Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:12
Lượt xem: 10
Mọi người nghe thấy vậy thì cũng gật đầu, vốn dĩ các nàng ấy chỉ định tới mua để nếm thử thôi, mặc dù giá này đã coi là rất rẻ rồi nhưng cho dù cuộc sống của họ có khá hơn thì cũng không nỡ mua nhiều.
“Chúng ta biết, hơn nữa sao chúng ta có thể mua m.á.u được, huống chi giá mà các ngươi để cho chúng ta đã là rất thấp rồi, tiểu tử nhà ta nói một đĩa dưa hấu ở quán đồ nướng mà các ngươi bán có thể sẽ bằng giá mà ngươi bán cho ta, chúng ta cũng rất xấu hổ.”
Kim Thị thấy các nàng ấy dễ nói chuyện như vậy thì lập tức cảm thấy mình hơi nhỏ mọn, sau một hồi suy nghĩ, nàng ta mới nói: “Đợi đến sang năm, nếu có đủ hạt giống dưa thì các tẩu có thể trồng một chút, như vậy đủ để nhà ăn cũng được.”
Nàng ta từng nghe Giang Oản Oản nói rằng sau này có thể mua hạt giống dưa hấu về để chia cho người trong thôn, vì vậy nàng ta nói như vậy sẽ không sao cả.
“Được! Vậy sang năm chúng ta sẽ tới mua hạt giống của ngươi, sang năm ngươi nhớ để dành một ít cho ta nhé!”
“Được, được, được!”
Sau khi mỗi người vui vẻ cầm quả dưa hấu của mình rời đi, Đại Ngưu mới nhìn Kim Thị vào nói: “Nhưng chuyện như vậy, sau này nàng nên là người làm chủ đi, ta không hiểu nhiều chuyện nên có lẽ sẽ biến khéo thành vụng.”
Kim Thị nhìn hắn ta: “Được được, nếu không phải những người trong thôn chúng ta đều dễ tính thì có lẽ người ta sẽ có thành kiến với chúng ta đó.”
Sau đó lại nhìn về phía cái gùi trống rỗng trên đất và nói: “Dưa hấu đã bị các nàng ấy mua hết rồi, chàng đi hái lại đi.”
Đại Ngưu thấy nàng ta không tức giận thì hí hửng gật đầu: “Vậy để ta đi hái lại!”
Kim thị nhìn bóng lưng rời đi của hắn ta, nàng ta bất lực khẽ cười một tiếng và lắc đầu.
Sau đó vội vàng đi vào phòng bếp, trưa nay nàng cần phải nấu cơm cho các công nhân, buổi tối còn mời Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đến nhà ăn tối
Bởi vì căn nhà mới này của bọn họ được làm theo căn nhà của Tần Tĩnh Trì nên có rất nhiều thứ phải hỏi họ mới được.
DTV
Còn ở bên Giang Oản Oản, buổi sáng, Tần Tĩnh Trì thức dậy và đưa Đoàn Đoàn đi học, sau đó nàng cũng thức theo bởi vì bị nóng đến mức tỉnh dậy.
Nhưng mà hôm nay, nàng còn có chuyện phải làm, mấy ngày nay, sau khi Tần Tĩnh Trì làm bàn trà mới xong, Giang Oản Oản thật sự nóng tới mức không chịu được nên đã bảo hắn giúp mình tìm thật nhiều diêm tiêu về.
Khi Tần Tĩnh Trì tìm được những thứ này ở góc tường, mặc dù trong lòng hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng Giang Oản Oản không nói cho hắn nên hắn cũng không hỏi nhiều, vì vậy hắn cũng không biết diêm tiêu này dùng để làm gì.
Giang Oản Oản nhìn đống diêm tiêu ở trước mặt, nàng mỉm cười, hôm nay sẽ làm kem dưa hấu cho cả nhà ăn, chắc chắn họ sẽ rất thích.
Giang Oản Oản rất thành thục việc dùng diêm tiêu để làm đá, trong thời tận thế, thời tiết trở nên xấu hơn bao giờ hết, nhiệt độ của mùa đông có thể lên tới âm ba bốn mươi độ, còn mùa hè thì thường tăng vọt lên khoảng bốn mươi độ, khi ấy hệ thống điện lực đã bị hỏng từ lâu nên điều hòa là một thứ gì đó rất xa vời.
Cuối cùng khi nóng đến mức không chịu được, người trong căn cứ đã thi nhau tìm kiếm tài liệu ở khắp nơi, cuối cùng tìm được một cách chế tạo đá rất đơn giản. Sau khi học được cách dùng diêm tiêu để tạo đá, bằng cách này, mùa hè của bọn họ mới mát mẻ hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-230.html.]
Giang Hiền Vũ đang cho gà trong sân ăn, ông ấy lại đi cho heo ăn ở sân sau rồi mới quay lại sân và ngồi xuống ghế.
Ông ấy thấy Giang Oản Oản bưng hai cái chậu lớn thì vội vàng đứng lên: “Oản Oản, sao con lại không chịu ngồi yên vậy, bụng đã lớn như thế rồi còn cầm cái chậu to như thế làm gì? Con đặt đó đi, để cha làm cho!”
