Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:08
Lượt xem: 10
Nghĩ tới đây, Mộ Quy Hoằng không khỏi cười nói: “Chắc là mấy ngày nữa sẽ đi, đồ ăn chắc chắn sẽ nhận, nhưng quan trọng nhất đó là bàn trà mà ngươi đồng ý làm cho ta thì đừng quên đó!”
Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đương nhiên rồi, lần này bàn trà làm cho ngài được Oản Oản thiết kế, nhưng mà thứ này tốn khá nhiều thời gian, có lẽ đến khoảng cuối thu hoặc vào đông thì mới làm xong.”
Mộ Quy Hoằng cưới nói: “Đến khi đó, có lẽ tiểu oa nhi trong bụng đệ muội đã chào đời rồi.”
Nói tới đây, Tần Tĩnh Trì nở nụ cười: “Đúng vậy! Nếu ngài có thời gian rảnh thì có thể tới thăm, hoặc là có thể dẫn người nhà cùng tới chơi, Đoàn Đoàn rất muốn gặp Tinh Tinh ca ca đó.”
Mộ Quy Hoằng không biết đến cuối năm sẽ xảy ra những gì, ngài ấy không biết khi đó trong cung có phải sẽ càng dầu sôi lửa bỏng hơn không, hằng năm cứ tới thời điểm này, mấy huynh đệ kia của ngài ấy sẽ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chỉ thích chơi trò ngáng chân người khác vào dịp cuối năm.
Nhưng mà nếu khi đó có thể thì tới đây ở vài ngày cũng không tệ, nhưng có lẽ khả năng đó là rất thấp: “Nếu ta có thời gian, vào ngày đầy tháng của tiểu oa nhi nhà ngươi, ta chắc chắn sẽ dẫn cả nhà tới chúc mừng.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi!”
Hai ngày sau, đã đến ngày Mộ Quy Hoằng phải rời đi.
Trước khi đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã chuẩn bị cho ngài ấy một xe dưa hấu, bởi vì ngài ấy thích ăn xúc xích nên đã chuẩn bị cho ngài ấy mấy chục cân, rượu nho ở nhà không còn nhiều nên chỉ có thể tặng hai vò. Không chỉ có thể, Giang Oản Oản còn chuẩn bị cho ngài ấy rất nhiều thịt bò khô để ăn dọc đường.
Thấy Giang Oản Oản đã lớn bụng mà vẫn chuẩn bị cho ngài ấy những thứ này, mặc dù Mộ Quy Hoằng không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng ngài ấy đã ghi tạc tất cả mọi thứ trong lòng.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tần Tĩnh Trì nói: “Ngài chơi một chút, suýt nữa đã quên bộ xếp hình gỗ mà ta chuẩn bị cho Tinh nhi nhà ngài rồi, để ta đi lấy.”
Đến khi Tần Tĩnh Trì đi vào trong nhà, Đoàn Đoàn lưu luyến nhìn Mộ Quy Hoằng, cậu bé nói: “Mộc thúc thúc, sau này thúc có tới nữa không ạ?”
Mộ Quy Hoằng nhìn dáng người nhỏ bé đang ôm chân mình, nhất thời ngài ấy không biết nên dỗ cậu bé như thế nào, chẳng lẽ ăn ngay nói thật nói cho cậu bé biết có lẽ là mấy năm, mấy chục năm nữa, hoặc là cả đời sẽ không được gặp lại nhau sao?
Suy nghĩ một hồi, ngài ấy vẫn vuốt ve gương mặt mềm mại của Đoàn Đoàn và nói: “Khi nào thúc thúc có thời gian rảnh, thúc nhất định sẽ tới thăm Đoàn Đoàn.”
Nghe tới đây, Đoàn Đoàn cũng không vui vẻ gì mấy mà vẫn còn dáng vẻ khổ sở.
Qua mấy ngày ở chung, Mộ Quy Hoằng đã rất thích bánh bao nhỏ đáng yêu này, ngài ấy thật sự không nỡ nhìn dáng vẻ ấm cứ của cậu bé, suy nghĩ một lúc, Mộ Quy Hoằng mới nói tiếp: “Như vậy đi, khi nào thúc thúc tới kinh đô thì sẽ thường xuyên viết thư cho con, bảo cả Tinh nhi ca ca viết cho con nữa, được không?”
Đoàn Đoàn nín khóc, cậu bé mỉm cười gật đầu: “Vâng, được ạ, Mộc thúc thúc nói được làm được đó! Thúc nhất định phải bảo Tinh nhi ca ca viết thư cho Đoàn Đoàn!”
Mấy ngày nay, Mộ Quy Hoằng đã kể cho Đoàn Đoàn nghe về nhi tử của ngài ấy thích gậy và thương, kiếm như thế nào, vất vả luyện tập như thế nào. Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng tò mò về Tinh nhi ca ca trong lời kể của ngài ấy, trong lòng cậu bé cảm thấy rất ngưỡng mộ!
Giang Oản Oản xoa bụng, nàng đứng bên cạnh nhìn thằng bé nhà mình mà bất lực nở nụ cười, thật ra từ phản ứng hai ngày kia của Lý Viễn, nàng đã đoán được chắc chắn thân phận của Mộ Quy Hoằng không đơn giản chỉ là một chức quan lớn, lần này ngài ấy rời đi, nói không chừng cả đời không thể gặp lại, còn về chuyện viết thư, có lẽ cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, Đoàn Đoàn không hiểu, nhưng nàng sẽ không coi là sự thật...
