Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:04
Lượt xem: 12
Vì vậy ngài ấy nhanh chóng ăn hết miếng dưa hấu trong tay rồi cầm một quả cà chua lên ăn thử.
Thật ra vừa rồi khi ăn trứng xào cà chua, ngài ấy cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng bây giờ khi ăn cà chua bi lại hoàn toàn không thể cảm nhận được vị của cà chua bi giống với vị của cà chua trong món trứng xào cà chua.
Ngài ấy ăn thử một quả cà chua bi, sau đó hơi nhíu mày.
Đoàn Đoàn chứng kiến cảnh tượng này, cậu bé không kìm được mà nói: “Thúc thúc, đây là cà chua bi!” Sau đó, cậu bé chỉ vào món trứng xào cà chua rồi nói tiếp: “Nó có hương vị giống với cà chua ở đây, chỉ là hình dáng rất nhỏ thôi ạ!”
Tần Tĩnh Trì vội vàng véo nhẹ vào gáy của Đoàn Đoàn, đồng thời nói: “Đoàn Đoàn, đây là Mộc đại nhân, không phải là thúc thúc, con không được vô lễ!”
Đoàn Đoàn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tĩnh Trì thì lập tức nói: “Thật xin lỗi ngài! Mộc đại nhân, Đoàn Đoàn không cố ý gọi ngài là thúc thúc đâu ạ.”
Mộ Quy Hoằng thấy Đoàn Đoàn nói vậy thì liền tục liếc nhìn Tần Tĩnh Trì sau đó ngài ấy cười nói: “Tuổi tác của ta cũng không lớn lắm, tiểu oa nhi này cứ gọi ta là thúc thúc cũng được, tiểu hài tử thì gọi Mộc đại nhân làm gì!”
Họ Mộ là họ của hoàng thất, vì vậy khi Lý Viễn giới thiệu ngài ấy cho bọn họ thì đã nói là họ Mộc, nếu như vậy, mọi người sẽ không phải quá lo nghĩ.
Sau đó, ngài ấy nhìn Đoàn Đoàn rồi cười nói: “Con tên là Đoàn Đoàn đúng không?”
Đoàn Đoàn nhìn ngài ấy và ngơ ngác gật đầu: “Đúng ạ! Đây là nhũ danh mà nương đặt cho con!”
Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, thằng bé này! Lại nữa rồi, cũng không biết cậy bé thích nhũ danh này như thế nào mà đến một người xa lạ cũng lôi ra để nói.
Mộ Quy Hoằng cười khẽ: “Ừm, nhũ danh rất đáng yêu, sau này Đoàn Đoàn không cần gọi thúc là Mộc đại nhân, con cứ gọi thúc là Mộc thúc thúc đi!”
Mấy ngày nảy, ngài ấy sẽ ở lại thôn Tần gia này, và chắc chắn sẽ luôn ở tại nhà họ Tần, vì vậy ngại ấy không muốn bọn họ quá cung kính, dù sao bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết thân phận của ngài ấy, mấy ngày này cứ tùy tiện đi.
Huống hồ ở trong kinh thành, ngài ấy cũng không thích những lễ nghĩa sáo rỗng này, nếu không phải hôm nay, ngài ấy muốn đi cùng Lý Viễn tới đây xem tình hình thu hoạch khoai tây, khi có thân phận quan gia này sẽ tiện hơn thì có lẽ ngài ấy sẽ dùng tên tuổi của một thương nhân để thoải mái hơn.
Đoàn Đoàn thấy ngài ấy cười vui vẻ thì chỉ cảm thấy càng tuấn tú hơn, nhất thời cậu bé ngây người nhìn, sau một hồi lâu, thằng bé mới tỉnh táo lại rồi ngọt ngào gọi một tiếng: “Mộc thúc thúc!”
“Ừm, ngoan!”
Sau một hồi, Mộ Quy Hoằng lại thấy Đoàn Đoàn vui vẻ án cà chua bi, ngài ấy cũng cầm một quả lên.
Nhưng lần này, khi ăn lại cảm thấy không còn kỳ là nữa, qua một lúc, ngài ấy còn cảm thấy càng ăn càng thích.
Có lẽ là do vừa rồi, ngài ấy mới ân một miếng dưa hấu nên quả cà chua bi lần trước mới kỳ lạ như vậy Mộ Quy Hoằng nghĩ.
Đoàn Đoàn thấy thúc thúc tuấn tú ở trước mặt cũng thích ăn cà chua bi như cậu bé thì lập tức như thể tìm được đồng đội, đôi mắt to tròn tràn ngập ý cười.
“Mộc thúc thúc, có phải cà chua bi rất ngon, đúng không ạ? Nó được cha con mua hạt giống ở nơi rất xa về đó ạ.”
Mộ Quy Hoằng cười rồi gật đầu: “Mùi vị lần này của cà chua bi quả thật rất ngon!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-226.html.]
DTV
“Hì hì... Ôi trời ơi!” Thằng bé cười một tiếng rồi lại ăn một miếng: “Ừm... Ngon thật đó!”
Ăn tối xong, Đoàn Đoàn đi dạo ngoài sân một lúc để tiêu cơm, sau đó lập tức về phòng, kiễng chân cầm cặp sách của mình xuống rồi lấy bút lông, giấy viết và nghiên mực ra đặt ngay ngắn trên bàn, lấy một cái đêm nhỏ ra và ngồi xuống, cậu bé định viết vài chữ Đại.
