Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:06
Lượt xem: 17
Một Quy Hoằng nghe lời nói ngây thơ của cậu bé, ngài ấy cười rồi gật đầu, sau đó xoa đầu cậu bé và nói: “Ừm, được, nếu có cơ hội thúc sẽ dẫn thằng bé tới đây, nhưng mà sau này nếu Đoàn Đoàn học thật giỏi, tương lai có cơ hội lên kinh thành tham gia thi cử, vậy con cũng có thể được gặp tiểu ca ca.”
Đoàn Đoàn nghiêm túc bóp tay: “Vâng ạ! Mỗi ngày, Đoàn Đoàn sẽ cố gắng học tập, sau này con muốn thi làm Trạng Nguyên!”
Nói xong, khi thấy Mộ Quy Hoằng bật cười, Đoàn Đoàn cũng can đảm hơn, cậu bé nói: “Mộc thúc thúc, thúc có muốn chơi đồ chơi với Đoàn Đoàn không?”
Dù sao Mộc Quy Hoằng cũng rảnh rỗi, vì vậy ngài ấy đã đồng ý với lời mời này.
Đoàn Đoàn vui vẻ cười híp mắt, cậu bé nhanh chóng ôm một hộp gỗ lớn từ trên tầng đi xuống.
Sau khi đặt hộp gỗ lên bàn trà, Đoàn Đoàn vừa sắp xếp lại các mảnh ghép vừa lẩm bẩm: “Đây là trò chơi ghép hình, cha con mới làm cho con đó ạ.”
“Bộ ghép hình này to quá! Đoàn Đoàn vẫn luôn không ghép xong, hôm nay có Mộc thúc thúc ghép cùng với con, vậy chắc chắn chúng ta sẽ hoàn thành!”
Mộ Quy Hoằng cẩn thận quan sát những mảnh gỗ nhỏ ở trên bàn trà, nhất thời ngài ấy không biết nên chơi như thế nào, sau đó lại thấy Đoàn Đoàn lấy một bức tranh từ trong hộp gỗ ra, trên đó là hình ảnh một nhóm tiểu oa nhi đang chăn trâu ở vùng núi.
Hai bên đường được vẽ những cây cao tươi tốt cùng với những bông hoa sặc sỡ sắc màu, hai con trâu đang cúi đầu gặm cỏ dại ở ven đường, tiếp đó là một vài đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt.
Mộ Quy Hoằng nhìn bức tranh này, ngài ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù bức tranh không có phong cảnh núi sông sống động, tươi đẹp hay là sự náo nhiệt ở thế gian, tuy chỉ là một bức tranh vô cùng bình thường nhưng điều khiến Mộ Quy Hoằng cảm thấy kinh ngạc đó là phong cách của bức tranh, tràn ngập sự trẻ thơ và thú vị, phong cách vẽ kỳ lạ, mọi nhân vật đều tròn trịa trông rất đáng yêu.
Ví dụ tiểu hài tử ở trong tranh đều có cái đầu to tròn, đôi mắt cũng to tròn, cái bụng phình lên, đến cả ngón chân cũng tròn tròn, mặc dù cách vẽ rất kỳ lạ, tất cả mọi thứ trong này đều tròn tròn nhưng không thể không thừa nhận rằng, nhân vật ở trong này đều vô cùng đáng yêu.
Sau khi Đoàn Đoàn bày mọi thứ ra xong, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mộ Quy Hoằng: “Mộc thúc thúc, chúng ta cùng chơi đi ạ!”
Đoàn Đoàn bắt đầu ghép những mảnh ghép thành hình con trâu, bởi vì cậu bé đã chơi quá nhiều lần nên đã quen với mọi bộ phận của các con vật.
Mộ Quy Hoằng nhìn thấy những mảnh gỗ được ghép lại với nhau tạo thành một phần của bức tranh, ngài ấy hơi nhíu mày nhưng cũng đã biết chơi như thế nào.
Mộ Quy Hoằng cùng Đoàn Đoàn ghép những mảnh gỗ lại, chẳng bao lâu sau, hình ghép đã được hoàn thành.
Đoàn Đoàn vui vẻ nhìn Mộ Quy Hoằng: “Thúc thúc! Thúc giỏi thật đó! Mấy ngày trước, Đoàn Đoàn ghép như thế nào cũng thấy sai, hôm nay có thúc nên đã ghép xong rồi!”
Mộ Quy Hoằng cười nói: “Con có thể bảo cha nương của con giúp con ghép mà.”
Nói tới đây, Đoàn Đoàn chu miệng rồi thở dài: “Mấy ngày nay, cha nương của con đều rất bận rộn, hơn nữa... Hơn nữa hai người họ nói con phải học được cách tự lập, sau này sẽ không giúp con ghép hình như, con phải tự suy nghĩ, tự mình làm.”
Mộ Quy Hoằng nghe thấy vậy thì không khỏi nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ở bên kia, ngài ấy cười nói: “Ừm, hai người họ nói có lý, dần dần con sẽ lớn lên, sau này, bất kể chuyện gì đều cùng phải tự làm, bây giờ đúng là nên học cách tự giải quyết một vài chuyện.”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi.”
“Mộc thúc thúc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-227.html.]
DTV
Đoàn Đoàn nhảy xuống xe ngựa, cậu béo cười hì hì lao vào trong lòng Mộ Quy Hoằng, cọ cọ vào chân của ngài ấy.