Sau khi đặt cái chậu gỗ lên bàn gỗ ở trong sân, ông ấy nói tiếp: “Con muốn làm gì thì cứ dặn dò cho làm, đừng thấy cha già mà coi thường, cha vẫn có thể làm việc tốt lắm đó!”
Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, cha nàng chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ mà cả ngày cứ nói mình già rồi.
Nhưng mà hình như tất cả người cổ đại đều như vậy, nghĩ tới đây, Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, chẳng phải mình cũng là người cổ đại sao?
Đặt hai cái chậu gỗ lên bàn, trước tiên Giang Oản Oản cho cái chậu gỗ nhỏ và cái chậu gỗ lớn, sau đó đổ nước vào trong cả chậu gỗ lớn lẫn chậu gỗ nhỏ, sau đó liên tục cho diêm tiêu vào trong chậu gỗ lớn. Chẳng mấy chốc, nước trong chậu gỗ nhỏ đã dẫn đóng băng.
Vốn dĩ Giang Hiền Vũ chỉ định đứng bên cạnh xem có thể giúp đỡ gì không, ông ấy trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này, sau khi ngẩn người cả buổi trời thì mới lắp bắp nói: “Băng, băng... Băng! Đóng băng! Oản Oản! Đóng băng kìa!”
Ai có thể ngờ được chỉ bằng vài thao tác đơn giản mà Giang Oản Oản đã có thể tạo ra đá!
Ông ấy có thể cảm nhận được khí lạnh đang liên tục tỏa ra từ chậu gỗ, sự kinh ngạc còn nhiều hơn cả niềm vui khi thấy được một khối đá.
Giang Hiền Vũ cảm thấy choáng váng, ông ấy hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì mà chỉ vô thức đi tới trước chậu gỗ, hai tay đặt bên ngoài chậu gỗ, sau đó vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn diêm tiêu đang liên tục hấp thụ nhiệt độ, vừa rồi ông ấy có thấy Oản Oản bỏ thứ này vào trong chậu gỗ, sau đó mới bắt đầu đóng băng.
Giang Oản Oản mỉm cười chỉ vào diêm tiêu vào nói: “Cha, cái diêm tiêu này có thể tạo ra đá, thật ra thao tác rất đơn giản.”
Giang Hiền Vũ cười tươi đến mức híp mắt vào, nếp nhăn ở nơi khóe mắt chen chúc với nhau, quả thực ông ấy đang cảm thấy rất vui mừng.
“Cha, lát nữa sau khi nước đã hoàn toàn đóng băng, cha giúp con đập nát khối đá này, con sẽ làm kem dưa hấu cho mọi người ăn.”
Giang Hiền Vũ gật đầu: “Được được được! Để cha đập, con chuẩn bị nhiều một chút, đợi buổi tối khi tất cả mọi người trở về thì có thể cùng ăn với nhau, chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ rất vui!”
Sau đó, ông ấy tiếp tục nói: “Ngày nào Đoàn Đoàn cũng kêu nóng, thằng bé mà nhìn thấy đá thì sẽ rất vui sướng.”
Nghĩ đến tiểu ngoại tôn nhà mình, Giang Hiền Vũ lập tức cảm thấy mềm lòng, hôm qua ngồi trên ghế sô pha cảm thấy rất nóng, mặc dù thằng bé cũng nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cầm cái quạt hương bồ để quạt mát cho mình.
Ngoại tôn của bọn họ thật sự quá ngoan ngoãn, dịu dàng giống như một tiểu cô nương, nhưng thỉnh thoảng vẫn hoạt bát và kiêu ngạo, cái miệng nhỏ ríu rít liên tục nói những lời ngọt ngào, quả thực là một đứa bé ngoan.
Đến cả các tiểu cô nương khác ở trong thôn cũng không thể hiểu chuyện như cậu bé, lần nào Giang Hiền Vũ cũng không khỏi cảm thán không biết nữ nhi và nữ tế nhà mình dạy dỗ Đoàn Đoàn kiểu gì, sao có thể dạy được một hài từ ngoan ngoãn như vậy. Đến cả Giang Oản Oản hồi nhỏ cũng rất nghịch ngợm, còn thường xuyên ở bên ngoài nghịch tới nỗi y phục dính đầy bụi bẩn.
Nước trong chậu gỗ nhỏ dần dần đóng đá, Giang Oản Oản lập tức bưng chậu gỗ nhỏ ra rồi nói với Giang Hiền Vũ: “Cha, cha đập khối đá này thành từng miếng nhỏ thì sẽ dễ đập vụn hơn ạ.”
Giang Hiền Vũ gật đầu, ông ấy lập tức xắn ống tay áo lên rồi đi rửa cái rìu thật sạch sẽ, trước tiên bổ khối đá trong chậu gỗ nhỏ ra thành từng viên nhỏ, sau đó chuyển hướng sang cái chậu gỗ lớn, ngay khi ông ấy giơ rìu lên để bắt đầu làm thì lại bị Giang Oản Oản ngăn lại: “Cha, khối đá này không dùng được, cha đừng quan tâm đến nó, để con lấy một cái thùng gỗ nhỏ để đựng đá.”