Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:10
Lượt xem: 13
Vì thế, thôn Tần gia được quan phủ phong cho danh hiệu thôn trang tiên tiến, đương nhiên đây là chủ ý của Giang Oản Oản nói cho Lý Viễn, nếu thế thì các thôn dân không chỉ cam tâm tình nguyện nộp thuế mà còn phải cảm ơn quan phủ.
Đương nhiên, chủ yếu là Giang Oản Oản đang mở đường cho những thứ có sản lượng cao hơn là lúa, ngô và khoai lang tím, nhà nào trong thôn cũng trồng những thứ này, vậy sau khi thu hoạch chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Khoai tây đã có sản lượng cao đã vô cùng gây chú ý rồi, khi đó nếu còn loại lượng thực khác xuất hiện, đã có quan phủ che chở thì tất cả sẽ thuận lợi diễn ra hơn nhiều.
Hôm nay, Tần Thiết đến phường đậu phụ từ sớm để nhập hàng, hiện tại hắn ta đã mở một tiệm đậu phụ ở trong một thị trấn khác, trong tiệm có đậu phụ, đậu hủ ky và các loại đậu phụ khô, việc làm ăn ở đây rất phát đạt, mới không bao lâu mà đã kiếm được hai chục lương bạc, hắn ta định qua một hai tháng nữa thì sẽ xây nhà mới.
“Đại Trụ, ngươi cho ta tám mươi cân đậu phụ trắng, hai mươi cân đậu phụ khô và hai mươi cân đậu hủ ky nhé!”
Tần Đại Trụ nhanh nhẹn làm việc, khi đã đặt tất cả mọi thứ lên xe bò, hắn ta mới nói: “Tần Thiết à, gần đây có phải ngươi kiếm được rất nhiều bạc đúng không? Ngày nào ngươi cũng là người lấy nhiều hàng nhất đó!”
Tần Thiết cười ha ha: “Tạm được, ta mới mở một cửa hàng nhỏ, việc buôn bán cũng khá tốt! Ta đấy à, định qua hai tháng nữa tiết kiệm tiền để xây căn nhà mới!”
Trương đại thẩm đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn hắn ta: “Ôi trời! Mới mấy tháng mà tiểu tử nhà ngươi đã có thể xây nhà được rồi, nhanh thật đó! Ngươi chắc phải kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”
“Bình thường thôi ạ! Trương đại thẩm, đấy là thẩm không biết rồi ạ, năm nay, những người khác ở trong thôn chúng ta cũng kiếm được rất nhiều tiền! Chỉ riêng tiền bán lương thực thôi đã được mấy lượng bạc rồi, ta nghe nói đã có vài nhà sắp xây rồi đó!”
Trương đại thẩm và Tần Đại Trụ mỉm cười rồi nói: “Đó đều là nhờ huyện lệnh của chúng ta đấy!”
Trương đại thẩm lại kiêu ngạo nói: “Năm nay nhà chúng ta trồng được ba mẫu đất khoai tây, ngoại trừ thuế ra, nhà ta bán được bốn nghìn cân, huyện nha thu hai văn tiền một cân, nhà chúng ta bán được tổng cộng tám lượng bạc đấy!”
Tần Đại Trụ gật đầu: “Nhà ta ít hơn một chút, nhưng cũng được bảy lượng!”
Tần Thiết cười gật đầu: “Nhà ta cũng được hơn bảy lượng bạc, nói đến đây, chúng ta có thể trồng được khoai tây thì phải cảm ơn nhà Tần Tĩnh Trì. Nếu không có bọn họ ăn khoai tây trước rồi cầm đi bán thì sẽ không được quan huyện đại nhân chú ý tới, vậy chắc chắn chúng ta sẽ không trồng được lương thực có sản lượng cao như thế!”
Trương đại thẩm cười nói: “Đúng vậy, không cần phải nói đâu xa, chỉ riêng cái phường đậu này thôi, người trong thôn chúng ta cũng được lợi rất nhiều, tất cả mọi người đều có thể kiếm bạc từ nói.”
Tần Thiết gật đầu, khi thấy mặt trời càng ngày càng cao, hắn ta vội vàng nói: “Trương đại thẩm, Đại Trụ, không nói nữa nhé! Ta lấy hàng về để mở cửa hàng! Hai người không biết đâu, ngày nào trong tiệm ta cũng có rất nhiều khách! Ta phải về sớm mới được!”
Nói xong, hắn vội vàng đánh xa bò rời đi.
Nói đến chuyện xây nhà, mấy người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính đã chốt thời gian xây nhà, còn căn nhà của Lý Quý mới được xây mấy năm nên hắn ta định tiết kiệm tiền trước, giữ lại để sau này bảo nương tử chi tiêu cho con đi học.
Mấy ngày nay, dưa hấu trong ruộng của bọn họ đều đã chín hết nhưng lại không thể ăn hết, vì vậy họ đã chở tới quán đồ nướng để bán giống Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.
Bây giờ thời tiết nóng ngực, ban ngày mọi người đều không muốn ăn đồ nướng, đại đa số đều đợi tới buổi tối mát mẻ hơn rồi mới đi ăn, lại thêm có cả dưa hấu nên việc buôn bán vào buổi tối của tiệm rất tốt!
Vì vậy, ngày nào mấy người Đại Ngưu cũng đợi đến buổi chiều mới tới mở cửa tiệm và trở về vào nửa đêm, bởi vì thời tiết mát mẻ, ánh trăng buổi tối chiếu sáng khắp con đường, vì vậy họ có thể thấy rõ được mọi thứ nên về muộn cũng không phải là vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-229.html.]
