Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:27:52
Lượt xem: 12
Đến chiều tối, Giang Hiền Vũ, Lý Tam Nương và Tần mẫu dẫn Đoàn Đoàn đi vào trong sân.
Vừa vào nhà, Đoàn Đoàn đã nóng lòng cởi đôi giày xăng đan mới được Tần mẫu và Lý Tam Nương làm cho mấy ngày nay, treo cặp sách nhỏ lên móc áo ở cạnh cửa, cởi áo ngoài, rồi lại cởi vài cúc áo trong ra, cậu bé nhanh chóng nằm sấp lên mặt bàn trà và rót một cốc nước lớn, uống ừng ực.
Sau đó, cậu bé nằm xuống mặt thảm rồi mềm mại nói: “Đoàn Đoàn sống lại rồi! Hôm nay vừa nóng vừa khát!”
Mấy người Giang Hiền Vũ cũng cầm cốc lên, rót một cốc nước thật to để uống.
Lý Tam Nương nói với Giang Oản Oản: “Bây giờ là tháng sáu nên rất nóng! Lúc trở về, cha con cưỡi xe ngựa mà cũng nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng!”
“Nương, dưa hấu của chúng ta đã bắt đầu chín rồi, hôm nay Tĩnh Trì và công công đã hái vài quả về, tất cả đều được đặt trong giếng hết, mát lắm đó ạ, mọi người mau nếm thử đi!”
Vừa dứt lời, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã cầm ba quả rưỡi dưa hấu không to không nhỏ tới, Tần Tĩnh Trì dựa theo lời lúc trước Giang Oản Oản nói, hắn bổ mỗi quả dưa hấu thành hai nửa, còn Tần phụ thì đi tới phòng bếp lấy vài cái thìa rồi đặt lên nửa quả dưa hấu.
Đến khi bọn họ về sẽ lập tức chia cho mỗi người một nửa, còn mấy người Tần Tĩnh Trì sẽ lấy phần còn lại.
Đoàn Đoàn ôm dưa hấu ngồi xuống chiếc đệm ở trước cái lò sưởi âm tường, cậu bé đặt nửa quả dưa hấu lên cái bàn nhỏ rồi ngửi thật kỹ, sau đó mới cầm thìa nhanh chóng múc một thìa lớn cho vào trong miệng.
Ngay lập tức, vị ngọt mát của dưa hấu bùng nổ giữa môi lưỡi, vô cùng sảng khoái.
Đoàn Đoàn ăn xong một miếng rồi hét lên: “A! Dưa hấu ngon quá đi thôi! Rốt ngon! Thơm nữa!”
Mấy người Lý Tam Nương lại không thèm đoái hoài thì tới phản ứng của Đoàn Đoàn mà chỉ cúi đầu ăn từng miếng dưa hấu, một lúc sau, phần vỏ màu trắng đã bị khoét thành lỗ, không thể nhìn thấy màu đỏ của ruột dưa dâu nữa.
Tần Tĩnh Trì ăn hai miếng rồi định đi đưa cho nhà Đại Ngưu vài quả.
Trời càng ngày ngày càng nóng, sau khi quán độ nướng của bọn họ đóng cửa thì cũng không tụ tập ở sân sau nữa, bây giờ bọn họ đã mua ngựa, ngày nào cũng sẽ ngồi xe ngựa về thôn.
Bây giờ có lẽ bọn họ đã về.
Giang Hiền Vũ nói: “Khi chúng ta về, ngay sau đó mấy người Đại Ngưu cũng tới đón Cẩu Đản và Nhị Oa, bây giờ có lẽ đã về rồi! Chắc chắn nóng đến mức không chịu nổi! Bây giờ sang đưa cho bọn họ đúng lúc có thể giải khát.
Tần Tình Trì gật đầu: “Vậy con đi ngay đây ạ!”
Bình thường nếu Tần Tĩnh Trì ra ngoài tặng đồ, Đoàn Đoàn sẽ đi theo đằng sau hắn như một cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo sau, nhưng hôm nay thằng bé thật sự bị nóng đến mức mệt mỏi, vì vậy cũng không có hứng thú lắm.
Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì còn tưởng rằng tiểu tử nhà mình sẽ làm bạn đồng hành với hắn, nhưng khi đã đeo giỏ trên lưng rồi mà cậu bé vẫn chưa xoay đầu lại nhìn, vì vậy chắc chắn cậu bé sẽ không bằng lòng đi theo nên hắn đành phải đi một mình.
DTV
Trước tiên, Tần Tĩnh Trì mang một trái dưa hấu sang cho mấy người Lý Quý và Tần Đắc Chính rồi mới ung dung đi tới nhà của Đại Ngưu.
Thời tiết nóng bức nên hắn cũng không muốn đi quá nhanh, nếu không khi về đến nhà, có lẽ quần áo sẽ bị ướt đẫm mồ hôi.
Đến khi hắn tới trước cửa nhà Đại Ngưu, Đại Ngưu đang ở trong sân múc hết gáo này tới gáo khác cho Cẩu Đản tắm, bởi vì hắn ta phải làm liên tục nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Còn Cẩu Đản chỉ cần hưởng thụ sự phục vụ của cái vòi sen, vô cùng thoải mái!
Tần Tĩnh Trì đứng ở ngoài sân, vẫy tay với bọn họ, Cẩu Đản là người đầu tiên nhìn thấy hắn, cậu bé lập tức chạy tới mở cửa cho hắn với đôi chân trần: “Tĩnh Trì thúc thúc, sao thúc lại tới đây vậy ạ? Hôm nay, Đoàn Đoàn không tới ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-som-xuyen-qua-ta-lam-nong-nuoi-bao-boi/chuong-220.html.]
