Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:14
Lượt xem: 10
Giang Hiền Vũ nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng mà trong chậu gỗ lớn có nhiều đá hơn mà, nếu không dùng thì lãng phí lắm đó.”
Lúc này, Giang Oản Oản mới cười giải thích: “Trong cái chậu gỗ lớn này có chứa diêm tiêu, chúng rất độc nên không được dùng chúng ta chỉ dùng những thứ chưa từng tiếp xúc với diêm tiêu và đóng băng tự nhiên thôi ạ.”
Giang Hiền Vũ nghe thấy chuyện có độc thì vội vàng đặt rìu xuống: “Được được được, vậy chúng ta đừng dùng nó, ôi trời, lại còn có độc nữa, may mà hôm nay có con nói, nếu không để một ngày nào đó con không làm mà để cha làm, có lẽ cha đã lấy số đá trong chậu gỗ lớn ra để ăn rồi.”
“Không sao đâu ạ, hôm nay biết là tốt rồi, sau này chỉ cần nhớ kỹ là được.”
Sau khi Giang Hiền Vũ đi ép nước dưa hấu, Giang Oản Oản đã bổ một quả dưa hấu chuẩn bị sẵn sàng.
Khi số đá trong chậu gỗ lớn liên tục bốc hơi lạnh, Giang Oản Oản thấy Giang Hiền Vũ ở trong sân đang liên tục đập đá thì sẽ hơi nóng, vì vậy nàng lập tức pha cho ông ấy một cốc trà bưởi mật ong mát lạnh.
Giang Hiền Vũ dùng rất nhiều sức, mặc dù trong lúc đập vụn đá thì vẫn có một chút khí lạnh bốc lên nhưng ông ấy vẫn nóng đến mức toát mồ hôi.
Tiểu Bất Điểm thông minh nằm xuống cạnh cái cối, thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy cái đuôi, thấy dáng vẻ lè lưỡi của nó thì cũng đoán được có lẽ nóng quá nên mới nằm gần như vậy.
Sau khi uống cạn cốc trà bưởi mật ong mát lạnh, ông ấy mới cảm thấy thoải mái hơn: “Thời tiết này mà được uống một ly trà đá, có lẽ chẳng khác gì nhiều kem tươi mà con nói đâu nhỉ?”
Giang Oản Oản cười nói: “Kem tươi là đá có thể ăn được, thật ra cũng không kém nhiều nhưng mà vẫn mát hơn, chắc chắn Đoàn Đoàn thích ăn kem hơn.”
Giang Hiền Vũ cười ha ha: “Có lẽ thằng bé đã uống trà bưởi đến ngán rồi, thằng bé sẽ thích những thứ mới mẻ hơn.”
Giang Oản Oản gật đầu: “Đúng vậy, thật ra Tĩnh Trì cũng thích ăn những thứ mới mẻ, lần nào con làm cái gì đó, chàng và Đoàn Đoàn đều rất tích cực.”
Giang Hiền Vũ uống một ngụm trà: “Hai cha con chắc chắn sẽ giống nhau! Thật ra bề ngoài giống cũng hơi giống, nương con nói hai cha con nó từ cái mũi lần lông mày đều giống nhau, nhưng thứ khác thì giống con hơn. Vì vậy nương con nói có lẽ tiểu Đoàn Đoàn nhà chúng ta lớn lên sẽ còn tuấn tú hơn cả cha và thúc thúc của thằng bé.”
Giang Oản Oản cười gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, dường như đúng là như vậy. Vốn dĩ Đoàn Đoàn đã đáng yêu hơn mấy tiểu nữ oa cùng thôn, bây giờ thằng bé còn rất thích chưng diện, quần áo và giày dép mặc cả ngày phải phối màu sắc phù hợp với nhau. Mỗi khi thiết kế ra được một kiểu y phục mới, cậu bé sẽ kịch động muốn mặc thử trước, chẳng giống với cha cậu bé mặc y phục mà không thèm lựa chọn một chút nào.
Nếu như vậy, không chỉ có vẻ ngoài không tệ mà lại còn thích chưng diện, sau này sẽ là một thiếu niên tuấn tú, không biết sẽ được bao nhiêu nữ hài yêu thích đây.
Hơn nữa, Giang Oản Oản nghĩ Đoàn Đoàn nhà mình có tính cách rất dịu dàng, sau này sẽ là một tiểu thiếu nhiên vừa dịu dàng và tốt bụng, có lẽ sẽ không phải là đồ tồi, đúng chứ?
Nhưng mà nhà họ vẫn phải dạy dỗ cậu bé một chút, không cầu mong sau này cậu bé sẽ làm được chuyện lớn, ít nhất những thứ cần phải làm thì vẫn có thể đảm đương được, biết lễ phép, phân biệt được thiện ác, kính trọng trưởng bối, thương yêu nương tử và hài tử.
Giang Oản Oản tỉnh táo lại, nàng không khỏi lắc đầu, mình đã nghĩ quá xa rồi, bây giờ thằng bé nhà họ mới chỉ là một tiểu oa nhi hơn bốn tuổi, còn rất lâu mới có thể trưởng thành, tất cả mọi thứ đều có thể từ từ dạy dỗ.
Đêm rất khuya, ở ngoài sân có hai chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại.
DTV
Đoàn Đoàn là người đầu tiên đi xuống xe ngựa, theo sau là Nhị Oa và Cẩu Đản.
