Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:27:56
Lượt xem: 11

Sau khi chuyển tất cả đồ ăn vào trong phòng ăn, Thẩm Mộc ở lại sắp xếp đồ ăn, còn Tần Tiểu Quang đi xuống tầng bưng nồi lẩu lên.

Thẩm Mộc vừa sắp xếp vị trí vừa cẩn thận từng li từng tí đánh giá Mộ Quy Hoằng, nhưng chỉ một lúc sau, cậu ta đã hoảng hốt cúi đầu xuống và không dám nhìn nữa.

Không bao lâu sau, Tần Tiểu Quang đã bưng nồi lẩu lên.

Sau khi chuẩn bị xong, cậu ta cẩn thận giới thiệu về cách ăn của từng món ăn, sau đó, Tần Tiểu Quang nhìn Thẩm Mộc rồi mới nói với Mộ Quy Hoằng: “Khách quan, ngài cứ từ từ dùng bữa, nếu có việc thì cứ gọi chúng ta, chúng ta ở ngay dưới tầng nên sẽ nghe thấy.”

Mỗ Quy Hoằng phất tay: “Xuống đi.”

Sau đó, ngài ấy lại chợt nhận ra ở đây chẳng qua chỉ là một quán ăn nhỏ, động tác này của ngài ấy đã quá cao cao tại thượng, vì vậy đã nói tiếp: “Có việc gì ta sẽ gọi các ngươi...”

“Vâng... Vâng ạ!”

Tần TIểu Quang và Thẩm Mộc không biết thế nào là sự uy nghi của bề trên, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ này của Mộ Quy Hoằng, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy có lẽ đây là quan lớn quý tộc ở kinh thành.

Sau khi Mộ Quy Hoằng rời khỏi kinh thành, ngài ấy chưa từng ăn được món ăn nào vừa miệng, hôm nay tới đây với mục đích đó là miễn cưỡng ăn một bữa có thể nuốt trôi, nhưng huyện Khúc Phong này không thể so sánh được với kinh thành, ngài ấy đã tới hai ba tửu lầu trông không quá đơn sơ nhưng đồ ăn trong mấy tửu lầu đó thật sự rất khó nuốt.

Ngài ấy đến tiệm lẩu này là bởi vì đi ngang qua, thấy trong tiệm truyền ra tiếng trò chuyện sôi nổi, có lẽ hương vị sẽ không quá kém nên mới tới đây,

Mà hiện tại, nồi lẩu ở trên bàn đã bắt đầu sôi sùng sục, Mộ Quy Hoẳng ngửi thấy mùi thơm, ngài ấy xoa bụng, sau đó dựa theo những lời mà Tần Tiểu Quang nói, đầu tiên cho thịt bò vào nồi, sau khi thấy thịt đổi màu thì lập tức vớt ra rồi chấm vào đĩa nước chấm, cho vào miệng và cẩn thận nếm thử.

Ăn xong một miếng thịt bò, trong mắt ngài ấy tràn ngập sự kinh ngạc, sau đó không khỏi gật đầu và nói khẽ: “Không ngờ ở trong huyện Khúc Phong này lại có món ngon như vậy.”

Nhưng mà nồi lẩu này không chỉ nóng hổi mà còn có vị tê cay, ăn được một lúc, trên trán của Mộ Quy Hoằng đã lấm tấm mồ hôi.

Ngài ấy kéo vạt áo rồi vô thức nhìn hai đĩa dưa hấu ở bên cạnh, sau đó nghĩ đến chuyện Tần Tiểu Quang nói dưa hấu mát lạnh có thể giải nóng thì lập tức cầm lên ăn thử.

Vốn dĩ không có nhiều hy vọng nhưng khi vừa ăn một miếng dưa thì không thể dừng lại được, mãi đến khi đã ăn hết sạch hai đĩa dưa hấu, ngài ấy mới dừng lại.

Nhìn trên bàn chỉ còn lại vỏ dưa hấu, ngài ấy lập tức gọi một tiếng: “Tiểu nhị!”

Tần Tiểu Quang đứng chờ ở cẩu thang, vừa nghe thấy tiếng gọi của ngài ấy, cậu ta vội vàng chạy lên: “Khách quan, ngài cần gì vậy ạ?”

Mộ Quy Hoằng chỉ vào đống vỏ dưa hấu rồi nói: “Cái này, mang thêm hai phần nữa.”

Tần Tiểu Quang nghe thấy vậy thì khó xử nói: “Khách quan, cái này... Số dưa hấu hôm nay đã được bán hết rồi ạ, nếu ngài muốn ăn thì có thể đợi đến ngày mai.”

Mộ Quy Hoằng cau mày rồi khẽ thở dài: “Thôi vậy, lui xuống đi.

Nhiều ngày bị đói bụng, hôm nay coi như đã được lấp đầy bao tử, Mộ Quy Hoằng ăn uống no nê ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới đứng dậy đi tính tiền.

“Cạch!” Một thỏi vàng ròng được đặt xuống quầy thu ngân, Lý Nghiêm vốn đang tính sổ sách, khi nhìn thấy một thỏi vàng ở trước mặt thì mở to đôi mắt, sau đó kinh ngạc mà vội vàng ngẩng đầu lên, không để cậu ta kịp nói gì, Mộ Quy Hoằng đã thản nhiên nói: “Tính sổ sách xong, còn lại chia cho mấy tiểu nhị ở trong tiệm của các ngươi đi.”