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Mộ Quy Hoằng ngồi lên xe ngựa, ngày ấy nhìn Đoàn Đoàn vẫn đang vẫy tay nhìn mình đầy trông mong, sau một hồi suy nghĩ thì đã lấy một miếng ngọc trắng ở bên hông rồi đưa cho cậu bé qua ô cửa sổ: “Đoàn Đoàn, thúc thúc tặng cho con một miếng ngọc, con nhớ giữ gìn cẩn thận nhé!”
Đoàn Đoàn vội vàng kiễng mũi chân lên cầm lấy, nhưng cậu bé vẫn lưu luyến nhìn Mộ Quy Hoằng, cậu bé không nỡ nhìn miếng ngọc trắng tinh xảo: “Mộc thúc thúc…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-228.html.]
Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn, sau đó mới nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Nếu sau này các ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ cầm miếng ngọc bội này tới bất cứ nha môn nào ở trên kinh thành, ta sẽ tới giúp đỡ các ngươi.”
Mặc dù miếng ngọc bội này không phải là thứ gì quá quan trọng nhưng lại là thứ ngày ấy thường mang theo, vì vậy người trên kinh thành đều biết ngài ấy có một miếng ngọc này.
Mấy ngày nay, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chưa từng thấy miếng ngọc bội này rời người ngài ấy, hai người đều chắc chắn đây là thứ rất quan trọng, vì vậy không chịu nhận lấy!
Giang Oản Oản vội vàng nói: “Đoàn Đoàn, con mau trả lại cho Mộc thúc thúc đi, miếng ngọc bội này rất quý giá, chúng ta không thể nhận lấy được!”
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì vội vàng kiễng chân lên đưa lại cho Mộ Quy Hoằng.
Mộ Quy Hoằng bất lực nói: “Miếng ngọc này thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là ngọc bội mà ta thường dùng thôi. Các ngươi cứ nhận đi, huống chi là ta tặng cho Đoàn Đoàn mà.”
Sau đó, ngày ấy nhìn cậu bé ở ngoài xe: “Đoàn Đoàn, con cứ nhận lấy đi, nếu không sau này, Mộc thúc thúc sẽ không viết thư cho Đoàn Đoàn đâu.”
Khi nghe thấy vậy, Đoàn Đoàn lập tức cầm chặt miếng ngọc bội: “Mộc thúc thúc thật xấu! Thúc nhớ phải viết thư cho Đoàn Đoàn đó ạ! Còn cả Tinh Tinh ca ca nữa! Cũng nhớ phải viết đó ạ!”
“Vậy con cứ ngoan ngoãn cất kỹ miếng ngọc bội mà thúc thúc đưa cho con đi.”
Đoàn Đoàn khó xử nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Cha nương?”
DTV
Giang Oản Oản nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Quy Hoằng, vì vậy cũng không muốn làm phật ý người ta: “Đoàn Đoàn, vậy con mau cảm ơn thúc thúc đi!”
Đoàn Đoàn lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mộ Quy Hoằng: “Cảm ơn thúc thúc!" Sau đó còn không quên nhắc nhở: “Thúc thúc, thúc và Tinh Tinh ca ca nhớ viết thư cho Đoàn Đoàn đó ạ!”
Một Quy Hoằng gật đầu: “Được!”
Sau đó, ngài ấy nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Vậy... Ta đi nhé, các ngươi vào nhà đi.”
Nói xong, ngài ấy buông rèm xe xuống rồi nói với xa phu ở bên ngoài: “Đi thôi!”
Tiếng của xe ngựa nhanh chóng biến mất, xe ngựa cũng dần biến mất ở cuối đường, Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn và nói khẽ: “Chúng ta vào nhà thôi, Mộc thúc thúc đã nói rồi, nếu thúc có thời gian thì sẽ tới thăm con.”
Đoàn Đoàn vuốt ve miếng ngọc bội trắng trong hoàn mỹ ở trong tay, cậu bé miễn cưỡng gật đầu.
...
Sau khi thôn Tần gia đã thu hoạch khoai tây xong, ngày nào các thôn dân đều cười tủm tỉm, mỗi hộ gia đình đều trồng hai ba mẫu đất khoai tây, vì vậy cuối cùng mỗi nhà đều thu hoạch được hơn mười nghìn cân khoai tây. Nếu là lúc trước, bất cứ ai kể về chuyện có thể thu hoạch đương hơn mười nghìn cân khoai tây, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy người đó mơ mộng hão huyện, nhưng bây giò giấc mộng này lại thành sự thật!”
Mặc dù nhà nào cũng phải giao gần hai phần ba số khoai tây cho quan phủ, nhưng bọn họ đều không cảm thấy tiếc nuối một chút nào.
Vốn dĩ chỉ thu thuế một phần ba đã là rất nhiều, số còn lại là do quan phủ mua để làm khoai giống cho các châu huyện khác. Bởi vì số khoai tây dại trên núi không thể đào được quá nhiều, hơn nữa trong huyện Khúc Phong có rất nhiều thôn trấn và bách tính, vì vậy không đủ để chia khoai giống.