dựng. Bây giờ nghe một chút, đến lúc đó nếu gặp phải tình huống như này thật ra cũng có thể tránh được một chút rắc rối.

Sau khi cơm nước và nói chút chuyện xây nhà xong, cả nhà họ Tần dẫn Đoàn Đoàn đi về thì trời đã rất khuya, ánh trăng treo trên cao.

Hôm nay Đoàn Đoàn ăn rất no, cho dù ăn xong có ngồi nghỉ một lúc thì cậu bé vẫn thấy hơi đầy bụng.

Cậu bé ôm bụng, đôi chân ngắn ngủn đi chậm rì rì, nhìn Tần Tĩnh Trì thì vô thức tăng tốc nhanh hơn. Tiểu tử kia chỉ có thể kéo áo hắn: “Cha nương ơi, hai người đi chậm lại một chút, chờ Đoàn Đoàn với! Đoàn Đoàn ăn no quá! Phải đi chậm thôi ạ!”

Giang Oản Oản cúi người xoa cái đầu nho nhỏ của cậu bé, nói: “Con đi có mệt không? Con có muốn cha ôm con đi không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Dạ. Thôi ạ, Đoàn Đoàn phải tự đi. Có lẽ về tới nhà thì sẽ không đầy bụng nữa đâu.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi từ từ nhé. Đợi cho đến khi nào nhà chúng ta đủ ăn đủ uống, để cho bảo bối Đoàn Đoàn không phải mệt mỏi đi bộ nữa!”

“Hì hì… Vâng ạ!” Đôi mắt Đoàn Đoàn nheo lại cười.

Giang Oản Oản nhìn thấy, trái tim mềm nhũn, tiểu gia hoả nhà nàng thực sự rất thích cười. Cho dù tâm trạng nàng không tốt, nhìn thấy cậu bé nghiêng cái đầu nhỏ cười tươi, nàng cũng quên hết mọi thứ.

Mùa hè ve sầu kêu inh ỏi, ánh trăng bạc chiếu sáng cả đồi núi. Những bông hoa dại ven đường bị gió thổi bay, hương thơm dịu nhẹ của hoa bay trong không khí.

Ngay cả tiếng muỗi thỉnh thoảng vo ve cũng khó có thể lọt vào tai được.

Tần phụ, Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đi phía sau bọn họ, không nhịn được mỉm cười nhìn gia đình ba người đi phía trước.

Về đến nhà tắm rửa xong, Đoàn Đoàn ngáp một cái rồi leo lên chiếc giường nhỏ của mình đi ngủ.

Sau khi tất cả mọi người đã ngủ say, Đoàn Đoàn nằm trên giường nhíu mày, không buồn ngủ chút nào. Bên tai cậu bé toàn là tiếng muỗi vo ve, đôi bàn tay nhỏ của cậu bé liên tục vỗ qua vỗ lại, nhưng không đập được một con muỗi nào!

Đoàn Đoàn tức giận lăn hai vòng trên giường, lập tức chui cả người vào trong chăn. Lần này không nghe thấy tiếng muỗi kêu nữa, cũng sẽ không bị muỗi đốt.

Nhưng chỉ chốc lát sau thì cậu bé nóng đến đổ mồ hôi, nằm trong chăn không thở được.

Đoàn Đoàn bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt lại nở nụ cười.

Chỉ thấy cậu bé hất chăn ra, mặc quần áo vào rồi đi dọc theo ánh trăng ngoài cửa sổ, xỏ đôi hài nhỏ của mình vào. Cậu bé nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.

Tiểu tử kia sợ làm phiền gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nên không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng gõ cửa.

Giang Oản Oản mệt mỏi nằm trong n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nàng vội vàng dùng tay cản lại khi Tần Tĩnh Trì sắp ghé đầu lên vai nàng: “Chàng có nghe thấy tiếng động gì không? Hình như là tiếng gõ cửa?”

Tần Tĩnh Trì dùng một tay ôm chặt hai tay nàng, nhẹ giọng cười nói bên tai nàng: “Nàng đừng có kiếm cớ, đại phu nói có thể rồi. Hơn nữa mọi người trong nhà đã ngủ say, sao có người đi gõ cửa được!”

Giang Oản Oản cẩn thận nghe lại, hình như không nghe thấy nữa, thì chỉ có thể nói với hắn: “Vậy chàng… Chàng nhẹ thôi nha!”

Đoàn Đoàn đứng ngoài cửa, nhìn quanh bốn phía, bởi vì trong phòng không có cửa sổ để ánh sáng chiếu vào, cho nên có hơi tối. Đoàn Đoàn nhìn trái nhìn phải, trong lòng cảm thấy có hơi sợ hãi. Vì thế lo lắng dựa vào cửa nghe ngóng, không nghe thấy tiếng cha nương ra mở cửa, thì lại gõ cửa.

Lần này không chỉ Giang Oản Oản, mà cả Tần Tĩnh Trì cũng nghe thấy.

Hắn nhìn Giang Oản Oản đã – cởi – hết – quần áo, bất lực cúi đầu nhìn phần – thân – dưới của mình, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó hắn yếu ớt cầm lấy tiết y tiết khố vứt bừa bãi trên giường mặc vào cho nàng, mặt không biểu cảm nói: “Ta đoán là thằng nhóc con nhà chúng ta đến quấy nhiễu.”

Loading...