Nói xong, ngài ấy chậm rãi đi ra ngoài.

DTV

“A! Khách quan! Ngài đưa nhiều lắm đó ạ! Không được đâu!”

Cuối cùng Lý Nghiêm cũng tỉnh táo lại cậu ta cầm thỏi vàng đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-222.html.]

Mộ Quy Hoằng nhìn người ở trước, ngài ấy hơi khẽ cau mày: “Mùi vị trong cửa hàng của các ngươi không tệ, coi như đây là ta thưởng cho. Một chút tiền thôi, cũng không tính là quá nhiều.”

Lý Nghiêm ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của ngài ấy, cậu ta cúi đầu nhìn thỏi vàng trong tay mà chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt, khi muốn nói gì đó thì Mộ Quy Hoằng cũng đã đi xa, mà đằng sau lại có khách đang chờ tính tiền nên cậu ta chỉ đành thôi.

Đến giữa trưa, sau khi Tần TĨnh Trì đến đây thì cậu ta mới lấy thỏi vàng ra: “Lão bản, huynh nhìn xem! Kia... Vị khách quan kia nói là thưởng cho bọn đệ nhưng mà... Nhưng mà cái này có giá trị hơn một trăm lượng bạc đó, cái này... Phải làm sao bây giờ?”

Tần Tĩnh Trì im lặng một lúc: “Vị khách kia ăn mặc thế nào?”

Lý Nghiêm nói: “Rất sang trọng! Nhìn rất giống y phục của quan gia lão gia có tiền!”

Nghe thấy vậy, Tần Tĩnh Trì vật đầu: “Nếu như vậy thì đệ cứ chia tiền cho các tiểu nhị ở trong tiệm là được, là tiền mà khách thưởng thì các đệ cứ cầm, đây là thứ mà các đệ nên có!”

Lý Nghiêm ngây ngốc gật đầu, cậu ta gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, cầm thỏi vàng trong tay mà liên tục run rẩy, nếu chia cái này ra thì mỗi người ít nhất cũng được chia ba bốn tháng tiền công đó!

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ta và cười nói: “Được rồi, xem đệ kìa, chỉ cần các đệ cố gắng làm việc thì tất sẽ có hồi báo. Đệ đi đổi thỏi vàng này thành bạc rồi chia cho những người khác đi, ta đi trước.”

Lý Nghiêm gật đầu, niềm vui và sự phấn khích đột nhiên xuất hiện, cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài tiệm lẩu và đi thẳng tới tiền trang, chỉ trong vài khắc đồng hồ ngắn ngửi, cậu ta cẩn thận ôm một túi bạc lớn vội vàng trở về tiệm.

Mấy người Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc vẫn chưa biết chuyện có tiền thưởng, bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lý Nghiêm thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Lý Nghiêm vẫn luôn bình tĩnh, vì vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của cậu ta.

“A Mộc, Lý Nghiêm bị sao vậy?”

Thẩm Mộc nhìn Tần Tiểu Quang rồi thử suy đoán: “Ta thấy cậu ta mỉm cười đến mức cứng đờ cả mặt rồi, chẳng lẽ là... Đã thích thầm cô nương nào chăng? Hoặc là cô nương mà cậu ta thích đồng ý gả cho cậu ta?

Tần Tiểu Quang mở to mắt: “Trời ạ! Cậu ta sắp có nương tử rồi hả? Sao lại nhanh vậy?”

...

Chủ đều của hai người dần lệch hướng, chẳng biết từ khi nào đã gạt câu chuyện kia vào một góc, cuộc thảo luận càng ngày càng sôi nổi.

“Phải không vậy, người ngươi nói có phải là tiểu nữ nhi của nhà họ Trần không?”

Tần Tiểu Quang nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Có lẽ không phải đâu, lần trước ta thấy cậu ta cười với nữ nhi của nhà họ Trương bán gạo ở trong huyện mà.”

Thẩm Mộc hoảng sợ nói: “Thật không vậy? Đúng là tiểu thư của nhà họ Trương hả?”

...

Lý Nghiêm cẩn thận cho túi bạc cất vào trong tủ và khoá lại, cậu ta định đợi đến khi đóng cửa rồi sẽ chia cho mọi người.

Nào ngờ được khi cậu ta vừa xử lý số bạc xong, đi đến bên cạnh hai người Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc thì lại nghe được những lời này, khóe miệng của cậu ta hơi trùng xuống rồi vỗ vai của hai người, sau đó giải thích với vẻ mặt bình tĩnh: “Ta không thích cô nương nào hết, tiểu nữ nhi của nhà họ Trần là ai? Ai là tiểu thư của nhà họ Trương vậy?”

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đột nhiên nghe thấy giọng nói của chính chủ vang lên bên cạnh, cả hai đều trợn tròn mắt rồi vội vàng che miệng lại.

Tần Tiểu Quang cười lành lành, cậu ta nói: “Cái gì... Cái gì mà tiểu nữ nhi nhà họ Trần, tiểu thư nhà họ Trương chứ, ta... Ta và A Mộc đang nói đùa thôi, haha...”

Thẩm Mộc ở bên cạnh chột dạ cúi đầu, cậu ta giữ im lặng như thể người vừa rồi gắng sức nói những suy đoán kia không phải là cậu ta vậy.

Loading...