Còn mấy người Tần phụ Tần mẫu và Lý Tam Nương đi sát sau, còn mấy người Lý Quý thì đi xuống từ trong một chiếc xe ngựa khác.
Lý Quý, Tần Đắc Chính và Đại Ngưu cùng góp tiền để mua một con ngựa, ở đằng sau là một chiếc xe ngựa rất to đủ để ngồi khoảng bảy tám người.
Tối hôm nay, đôi phu thê Lý Quý dẫn Tiểu Bảo tới nhà ngoại tổ mẫu của thằng bé, vì vậy tất cả mọi người mới dừng tại trước cửa nhà Tần Tĩnh Trì, sau đó mới đi.
Bởi vì khi ở trên xe ngựa, mấy tiểu tử có vén rèm lên để gió thổi vào nên có nóng đến mấy vẫn không đổ mồ hôi, vì vậy hôm nay về nhà, Đoàn Đoàn không nóng lòng đi tắm rửa.
“Nương! Ngoại tổ phụ! Chúng con về rồi ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-231.html.]
Đoàn Đoàn đi vào trong sân trước, Cẩu Đản và Nhị Oa theo sát sau cậu bé, còn Tần Đắc Chính và Tần phụ Tần mẫu bị tụt lại phía sau, mấy người vẫn ung dung đi vào nhà.
Trong nhà, Giang Oản Oản đã chuẩn bị sẵn sàng vài phần kem dưa hấu, chỉ chờ bọn họ vào nhà thôi.
Ba tiểu tử nhảy nhót đi vào, vừa vào nhà đã lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng bởi vì ngay sau đó, ba cậu bé đã cảm nhận được có một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Mặc dù ba thằng bé cảm thấy rất mát mẻ nhưng lại càng thấy tò mò hơn.
“Nương, nương! Sao nhà chúng ta lại mát vậy ạ?”
Đoàn Đoàn cảm thấy rất nóng lòng, cậu bé nhìn trái nhìn phải và lập tức phát hiện ở trên bàn ăn có đặt một cái bình miệng rộng ở bên cạnh cái bình được đặt vài cái bát.
Bởi vì mỗi ngày trở về, gần như trên bàn đều được đặt các món ăn, vì vậy dù Đoàn Đoàn có ngửi được mùi thơm đặc biệt thì cũng không quá để ý.
Còn ở những chỗ khác cũng không có cái gì đặc biệt, thậm chí còn không có chậu nước được đặt trong nhà.
Vì vậy thằng bé cảm thấy rất tò mò.
Đến cả Cẩu Đản và Nhị Oa cũng chưa từ bỏ ý định mà nhìn xung quanh.
Còn Giang Oản oản ngồi trên ghế số pha chưa kịp nói gì thì Giang Hiền Vũ đã bưng một bình trà bưởi mật ong mát lạnh cùng với một cái đĩa lớn có đá ở trong, sau đó ông ấy cắt dưa hấu thành vài miếng nhỏ và đặt vào trong đĩa.
Thấy mấy thằng bé vẫn còn nhìn đông nhìn tây mà không thèm nhìn về phía bàn ăn ở trong phòng bếp, ông ấy lập tức bật cười thành tiếng.
“Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa, các con mau tới đây xem đi, hôm nay có một món rất ghê gớm đó, các con đoán xem đó là cái gì?”
Mấy thằng bé nhăn mũi gắng sức ngửi thì cũng chỉ ngửi được mùi dưa hấu thoang thoảng, bởi vì ngày nào ba cậu bé cũng ăn dưa hấu nên đều cảm thấy rằng không phải là cái này.
Ngửi được một hồi, Đoàn Đoàn nhíu mày: “Ngoại tổ phụ, không có mùi thơm gì ạ!”
Cẩu Đản và Nhị Oa cũng gật đầu và đồng thanh nói: “Không có ạ!”
Lúc này, Giang Hiền Vũ mới lên tiếng: “Các con không ngửi được mùi dưa hấu sao?”
Đoàn Đoàn nghi ngờ nói: “Nhưng mà ngày nào chúng con cũng ăn dưa hấu mà, không phải ngoại tổ phụ nói là có món mới sao?”
Cẩu Đản và Nhị Oa cũng nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
“Món mới mà ta nói chính là làm từ dưa hấu đó.”
Đoàn Đoàn nghiêng đầu, sau một hồi sau nghĩ, cậu bé thật sự không thể nghĩ ra được dưa hấu có thể làm được món gì mới.
Thấy Giang Hiền Vũ nở nụ cười, Đoàn Đoàn không còn xoắn xuýt nữa, nếu ngoại tổ phụ nhà mình đã nói có món mới thì chắc chắn là có.
Nhưng bây giờ điều cậu bé quan tâm nhất đó là sao trong nhà lại mát như vậy, mặc dù vẫn còn chút hơi nóng nhưng rõ ràng là đã mát mẻ hơn rất nhiều.
“Ngoại tổ phụ, sao trong nhà lại mát vậy ạ?”
Giang Hiền Vũ xoa nắn gương mặt nhỏ bị nóng đến đỏ bừng của cậu bé: “Bởi vì làm món ăn mới nên mới mát như thế đó.”
Giang Oản Oản ngồi bên cạnh thấy ba thằng bé ríu rít liên tục hỏi Giang Hiền Vũ, nàng bất lực cười nói: “Cha, cha đừng nói với mấy đứa nó nữa, nếu cha có sức để mấy đứa nhỏ hỏi cha một canh giờ!”