Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:27:58
Lượt xem: 13
Thấy Lý Nghiêm sắp đ.ấ.m hai người họ, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc liếc nhìn sau và rồi nhanh chóng rời xa chiến trường, sau đó giọng nói của hai người lại truyền ra từ trong phòng bếp: “A Nghiêm, ngươi... Ngươi nhanh lên đi, chúng ta... Chúng ta sắp phải đi chào khách rồi đó!”
Thẩm Mộc nói tiếp: “Đúng đúng đúng, ôi trời, sao số thịt bò này vẫn chưa được thái ra vậy! Để ta thái trước, miễn cho lát nữa khách lại hỏi.”
Lý Nghiêm bất lực nhìn hai người ở trong bếp với ánh mắt oán hận, sau đó cậu ta mới trở lại quầy thu ngân, khi liếc nhìn ngăn tủ chứa bạc, vẻ bất lực trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kiêu ngạo.
Chỉ nhìn vào đây, người không biết còn tưởng rằng cậu ta sắp thành thân đó.
Ở cạnh khung cửa của nhà bếp, chẳng biết từ khi nào mà Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đã ló đầu ra, khi thấy Lý Nghiêm ngồi trong quầy hàng, hai người mới nhìn nhau rồi vỗ n.g.ự.c và thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, khi tất cả khách hàng đều đã ăn xong, Lý Nghiêm lập tức nói: “Tiểu Quang, chúng ta đóng cửa đi, có lẽ sẽ không có ai tới nữa đâu.”
“À, được thôi!”
Sau khi mọi người cùng lau sạch bàn ghế, quét dọn và lau sạch sẽ mặt đất, tất cả đều bóp vai bóp cổ, khi định đi lên tầng thì Lý Nghiêm lại gọi họ lại.
“Mọi người chờ một chút, ta có việc muốn nói với mọi người.”
Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc nhận thua liếc nhìn nhau, cả hai đều cho rằng cậu ta lợi dụng “chức vị” của mình để xử lý chuyện ban ngày.
Kết quả ngay sau đó, hai người đi theo mấy nhân viên khác cùng đi tới trước quầy của Lý Nghiêm, khi vừa định nhận sai thì đã thấy Lý Nghiêm mở một ngăn tử khóa ra, sau đó lấy một túi đồ lớn từ trong đó, trông có vẻ rất nặng.
Bởi vì tấm vải bọc bạc hơi bẩn nên mọi người đều không có mấy tò mò mà chỉ nghi ngờ nhìn cậu ta.
Lý Nghiêm nhìn bọn họ, sau đó từ từ mở từng lớp vải một.
Ngay sau đó, số bạc trắng bóng đã lộ ra
Mọi người nhìn thấy một túi bạc lớn thì đôi trợn tròn mắt rồi lập tức nghi ngờ nhìn Lý Nghiêm.
“A Nghiêm, ngươi... Ngươi định nuốt bạc của lão bản làm tiền riêng hả?”
“Lý Nghiêm, ta sẽ không làm chuyện bẩn thỉu này với ngươi đâu!”
“Đúng vậy, ngươi mau trả lại đi, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này được chứ! Lão bản và lão bản nương đối xử rất tốt với chúng ta mà!”
...
Lý Nghiêm nổi giận đánh vào đầu của mấy người một cái và nói: “Ta là người như vậy hả? Các ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
Tần Tiểu Quang nói thầm: “Vậy... Vậy ngươi cầm túi bạc to như vậy làm gì? Nhìn có vẻ phải hơn một trăm lượng bạc đấy.”
Thỏi bạc bình thường có thể đổi được một trăm lượng bạc, nhưng thỏi bạc của Mộ Quy Hoằng lại quá nguyên chất nên lão bản của tiền trang đã đổi cho một trăm hai mươi lượng bạc.
Lúc này, Lý Nghiêm mới bất lực giải thích: “Các ngươi còn nhớ vị khách ăn mặc sang trọng của ngày hôm nay không?”
Mặc dù Mộ Quy Hoằng chưa đến ba mươi tuổi, thậm chí là bởi vì sống trong nhà giàu có mà trông mặt của ngài ấy giống một công tử trẻ khoảng hai mươi tuổi, nhưng khí chất của ngài ấy quá mạnh mẽ nên Lý Nghiêm mới cảm thấy người ta chắc chắn là một đại lão gia giàu có.
Mộ Quy Hoằng là do Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc cũng đón tiếp nên đương nhiên cả hai vẫn còn nhớ, khi nghe thấy vậy thì đồng thanh nói: “Đương nhiên là nhớ rồi!”
Lý Nghiêm nhìn bọn họ rồi từ từ nói: “Đây là tiền thưởng của vị lão gia kia.”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-223.html.]
“Hức!” Tần Tiểu Quang vội vàng che miệng lại, cậu ta kích động nói: “Thưởng cho ngươi?”
Những người khác đều cảm thấy vô cùng hâm mộ!
“Nào nào! A Nghiêm! Đây chính là hơn một trăm lượng bạc đó! Sao ngươi lại may mắn vậy chứ?”
“Đúng thế! Số bạc này đủ để ngươi xây vài tòa nhà lợp ngói gạch xanh đấy!”
Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng hối hận: “Ôi trời! Đáng lẽ ta và A Mộc nên ở ngoài nhã gian của ngài ấy chờ mới đúng, nói không chừng ngài ấy ăn xong mà thấy chúng ta thì có lẽ sẽ được thưởng một chút!”
Thẩm Mộc gật đầu: “Đúng vậy! Trời ơi! Hối hận muốn chết!”
