Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:27:54
Lượt xem: 14
Mặc dù ngày hè nóng nực, tất cả mọi người đều không có cảm giác thèm ăn nhưng bởi vì Lý Viễn biết có lẽ sản lượng của khoai tây sẽ rất cao nên trong lòng vô cùng thoải mái, ông ấy còn béo lên vài cân.
Tần Tĩnh Trì cũng không ở lâu, hắn ngồi uống nước trà một lúc rồi lập tức đi tới tiệm làm gỗ.
Thật ra không phải ngày nào hắn cũng tới tiệm làm gỗ, mặc dù đại đa số thời gian đều sẽ tới đây nhưng thỉnh thoảng cảm thấy lười biếng, hoặc là đột nhiên nảy ra ý tưởng thì sẽ ở nhà điêu khắc vài thứ.
Cửa tiệm này chỉ là nơi bán các món đồ từ gỗ do Tần Tĩnh Trì làm, vì vậy việc buôn bán có tốt hay không, thật ra cũng không quá quan trọng.
Nhưng cho dù như thế, ngày nào cửa tiệm cũng có rất đông khách, một phần là vì các món đồ dùng vừa xinh xảo vừa mới mẻ, nhưng chủ yếu là bởi các món đồ chơi nhỏ ở trong tiệm rất được tiểu oa nhi ưa chuộng.
Cũng vì thế, khi Tần Tĩnh Trì vừa tới, tiểu nam hài đang ngồi trước bậc thang của cửa tiệm nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt vừa khóc lóc rất buồn, khi nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười vui vẻ.
“Cha! Cha xem đi! Con nói lão bản bán tranh ghép hình chắc chắn sẽ tới mà! May mà chúng ta vẫn chưa đi!”
Cha của tiểu nam hài bất lực nhìn cậu bé, sau đó mới nở nụ cười với Tần Tĩnh Trì xem như chào hỏi.
Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh vừa mở cửa vừa hỏi: “Các ngươi muốn mua cái gì vậy?”
Ngay khi hắn vừa mở cửa, tiểu nam hài đã lập tức theo sát sau, cậu bé nhanh nhẹn đi tới trước kệ đặt các món đồ chơi thủ công, ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ.
Đột nhiên đôi mắt của cậu bé sáng lên, sau đó chỉ vào một bộ ghép hình còn sót lại ở trên kệ rồi phấn khích nói: “Cái này cái này! Lão bản, ta muốn cái ghép hình này!”
Tần Tĩnh Trì đi tới lấy bộ ghép hình xuống cho cậu bé rồi mở hộp ra, đưa bức tranh ở bên trong cho cậu bé nhìn: “Trong tiệm chỉ còn lại mỗi một bộ ghép hình, bộ này được vẽ hình heo con, ngươi thích không?”
Tiểu nam hài gật đầu: “Thích ạ, thích ạ!”
Cha của tiểu nam hài thấy cậu bé vui vẻ như vậy thì lập tức lấy túi tiền ra: “Lão bản, bao nhiêu tiền vậy?”
“Của ngươi một trăm văn tiền.”
Nam nhân nghe thấy giá cả thì hơi nhíu mày, tuy có do dự một hồi lâu nhưng lại nhìn tiểu nam hài đang nở nụ cười, cúi đầu loay hoay nhìn bộ ghép hình, không biết nghĩ tới chuyện gì đó, đôi lông mày dẫn thả lỏng rồi sảng khoái trả tiền.
Mỗi ngày hắn ta đều phải tới huyện Lâm để làm việc, đi sớm về trễ, vì vậy cũng không có thời gian chơi với nhi tử của mình, hôm nay mãi mới có thời gian rảnh, hơn nữa đã đồng ý sẽ mua thứ đồ mà cậu bé thích, hắn ta không thể để cậu bé thất vọng được.
“Mang một phần dưa hấu tới đây!”
“Chúng ta cũng lấy một phần!”
Tần Tiểu Quang bưng dưa hấu, bàn này lấy một phần, bàn kia lấy một phần, cậu ta đã bận rộn tới mức chân không chạm đất.
Bây giờ tất cả dưa hấu ở ngoài ruộng đều đã chín, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì hái rất nhiều và cho vào không gian dự trữ để mùa thu hoặc mùa đông sẽ lấy ra ăn, nhưng bọn họ trồng được rất nhiều.
Họ không chỉ trồng trên một mẫu đất ban đầu mà còn mua hai mẫu đất hoang để trồng.
Bây giờ lại nhận ra, cho dù mọi người ăn nhiều thế nào cũng không thể hết được, vì vậy đã chuyển dưa hấu tới tiệm lẩu để bán.
Thời tiết nóng nực, vì vậy khách hàng của tiệm lẩu đã không còn nhiều như trước, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà muốn ăn vài miếng, vì vậy khi buổi tối mát mẻ hơn, trong tiệm lẩu lại kín bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-221.html.]
Hơn nữa, sau hay ngày từ khi trong tiệm có dưa hấu, dần dần khách hàng còn nhiều hơn cả vào mùa đông, tất cả mọi người đều chỉ mong chờ những quả dưa hấu mọng nước mát lạnh.
Mà dưa hấu chỉ có mỗi ở trong tiêm lẩu, hơn nữa giá còn không hề rẻ, một đĩa khoảng tám, chín miếng mà phải mất mấy chục văn để mua, nhưng cho dù như thế thì mỗi ngày đều chỉ có cung không đủ cầu.