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Trong lúc cày bừa vụ xuân, dưa hấu mà thẩm thẩm cháu trồng đã chín, rất ngọt đó! Chúng ta thấy dưa hấu nhà cháu vẫn chưa chín nên đã mang một quả tới cho mọi người ăn thử, đồng thời cũng có thể giải khát!”
Thấy Cẩu Đản không khỏi nhìn ra đằng sau lưng mình, hắn bất lực nói tiếp: “Buổi sáng, cháu và Đoàn Đoàn mới gặp nhau ở học đường mà, sao bây giờ đã nhớ thằng bé rồi vậy? Đoàn Đoàn đệ đệ của cháu nóng quá nên lười tới đây.”
Cẩu Đản cười ngây ngô: “Hôm nay, quả thực rất nóng! Sáng nay, lúc chúng cháu học, phu tử còn phải lấy mấy chậu nước lạnh đặt vào trong học đường, mở hết tất cả các cửa sổ ra nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy rất nóng!”
Tần Tĩnh Trì nhìn thằng bé nhẵn bóng ở trước mặt, hắn trêu ghẹo: “Cha cháu còn đang tắm vòi sen giúp cháu mà! Không biết cháu có còn cần dưa hấu của nhà thúc để giải khát không?”
Bây giờ Cẩu Đản mới phản ứng lại, cậu bé xấu hổ che vị trí quan trọng của mình lại.
Lúc này, Đại Ngưu đi tới chỗ hai người bọn họ: “Tĩnh Trì à, mau vào nhà ngồi đi!”
Bấy giờ, cậu bé mới vội vàng kéo tay Tần Tĩnh Trì đi vào trong sân nhà: “Thúc thúc mau vào ngồi đi ạ!”
Vào lúc này, Kim Thị cầm một cái áo ngoài đi từ trong nhà ra, nàng ta mỉm cười đi tới bên cạnh Cẩu Đản, mặc áo vào cho cậu bé rồi cười nói: “Cẩu Đản thật là, quần áo còn chưa mặc mà đã đi tới chỗ này rồi!”
Sau đó, nàng ta cười nhẹ nhéo lỗ tai của Cẩu Đản: “Con có thấy xấu hổ không hả?”
Cẩu Đản buộc dây lưng lại, cậu bé xấu hổ nở nụ cười.
Tần Tĩnh Trì đi vào ngồi nhưng hắn cũng không định ngồi lâu, hắn giúp bọn họ cắt dưa hấu thành tiếng miếng theo cách cắt dưa hấu mà hôm nay học được.
Cẩu Đản ngửi được mùi của trái cây, cậu bé không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Tần Tĩnh Trì bổ dưa xong, hắn cầm một miếng dưa hấu ở gần phần giữa nhất rồi đưa cho cậu bé: “Phần dưa này ngọt nhất! Cẩu Đản ăn miếng đầu tiên đi!”
Cẩu Đản ăn miếng dưa hấu mọng nước, thơm ngọt, cậu bé thích tới mức nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Trời ơi! Ngon quá! Hơn nữa dưa hấu còn lạnh như đá vậy, ăn xong thoải mái thật đó!”
Đại Ngưu và Kim Thị thấy Cẩu Đản ăn ngon như vậy thì nhìn nhau rồi không hẹn mà vươn tay ra.
Một lúc sau, một nhà ba miệng ăn ngồi luôn trong sân ăn từng miếng dưa hấu môt thỉnh thoảng Đại Ngưu còn phe phẩy cái quạt, vô cùng thoải mái!
Còn Tần Tĩnh Trì đang trên đường đi về nhà, trong tay hắn còn cầm một rổi đào giòn do bọn họ nhét vào tay.
Sáng ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng mà Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã đi đến ruộng dưa và hái đầy một gùi về, hai người định hôm nay sẽ lên huyện đưa cho Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn ở xa mấy quả.
Đoàn Đoàn cũng đặt hai quả vào giỏ tre, cậu bé định mang đến học đường cho phu tử và các bạn khác cùng ăn.
Gần đây, Lý Tuyết Trân có thai nên rất kén ăn, hơn nữa thời tiết lại nóng nực khiến nàng ấy càng ăn không ngon, Tần Tĩnh Nghiễn lo lắng tới mức không biết nên làm gì cho phải, mặc dù Lý Viễn và Tô Hà đã làm cho nàng ấy rất nhiều món ngon nhưng đều không hề có tác dụng.
Hôm nay, Tần Tĩnh Trì mang dưa hấu tới lại rất đúng lúc!
Nhưng Giang Oản Oản sợ nữ nhân đang mang thai ăn quá nhiều dưa hấu thì lượng đường trong m.á.u sẽ bị tăng cao nên nàng đã cố ý dặn dò Tần Tĩnh Trì rằng không được cho Lý Tuyết Trân ăn quá nhiều.
Vì vậy, Lý Tuyết Trân rất trân trọng miếng dưa hấu này, nàng ấy ăn từng miếng nhỏ, dường như đang cẩn thận thưởng thức từng miếng một.
Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy rất đau lòng, dưa hấu trong miệng không thể nào nuốt trôi. Ngay khi Lý Tuyết Trân nghi ngờ nhìn sang thì cậu mới cùng nàng ấy ăn từng miếng dưa một.
Còn Lý Viễn và Tô Hà, mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu và dùng thìa xúc ăn.