Thằng bé vẫn luôn nhiệt tình với người mình thích như vậy.
Mộ Quy Hoằng cầm cặp sách cho cậu bé rồi cười nói: “Nhóc con, hôm nay con có tập trung nghe phu tử dạy học không?”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Có ạ! Đoàn Đoàn rất tập trung, rất nghiêm túc!”
Tần Tĩnh Trì buộc ngựa lại, lúc này hắn mới tiến lên rồi véo gương mặt của Đoàn Đoàn: “Cả ngày chỉ biết dính lấy Mộc thúc thúc, con không sợ Mộc thúc thúc chê con phiền sao?”
Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên nhìn Mộc Quy Hoằng đang mỉm cười và nói: “Cha, cha nhìn xem! Mộc thúc thúc rất thích Đoàn Đoàn đó! Thúc thúc, con nói có phải không ạ?”
Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Đương nhiên, thúc thúc rất thích Đoàn Đoàn.”
Đoàn Đoàn híp mắt cười, cậu bé nhanh chân chạy vào nhà: “Đoàn Đoàn đi thay giày đây!”
Tần Tĩnh Trì nhìn Mộ Quy Hoằng, hắn bật cười nói: “Thằng bé này! Đã quen làm nũng rồi!”
“Tĩnh Trì, ta càng ngày càng thích tiểu Đoàn Đoàn nhà ngươi rồi đó, thằng bé khiến ta không nỡ đi.”
Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày: “Ngài phải đi rồi hả?”
“Ừm, trong kinh thành vẫn còn có việc, huống chi ban đầu ta tới đây cũng chỉ để xem tình trạng thu hoạch khoai tây như thế nào, bây giờ ta đã được chứng kiến rồi, đã có kết quả tốt nhất nên đương nhiên phải trở về.”
Mộ Quy Hoằng ở lại nhà họ Tần nửa tháng, một hai ngày đầu, Lý Viễn còn ở lại đây cùng với ngài ấy, nhưng huyện nha có rất nhiều việc phải làm, ông ấy không thể ở đây hằng ngày được.
Mà sau đó, Mộ Quy Hoằng cũng dẫn thân thiết hơn với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, vì vậy cũng không cần ông ấy phải ở đây, hằng ngày ngài ấy tự ra ruộng xem là được.
Mới đầu, Lý Viễn cảm thấy rất sợ nên không dám lười biếng một chút nào, nhưng ở bên huyện nha liên tục thúc giục, ông ấy không còn cách nào khác đành phải trở về.
Mà bởi vì không thể cho mấy người Tần Tĩnh Trì biết thân phận của Mộ Quy Hoằng, vì vậy Lý Viễn chỉ có thể cẩn thận căn dặn họ không được mặc kệ ngài ấy, vì vậy đã gắng sức nói về chức quan hư cấu của Mộ Quy Hoằng, chỉ sợ mấy người Tần Tĩnh Trì không biết mức độ nghiêm trọng của việc này. Phải biết rằng mấy ngày sau đó, người ở tại nhà của bọn họ chính là Ninh vương, nhi tử thứ ba của đương kim hoàng thượng, chỉ cần hơi không cẩn thận thôi là sẽ có thể bị rơi đầu.
Sau một hồi cẩn thận dặn dò, Lý Viễn mới rời khỏi đây.
Mà bây giờ, các hộ gia đình trong thôn đã thu hoạch khoai tây xong, sau khi thu gom và cân đo thì có thể xác định được mỗi mẫu đất trồng khoai tây của các nhà đều đạt được sản lượng từ bốn nghìn cân trở lên. Mộ Quy Hoằng cảm thấy vui sướng, ngài ấy phải nhanh chóng trở về kinh thành để phổ biến việc trồng khoai tây ở khắp Diên Khánh. Hơn nữa qua nhiều ngày như vậy, có lẽ nhị hoàng huynh của ngài ấy cũng đã nhận ra có chuyện gì đó không đúng, có lẽ ngài ta sắp biến ngài ấy không ở tại kinh thành, vì vậy ngài ấy phải trở về càng sớm càng tốt.
“Vậy ngài định khi nào đi? Để ta và Oản Oản chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”
Mặc dù Lý Viễn có nhiều lần nhắc nhở về chức quan rất lớn của Mộ Quy Hoằng để bọn họ để ý mọi thứ, nhưng sau mấy ngày Mộ Quy Hoằng ở tại nhà hắn, thường ngày không có kiểu cách nhà quan, tính cách cũng rất hiền lành. Tuy khí thế vẫn còn đáng sợ nhưng cũng đã thân quen với người nhà họ Tần hơn rất nhiều, hơn nữa Mộ Quy Hoằng còn rất thích các món ăn thường ngày của họ. Kể từ đó, mọi người cũng không còn cảm giác xa cách với ngài ấy.
Mộ Quy Hoằng cũng rất thích người nhà thân thiện và tốt bụng như vậy, hơn nữa quan hệ của ngài ấy và Tần Tĩnh Trì đang ngày càng thân thiết hơn, cũng bởi vì ngài ấy biết bộ bàn trà mà lúc trước, Lý Viễn tặng cho mình chính là do Tần Tĩnh Trì làm ra.
Lúc trước, ngài ấy dâng tặng bộ bàn trà đó đã phải đau lòng rất lâu mới dứt được, phải biết rằng độ tinh xảo và hoàn thiện của bàn trà kia phải nói là có một không hai!