Thật ra thằng bé có hơi hiếu thắng, bởi vì Lâm Tử Hành là người viết chữ đẹp nhất lớp nên cậu bé cảm thấy rất ghen tị, vì vậy mỗi ngày về nhà, bất kể có muộn thế nào thì vẫn luôn cố gắng viết vài chữ đại rồi mới bằng lòng đi ngủ.
Mặc đù cậu bé vẫn ham chơi nhưng vẫn sẽ viết chữ đại xong rồi mới chơi đồ chơi.
Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn tự giác ngồi ngay ngắn viết chữ ở trước bàn trà, rồi lại nghiêng đầu nhìn những người khác ở trong nhà, khi thấy bọn họ đều không để ý tới cậu bé mà vẫn đang nói chuyện, tán gẫu hoặc là dọn dẹp đồ đạc ở trong phòng bếp.
Điều này càng làm nổi bật lên sự điềm tĩnh và kiên trì của cậu bé vẫn còn nhỏ này.
Nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện mặc dù Tàn Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không ở bên cạnh Đoàn Đoàn mà ngồi cách xa, thế nhưng hai người vẫn luôn nhìn cậu bé với ánh mắt dịu dàng với vẻ mặt trìu mến và ẩn chứa niềm tự hào.
Mộ Quy Hoằng cẩn thận quan sát ba người nhà bọn họ, ngài ấy không khỏi nghĩ tới bản thân mình, Tinh nhi thích múa thương vung gậy. Mỗi lần ngày ấy về nhà, Tinh nhi sẽ vui vẻ kéo ngày ấy muốn múa kiếm cho ngài ấy xem nhưng hình như ngài ấy lại luôn từ chối, ngày nào cũng phải đối mặt với những khó khăn do nhị hoàng huynh gây ra, còn phải tìm mọi cách để được phụ hoàng yêu thích. Vì vậy thật sự không có tâm sức để quan tâm gì nữa.
Nhưng thật ra ngài ấy biết, mới sáu bảy tuổi mà Tinh nhi đã vất vả luyện kiếm như vậy cũng là vì sau này có thể trợ giúp ngài ấy ngồi lên ngôi vị kia.
Bây giờ, khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận của cả nhà Tần Tĩnh Trì, Mộ Quy Hoằng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, Tinh nhi còn nhỏ như vậy, vốn dĩ cậu bé nên tập viết chữ giống như những đứa trẻ khác, là lứa tuổi thơ vốn nên chơi đùa với bạn đồng trang lứa, nên vô lo vô nghĩ học hành ở trên học đường.
Nhưng hiện tại, bởi vì cậu bé sinh ra trong nhà đế vương nên đã khiến cậu bé còn nhỏ mà lại trưởng thành giống như người lớn, làm chuyện mà một người mười, hai mươi tuổi mới phải làm... Như vậy có thực sự đúng không? Nhưng nếu không như vậy, liệu các huynh đệ kia sẽ nhân từ một chút không?
Không! Bọn họ sẽ không!
Nếu bọn họ có thể ngồi lên ngôi vị kia, chắc chắn bọn họ sẽ chỉ đuổi cùng g.i.ế.c tận!
Một người... Cũng không được bỏ qua!
Mộ Quy Hoằng nắm chặt tay, ngài ấy không nên... Cũng không thể từ bỏ những suy nghĩ này, bất kể là vì Tinh nhi, hay là vì mẫu phi của Tinh nhi, ngài ấy không thể thả lỏng!
Đoàn Đoàn viết xong hai chữ đại, cậu bé cảm thấy vô cùng hài lòng, cái đầu nhỏ vô thức gật một cái.
Lại nhớ tới chuyện nương bảo viết chữ một lúc thì phải duỗi cánh tay, đứng lên vận động, Đoàn Đoàn véo nhẹ vào đôi chân của mình, đồng thời còn đung đưa đôi tay nhỏ nhắn.
Kết quả cậu bé vừa định cử động cổ, đứng lên uốn éo thì lại nhìn thấy dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa độc ác của Mộ Quy Hoằng.
Đoàn Đoàn sợ tới mức run lên một cái.
Sau đó, cậu bé không nhịn được mà nhìn Mộ Quy Hoằng, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Mộ Quy Hoằng, kéo góc áo của ngài ấy rồi mềm mại nói: “Mộc thúc thúc, thúc sau vậy ạ? Có phải... Có phải vừa rồi Đoàn Đoàn tập thể dục nên đã làm phiền thúc rồi không? Thúc đừng tức giận nhé.”
Mộ Quy Hoằng nhìn dáng người nhỏ bé ở trước mặt mình đang nơm nớp lo sợ nói thì vội vàng tiết chế lại vẻ mặt đáng sợ của mình, ngài ấy dịu dàng nói: “Không đâu, Mộc thúc thúc không tức giận, chỉ là Mộc thúc thúc nhớ nhi tử nhà thúc thôi, nhắc tới, thằng bé chỉ lớn hơn con có vài tuổi, vì vậy cũng xem như là tiểu ca ca.”
Đoàn Đoàn nhìn nụ cười nhẹ của Mộ Quy Hoằng, cậu bé không khỏi nói: “Vậy chắc chắn tiểu ca ca cũng tuấn tú như Mộc thúc thúc vậy! Ừm... Sau này, Mộc thúc thúc có thể dẫn tiểu ca ca và thẩm thẩm tới nhà của Đoàn Đoàn chơi, cha con đã làm rất nhiều đồ chơi cho con, lúc đó con sẽ bảo cha làm cho tiểu ca ca nữa.”