Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:28:00
Lượt xem: 14
Lý Viễn nói: “Điện hạ nói đúng, số khoai tây này gần như đã lớn rồi, có lẽ qua khoảng thời gian nữa thì sẽ thu hoạch được, lúc đó ngài có thể tới xem thử, cũng có thể nếm thử.”
“Đó là đương nhiên, ta mất công xa xôi ngàn dặm tới đây cũng chỉ vì muốn xem thu hoạch thế nào!”
Mới đầu, khi Mộ Quy Hoằng đọc được thư của Lý Viễn thì đã nghi ngờ rất lâu, nhưng ngài ấy biết Lý Viễn là người thế nào nên ông ấy sẽ không nói dối, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, ngài ấy lập tức sắp xếp tất cả mọi thứ ở kinh thành, rồi lại tìm chút phiền phức cho nhị hoàng huynh kia để có thể tạm thời ngăn chặn ngài ta, lúc này mới đi tới đây một mình.
Tạm thời, Mộ Quy Hoằng để chuyện khoai tây qua một bên, lúc này, ngài ấy mới chú ý tới nước trà mà mình uống có vị ngọt và còn mang theo mùi trái cây, không hề giống với loại trà đắng khác.
“Trà này...”
Lý Viễn nương theo ánh mắt của ngài ấy mà nhìn chén trà ở trong tay nhà ấy, thấy vẻ mặt của ngài ấy có vẻ không phải là không thích thì mới kịp phản ứng lại rồi vội vàng trả lời: “Dạ, đây là đại ca của tiểu tế vi thần đưa tới, tên là trà bưởi mật ong.”
Hiện tại, Lý Viễn và Tô Hà không còn uống trà bưởi mật ong nữa, không phải là vì đã uống đến ngán mà là trà bưởi không còn nhiều, lúc trước Giang Oản oản làm nhiều nên có tặng cho bọn họ rất nhiều, trước kia, sau khi ăn xong, bọn họ đều sẽ pha hai bình để uống, nhưng Giang Oản Oản cũng không còn bao nhiêu nên cả hai đành phải uống tiết kiệm.
Nghĩ tới đây, Lý Viễn nhìn Mộ Quy Hoằng: “Nếu điện hạ thích, trong nhà thần vẫn còn một bình trà bưởi mật ong này, khi nào ngài rời đi thì có thể mang một bình này đi ạ.”
Mộ Quy Hoằng cười nói: “Đó chẳng phải là chiếm lợi ích của các ngươi sao?”
Lý Viễn lắc đầu: “Nào có nào có, ngài thích là được.”
Hai người họ nói chuyện một hồi thì Tần Tĩnh Nghiễn dẫn Lý Tuyết Trân trở về.
Ngày nào Lý Tuyết Trân cũng ở nhà không làm gì, thật sự rất nhàm chán nên mỗi ngày nàng ấy đều ở lại trong tiệm sách cùng với Tần Tĩnh Nghiễn.
DTV
Hai người vừa đi vào thì lập tức nhìn thấy có một người xa lạ đang ngồi ở ghế chính, cả hai lập tức nhận ra thân phận của người này không hề đơn giản.
Lý Viễn vội vàng nói: “Các con mau quỳ xuống hành lễ với đại nhân đi, đây là đại nhân từ kinh thành tới để xem xét việc thu hoạch khoai tây, không được vô lễ.”
Không thể tiết lộ thân phận của Mộ Quy Hoằng, cho dù là nữ nhi và nữ tế của mình cũng không được, nếu không có thể dẫn tới họa sát thân.
Tần Tĩnh Nghiễn vừa định đỡ Lý Tuyết Trân quỳ xuống hành lễ, Mộ Quy Hoằng lập tức chú ý tới cái bụng hơi phình to của nàng ấy nên đã nói: “Không cần hành lễ, ta và Lý đại nhân khá thân thiết với nhau, các ngươi không cần khách sáo như vậy.”
“Vâng.”
Lúc này, trong phòng bếp đã có đồ ăn, Tô Hà nói: “Đại nhân, đồ ăn đã nấu xong rồi, chúng ta vào ăn cơm nhé.”
Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Ta cũng đói bụng rồi.”
Sau đó lập tức nói: “Nhắc tới chuyện này, đồ ăn trong tiệm cơm của huyện các ngươi quả là không tệ!”
Lý Viễn nghi ngờ nhìn ngài ấy: “Đại nhân nói là?”
Mộ Quy Hoằng nói: “Nhưng mà tên tiệm lại không tao nhã một chút nào, tên là “tiệm lẩu An An” gì đó.”
Mọi người nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Mộ Quy Hoằng híp mắt hỏi: “Sao vậy? Có quan hệ gì với các ngươi sao?”
Lý Viễn nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi mới lên tiếng: “Không dám giấu ngài, tiệm lẩu kia là do ca ca ruột của tiểu tế mở, mùi vị quả thực rất ngon. Hơn nữa họ còn mở một tiệm hải sản ở bên cạnh tiệm lẩu, hương vị cũng vô cùng ngon, hai ngày này, vi thần sẽ dẫn ngài tới ăn thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-224.html.]
Nghe đến đây, Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi nói: “Tiệm lẩu kia của các ngươi quả thực rất ngon, nhưng mà...”