Giang Oản Oản thấy việc bán dưa hấu đã thúc đẩy việc làm ăn của tiệm lẩu, vì vậy phải giới hạn số lượng này, cho dù ở trong ruộng vẫn còn rất nhiều nhưng cũng không thể chịu nổi việc bán cả trăm cân dưa mỗi ngày được!
Sau vài ngày bán dưa hấu, tiệm lẩu đã hoàn toàn nổi tiếng ở trong huyện, vào mùa hè nóng nực có thể ăn được một miếng dưa hấu ngọt ngào mát lạnh, điều này thật sự vô cùng thoải mái, vì vậy ngày nào cũng có người xếp hàng dài trước tiệm lẩu để chờ.
DTV
Cũng vì vậy, khi vừa mới bán bữa sáng xong, khách hàng trong tiệm lại ngồi chật kín bàn khiến mấy người Tần Tiểu Quang vừa vui vừa buồn, vốn dĩ bây giờ bọn họ phải nên được nghỉ ngơi!
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày nào bọn họ cũng có thể ăn nửa quả dưa hấu, Tần Tiểu Quang lập tức ngây ngô cười, cho dù bận rộn hơn nữa thì cậu ta vẫn cảm thấy xứng đáng!
Tiểu nhị ở trong tiệm và Lâm Lộ, Lâm Giang ở tiệm hải sản, cùng với
Trương thúc và Trương thẩm đều sẽ được chia nửa quả dưa hấu, vì vậy dưới cái nắng trời chói chang, mọi người làm việc mà không hề cảm thấy vất vả.
Huống hồ tiền công của họ được trả rất cao, hơn nữa còn có thể ăn dưa hấu ngon ngọt miễn phí, chỉ những điều này thôi cũng đã khiến cuộc sống tràn đầy niềm vui rồi.
Hiện tại, trong tiệm lẩu có một vị khách ăn mặc sang trọng, dáng người cao gầy, khí chất lỗi lạc cùng với sự uy nghiêm từ trong con người của ngài ấy.
Tần Tiểu Quang nhanh chóng ngừng suy nghĩ, cậu ta cười nhẹ đi về phía ngài ấy, sau khi cẩn thận quan sát thì mới nói: “Khách quan, đây là lần đầu tiên ngài tới tiệm lẩu của chúng ta đúng không? Ngài muốn ăn gì vậy?”
Mộ Quy Hoằng cẩn thận đánh giá tiệm lẩu này, khi thấy trong tiệm rất sạch sẽ thì mới nói với Tần Tiểu Quang: “Chỗ của các ngươi có nhã gian không? Cho ta một phòng.”
Mặc dù mặt mày của Mộ Quy Hoằng cũng rất tuấn tú nhưng sự uy nghiêm ở trên người ngài ấy lại khiến Tần Tiểu Quang không khỏi run rẩy, vì vậy cậu ta nào còn tâm trạng để chú ý tới diện mạo của ngài ấy nữa.
Khi nghe thấy vậy, cậu ta vội vàng gật đầu: “Có... Có ạ! Chúng ta có nhã gian ở trên tầng! Khách quan, ngài đi theo ta.”
Mộ Quy Hoằng nhấc vạt áo rồi đi theo cậu ta lên trên tầng.
Sau khi ngài ấy đã ngồi xuống, Tần Tiểu Quang mới nơm nớp lo sợ giới thiệu về nổi lầu.
Sau một hồi giới thiệu, ngón tay của Mộ Quy Hoằng khẽ gõ lên bàn, ngài ấy nói: “Vậy cho ta một nồi lẩu bán chạy trong tiệm lẩu của các ngươi đi, còn đồ ăn thì lấy mỗi thứ một phần! Còn nữa... Phần dưa hấu kia thì lấy hai phần!”
Thấy cuối cùng ngày ấy cũng đã chọn đồ ăn: “Vâng ạ! Ngài chờ một lúc, ta sẽ lập tức mang thức ăn lên cho ngài!”
Nói xong, cậu ta vội vàng đi xuống tầng như thể vừa mới được ân xá.
Cậu ta đi vào trong phòng bếp nói cho Thẩm Mộc biết những món ăn cần mang lên, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “A Mộc! Ngươi không biết đâu, vị khách vừa rồi thật sự rất uy nghiêm đó! Đến huyện lệnh đại nhân cũng phải kém xa! Ta còn không dám nói nhiều với ngài ấy!”
Thẩm Mộc kéo góc áo của cậu ta: “Ngươi đừng nói nhảm nữa, đại nhân trong huyện của chúng ta là quan gia đó! Sao có thể cho chúng ta tùy tiện bàn tán được chứ! Huống hồ người kia cũng không phải là quan, sao có thể khoa trương được như thế chứ?”
Tần Tiểu Quang nói: “Vậy ngươi mang thức ăn lên với ta đi, ta sẽ cho ngươi cảm nhận thật kỹ càng!”
“Đi thì đi, ta muốn xem người kia có thật sự như lời ngươi nói không!”
Sau đó, Thẩm Mộc cẩn thận đặt từng đĩa thịt tươi ngon và rau củ lên xe đẩy rồi mới đi bổ hai đãi dưa hấu, sau đó, cậu ta mới đi cùng Tần Tiểu Quang lên tầng, bởi vì không thể đẩy xe lên cầu thang nên hai người họ chỉ có thể cùng mang thức ăn lên, nhưng bởi vì có quá nhiều đồ ăn nên việc đặt lên khay rồi bưng lên thật sự rất chậm.