Sau đó, Thẩm Mộc sờ số bạc trắng bóng rồi hỏi: “A Nghiêm, có phải vị lão gia kia thấy ngươi rất lợi hại nên mới thưởng cho người, đúng không? Mấy người lão bản cũng khen ngươi tính sổ sách rất rõ ràng! Ngươi giỏi thật đó!”
Lý Nghiêm cười như không cười nhìn bọn họ, cậu ta nói: “Nếu các ngươi đã nói như vậy thì ta đành bỏ hết số bạc này vào túi riêng vậy, mệt cho hôm nay vị lão gia kia còn bảo ta chia cho các ngươi, xem ra hình như các ngươi không cần lắm!”
Nói xong, cậu ta từ từ bóc từng lớp vải lại.
Tần Tiểu Quang ngẩn người, khi thấy số bạc sắp được gọi kỹ thì vội vàng nắm lấy tay của Lý Nghiêm, sau đó nhìn cậu ta và nói: “Thật sự... Thật sự có phần của chúng ta sao?”
Lý Nghiêm nhìn cậu ta, sau đó lại mở lớp vải ra và chia cho mỗi người hai nén bạc, tổng cộng lại là hai mươi lượng.
Sau khi chia xong, cậu ta mới lên tiếng: “Vị đại lão gia kia nói bởi vì đồ ăn trong tiệm của chúng ta khá ngon, hợp khẩu vị của ngài ấy nên mới cho tiền thưởng, vì vậy không phải là ai lọt vào mắt của ngài ấy, mà là nồi lẩu và dưa hấu của chúng ta lọt vào mắt của người ta!”
Hai mắt của Thẩm Mộc phát sáng, cậu ta cầm hai né bạc, thử cắn một cái, khi nghe thấy Lý Nghiêm nói vậy thì buột miệng nói: “Vậy nên chúng ta phải cảm ơn lão bản và lão bản nương đó! Quả đúng là phụ mẫu tái sinh của ta! Đại ân nhân mà!”
Tần Tiểu Quang vỗ vai cậu ta, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà nói với Lý Nghiêm: “A Nghiêm, cái này... Khách thưởng nhiều tiền như thế, có lẽ chúng ta nên nói với lão bản một tiếng đúng chứ? Dù sao cái này cũng được thưởng vì món ăn trong tiệm, nó cho cùng chúng ta là được hưởng lợi từ nồi lẩu và dưa hấu mà.”
Lý Nghiêm cười nói: “Ta đã nói rồi, là lão bản bảo ta đi đổi thỏi vàng ra bạc rồi chia cho các ngươi, không phải là ta tự ý làm chủ.”
“Thỏi vàng?”
“Hả?”
Lý Nghiêm tiếp tục nói: “Vị đại lão gia kia đưa cho ta một thỏi vàng, các ngươi không biết đâu, thỏi vàng kia rất nguyên chất, lão bản tiền trang nói cho ta biết ông ta đã mở tiền trang ở trong huyện Khúc Phong được rất lâu rồi, đã từng được gặp vàng thỏi nhưng lại chưa từng thấy một thỏi nguyên chất như thế, màu sắc còn rất sáng nữa! Vì vậy đã đổi được thêm hai mươi lượng bạc, nếu là thỏi vàng bình thường thì chỉ có thể đổi được một trăm lượng thôi.”
DTV
Tất cả mọi người vây quanh đều nuốt nước bọt, khi nghe thấy vậy thì đồng loạt cảm thán.
“Trời ơi! Chỉ thưởng cho mấy nhân viên như chúng ta mà đã dùng vàng thỏi rồi, vậy vị đại lão gia kia phải có rất nhiều tiền, đúng chứ?”
“Có lẽ còn giàu hơn cả nhà họ Thẩm trong huyện của chúng ta đấy!”
“Hừ, đâu chỉ có vậy, Thẩm viên ngoại kia đến tiệm lẩu của chúng ta ăn không biết bao nhiêu nồi lẩu rồi mà chưa từng thấy ông ta thưởng cho chúng ta đấy!”
Thẩm Mộc nghiêm túc gật đầu: “Trương Dật nói rất đúng, Thẩm viên ngoại kia chỉ là kẻ có tiền bình thường thôi, vị đại gia cho chúng ta tiền mới thật sự lợi hại!”
Mà vị đại gia lợi hại này hiện đang ngồi uống trà trong Lý phủ.
Khi Mộ Quy Hoằng đang uống trà, tất cả nha hoàn đều được cho lui xuống, lúc này, Lý Viễn và Tô Hà mới quỳ xuống hành lễ.
Mộ Quy Hoằng cười nói: “Hai người các ngươi không cần đa lễ, Lý đại nhân, lần này ngươi đã lập công lớn rồi đó!”
Lý Viễn nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ông ấy nói: “Điện hạ, thật ra công lao này không chỉ có mỗi một mình ta, mà tất cả còn là do dân chúng lấy toàn bộ số khoai để đi trồng thì mới có kết quả này.”
Mộ Quy Hoằng gật đầu, ngài ấy trở nên nghiêm túc: “Trong thư ngươi nói... Sản lượng của khoai tây kia có thể được ban nghìn cân... Nếu như thật sự có thể, không nói đến ba nghìn cân, cho dù là hai nghìn cân thì đã quá đủ rồi, đó chính là công trạng lớn lắm đó, từ ấy bách tính sẽ không cần lo bị đói bụng, các tướng sĩ ở biên cương cũng không cần mang bụng đói đi g.i.ế.c địch!”