Tần Tĩnh Nghiễn lo lắng, cậu sợ ngày ấy không được tiếp đón tốt, ngay sau đó, cậu lại nghe thấy ngài ấy nói: “Nhưng mà dưa hấu gì đó ở trong tiệm của các ngươi quá ít, ta chỉ mới gọi hai đĩa thôi mà đã bán hết rồi.”
Lý Viễn nghe thấy vậy thì vội vàng phân phó với Tiểu Ngọc đứng bên cạnh: “Ngươi mau đi bổ một đĩa dưa hấu cho đại nhân đi! Bổ nhiều một chút!”
“Dạ! Vâng ạ!”
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Đại nhân, ca ca và tẩu tử của ta trồng được rất nhiều dưa hấu, nếu ngài thích, ngày mai ta sẽ về nhà hái vài quả cho ngài ăn, nhưng mà ăn nhiều dưa hấu sẽ rất dễ bị lạnh bụng, vì vậy không nên ăn nhiều.”
Chẳng mấy chốc, một đĩa dưa hấu lớn và các món ăn đã được dọn lên bàn.
Mộ Quy Hoằng nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tần Tĩnh Nghiễn, vì vậy ngài ấy chỉ ăn vài miếng dưa hấu rồi dừng lại, sau đó mới nhìn những món ăn ở trên bàn.
Lý Viễn chỉ vào đĩa khoai tây nanh sói ở trên bàn và giới thiệu: “Đây chính là khoai tây, ngài nếm thử nhé?”
Món khoai tây nanh sói này là do đầu bếp ở trong phủ cố ý học với mấy người Giang Oản Oản, vì vậy hương vị cũng coi như là không tệ.
Chuyến đi này, Mộ Quy Hoằng vì khoai tây mà đến, khi nghe thấy vậy, ngài ấy lập tức gắp một miếng nếm thử.
Vừa ăn một miếng, trong mắt Mộ Quy Hoằng lập tức tràn ngập sự hứng thú, sau đó không nhịn được mà vươn đũa ra.
Sau khi ăn thêm vài miếng liền thì mới đặt đũa xuống, ngài ấy khen ngợi: “Hương vị của thứ này thật sự rất ngon! Ta cứ tưởng khoai tây này có sản lương cao thì có lẽ mùi vị sẽ không ổn lắm, cuối cùng lại là do ta nghĩ lầm.”
Lý Viễn cười nói: “Ngài thích thì tốt rồi! Hơn nữa ăn khoai tây này còn cảm thấy rất chắc bụng!”’
Mộ Quy Hoằng gật đầu, trong mắt ngài ấy toàn là những suy nghĩ sâu xa.
Hai ngày sau, các thôn dân ở thôn Tần gia quyết định đi thu hoạch khoai tây.
Lá khoai tây đang từ từ khô héo, đây cũng là lúc nên đi đào về nhà.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cho tiểu nhị ở trong tiệm của bọn họ được nghỉ vài ngày, vì vậy cả tiệm đậu phụ cũng tạm đóng cửa.
Thu hoạch khoai tây không mất quá nhiều thời gian như cày bừa vụ xuân, hơn nữa không phải ruộng đất nào của các thôn dân cũng trồng khoai tây, vì vậy mỗi hộ gia đình chỉ cần khoảng năm sáu ngày là sẽ thu hoạch xong.
Lý Viễn biết hôm nay là ngày thôn Tần gia bắt đầu thu hoạch khoai tây, vì vậy ông ấy đã dẫn Mộ Quy Hoằng tới đây.
Đằng sau dãy núi ở thôn Tần gia có một cánh đồng rộng thênh thang, vì vậy ít nhiều gì những hộ gia đình ở đây đều có mảnh ruộng nên hầu hết mọi người sẽ trồng khoai tây ở đây.
Sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn đang trốn sau những dãy núi, ở trong thung lũng đã vang lên những tiếng cười vui vẻ, trên các mảnh ruộng đều có người đang hăng sài đào khoai tây, khi khoai tây đào được càng ngày càng nhiều, tâm trạng cười thôn dân cũng càng phấn chấn hơn.
Lúc này, Lý Viễn, Tần Tĩnh Trì và Mộ Quy Hoằng đang đứng ở ven ruộng nhìn thôn dân từng nhà thu hoạch khoai tây.
Tần Tĩnh Trì tới đây cùng với Lý Viễn và Mộ Quy Hoằng, hôm nay, nhà của bọn họ cũng đang đào khoai, ở mảnh ruộng cách đó không xa, Tần phụ, Giang Hiền Vũ và Tần Tĩnh Nghiễn đang gắng sức đào, khi cuốc được cuốc xuống đất thì đều có thể thấy những củ khoai tây to nhỏ khác nhau lăn ra, nhìn trông vô cùng khả quan.
Mặc dù Mộ Quy Hoằng chưa từng trồng hoa màu nhưng ngài ấy từng chứng kiến cảnh bách tính thu hoạch thóc gạo, thóc là lương thực quan trọng nhất ở Diên Khánh của bọn họ, nhưng điều không thể phủ nhận đó là sản lượng của thóc gạo quá thấp, mỗi mẫu đất chỉ có thể thu được hai trăm cân thóc là nhiều nhất, mà đây còn là sản lượng khi mưa thuận gió hòa mới có thể đạt được.
Nhưng lại nhìn số khoai tây chất đống ở trước mắt, chỉ vẻn vẹn mới đào được một đoạn mà sản lượng đã được mấy trăm cân.