Bởi vì Đại Ngưu và Tần Đắc Chính đều muốn xây nhà, nhưng vì không muốn để chậm trễ việc kinh doanh trong cửa hàng, hai người họ đã chia nhau ra để xây nhà.
DTV
Nhà của Đại Ngưu sẽ xây trước, vì vậy tạm thời phu thê hai người sẽ không tới tiệm đồ nướng, ngày nào cũng ở nhà để xem các công nhân xây nhà, bên tiệm nước đã có mấy người Tần Đắc Chính và Lý Quý nên vẫn có thể giải quyết được.
“Cha nó! Chàng mau đến ruộng hái vài quả dưa hấu rồi để lạnh đi, lát nữa mang cho các công nhân xây nhà ăn!”
Từ sáng sớm, các công nhân xây nhà đã bắt đầu làm việc, Kim Thị vừa đưa Cẩu Đản đi học trở về, nàng ta lập tức bảo Đại Ngưu.
Đại Ngưu vội vàng đồng ý: “Được! Ta đi ngay đây! Để ta hái thêm vài quả cùng để lạnh, đến buổi tối Cẩu Đản đi học về sẽ có thể ăn.”
Đại Ngưu vừa đeo sọt trên lưng ra ngoài thì lại thấy cái vài nữ nhân đang chờ ngoài đó: “Tẩu tử Tần gia, chúng ta tới mua mấy quả dưa hấu của các ngươi, không biết có được không?”
Ngày nào cá thôn dân cũng phải chứng kiến cảnh mấy người Đại Ngưu ăn từng miếng dưa hấu, họ thật sự cảm thấy rất thèm nhưng bọn họ nghe nói tất cả dưa hấu đều được mấy người họ cầm tới tiệm bán, hơn nữa còn rất đắt!
Nhưng bọn họ thật sự không nhịn được mà muốn nếm thử, vì vậy đành kết bè kết bạn định đi hỏi thử, nghĩ rằng nếu là người trong thôn thì có lẽ sẽ được bán rẻ hơn một chút.
Kim Thị vội vàng gật đầu: “Có lẽ là được nhưng còn phải hỏi thử Đại Ngưu nhà ta nữa, huống hồ chúng ta đều chuyển tới trong quán đồ nướng để bán, vì vậy phải hỏi chàng ấy về giá cả đã.”
“Vừa rồi chàng mới tới ruộng để hái dưa, còn ta thì không thể đi được, các ngươi chờ một lúc được không?”
Phụ nhân vừa nói chuyện lập tức gật đầu: “Được mà, được mà, chúng ta chờ một lúc đi.”
Không để mọi người phải đợi lâu, Đại Ngưu đã cõng một gùi dưa hấu về nhà.
Hắn ta vừa đặt dưa hấu xuống, sau khi nghe Kim Thị nói lại chuyện vừa rồi, hắn ta lập tức gật đầu và cười nói: “Mọi người đều là đồng hương cả, lại còn là lần đầu tiên tới mua, như vậy đi, tôi sẽ bán rẻ hơn, năm văn tiền một cân được không?”
Nghe thấy vậy, Kim Thị kinh ngạc nhìn hắn ta, nàng ta không ngờ Đại Ngưu lại nói ra một cái giá rẻ như vậy. Phải biết rằng trong quán đồ nướng cả bọn họ đã bán ba mươi văn tiền một đĩa, mà một quả dưa hấu khá lớn lại có thẻ bổ được ra năm sáu đĩa.
Nếu bây giờ tính theo giá năm văn tiền một câu, vậy tám cân dưa hấu chỉ có bốn mươi văn tiền!
Mấy phụ nhân kia nghe thấy giá cả thì vô cùng vui mừng, bọn họ lập tức đi tới sọt dưa để chọn.
Kim thị nhíu mày nhìn Đại Ngư, nàng ta kéo hắn ta đứng sang bên cạnh và nói: “Sao chàng lại nói giá rẻ vậy hả, nếu bọn họ cảm thấy giá rẻ quá mà ngày nào cũng tới mua, vậy bên quán đồ nướng lấy gì để bán? Mấy người A Quý cũng không trồng dưa hấu nhiều như chúng ta, không bán được bao lâu đâu.”
Đại Ngưu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, hắn ta là người tốt tính nên rất dễ nói chuyện, vì vậy vừa rồi đã buột miệng nói giá ra, bây giờ mấy người kia đã đang chọn dưa ở trong sọt rồi, hắn ta không khỏi nhìn Kim thị: “Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Ta... Ta không nghĩ nhiều như vậy.”
Kim thị bất lực trừng mắt nhìn hắn ta: “Để ta sang nói chuyện.”
Nói xong, Kim Thị lập tức đi tới trước mặt mấy phụ nhân rồi nói: “Các tẩu tử à, các tẩu cũng biết dưa hấu nhà chúng ta đều sẽ chuyển tới quán đồ nướng để bán, hơn nữa quán đồ nướng là do nhà chúng ta, Tần Đắc Chính, Tần Tĩnh Trì và Lý Quý cùng mở chung. Lúc trước mọi ngươi cùng mua hạt giống để trồng, nếu các tẩu mua nhiều thì chúng ta không thể làm chủ được, vì vậy có lẽ sau này sẽ không còn nhiều để bán cho các tẩu.”